Malachi.
3:10-Hãy làm như thế để thử Ta, CHÚA Vạn Quân phán, để xem Ta có mở các cửa sổ
trên trời cho các ngươi, đổ phước xuống cho các ngươi đến nỗi không chỗ chứa
chăng
Khải. 3:17-17
Vì con nói: ‘Ta giàu, ta đã làm nên giàu có, không cần chi nữa,’ nhưng con
không biết mình cùng khốn, đáng thương, nghèo khổ, đui mù và lõa lồ. Ta khuyên
con hãy mua vàng tinh luyện bằng lửa của Ta để con được giàu có, mua áo xống
tinh bạch để mặc vào và sự xấu hổ vì lõa lồ của con khỏi lộ ra, và mua thuốc nhỏ
mắt để nhỏ vào mắt con ngõ hầu con thấy rõ.
-
Nhiều con cái Đức Chúa Trời không
biết rằng họ nghèo. Trong thực tế, nhiều Cơ Đốc nhân đã rơi vào tình trạng của
Laodicea. Trong các vấn đề thuộc linh rất dễ dàng giao tiếp với những người trống
rỗng, nhưng rất khó giao tiếp với người đói nghèo mà tự xưng giàu có. Thật
khó làm bất cứ điều gì giúp dỡ một người sống trong loại hình đói nghèo nầy. Anh
dường như biết tất cả mọi thứ, nhưng anh không biết bất cứ điều gì cách thực tế.
Cái nghèo mà tôi đang nói không liên quan đến sự vắng mặt của kiến thức, mà
là sự thiếu thốn và nông cạn kiến thức thuộc linh của một người.
Rất dễ biết chúng
ta có một cái gì đó. Nhưng rất ít người biết rằng hoặc họ có sống trong tình trạng
đói nghèo hay không, vì nghèo đói là một cái gì đó mà không thể được định lượng
một cách khách quan. Một người giàu có ở vùng quê trở nên nghèo khi anh đến Thượng
Hải, và anh sẽ càng nghèo hơn khi anh đến thành phố New York. Tất cả những người
bị mù nghĩ rằng họ rất giàu. Khi tôi còn là một đứa trẻ, bất cứ khi nào tôi có
mười đô la, tôi sẽ đổi ra rất nhiều tiền xu. Mặc dù tôi chỉ có mười đô la, tôi
cảm thấy rằng tôi là người giàu nhất thế giới. Chúng ta có thể biết những gì
chúng ta có, nhưng rất khó để chúng ta biết rằng những gì chúng ta có là không
đủ! Tôi đã thấy nhiều loại người khác nhau, và tôi đã rút ra kết luận tương tự:
Hầu hết những người nghĩ rằng họ giàu thì đều thực sự là đang nghèo.
Một vài ngày
trước, tôi đã nói chuyện với một anh em
về sự vâng phục. Anh nói với tôi rằng trong suốt mười hai năm qua, anh đã vâng
lời Đức Chúa Trời hai hoặc ba lần. Khi tôi nghe điều này, tôi đứng dậy và hét
lên, "có thể nào một người như bạn có thể biết vâng lời sao?" Một lần
khác tôi đã nói chuyện với một anh em về thập tự giá. Bất cứ khi nào tôi nói,
anh đều ngắt lời tôi. Tôi bắt đầu một câu, và anh sẽ hoàn thành nó. Bạn có thể
nói rằng có một sự "phối hợp" tuyệt vời không, nhưng trong suốt cuộc
trò chuyện, tôi gần như hét lên, "Bạn có thực sự biết thập tự giá là gì
không?" Lần khác khi tôi nói chuyện với một người về hội thánh. Lời nói của
anh cho thấy rằng anh không biết gì về hội thánh. Tôi đã nói chuyện với một chị
em về chủ đề vương quốc cách đây sáu tháng, nhưng cô không nghĩ rằng mình là
người nghèo thiếu tất cả các khía cạnh này.
-
Tối nay tôi
chọn chủ đề này. Tôi không giảng dạy ở đây; tôi chỉ nêu một số sự kiện. Hầu hết
Cơ Đốc nhân ngày nay là những Cơ Đốc nhân giá rẻ. Họ vác một thập tự giá giá rẻ,
mua sự vâng phục giá rẻ, và theo đuổi một vương quốc với giá rẻ. Không có gì
sai lầm trong tình trạng nghèo nàn. Tuy nhiên, khi sự nghèo đói lại liên kết với
một người kiêu ngạo, kết quả là tai họa thảm khốc. Hội thánh Laodicea thì vừa
nghèo và kiêu ngạo. Họ nghèo, nhưng lại nghĩ mình giàu có. Sự ngạo mạn này là nơi xảy
ra nhiều rắc rối. Trong vấn đề thuộc linh những người nghĩ rằng họ giàu đều là
người kiêu ngạo. Nhiều Cơ Đốc nhân kiêu căng, không chịu phục tùng, và rắc rối
bởi vì họ đã quá dẫy đầy những kinh nghiệm quá khứ của họ. Những kinh nghiệm
này đã phá hỏng họ.
Tôi đã nêu
lên vấn đề các chiếc bình trong 2 Cor 4 và 2 Timôthê 2. Không có vấn đề gì khi chúng
ta là một chiếc bình, nhưng vấn đề trước mắt là-- chúng ta là loại bình nào và
vật liệu nào được sử dụng để xây dựng chiếc bình. Chúng ta rất dễ thấy một chiếc
bình, nhưng không dễ cho chúng ta biết
loại vật liệu đã tạo nên chiếc bình đó.
Một người anh
em tốt và trung thực từ phía miền bắc một lần nọ có hỏi tôi nhiều lần về hội
thánh. Anh muốn biết về Thân thể, nếp sống Hội thánh, và sự sống Thân thể. Các
sự việc thuộc linh phải liên quan với sự giàu có. Chúng không có gì liên hệ với
việc hỏi bao nhiêu câu hỏi, nhưng các câu hỏi nầy sâu sắc biết dường nào. Nếu một
người giàu có đứng bên cạnh bạn, bạn sẽ trở nên nghèo nàn ngay lập tức bằng
cách so sánh.
Năm 1920, tôi
đã dành rất nhiều thời gian nghiên cứu sự tái lâm của Đấng Christ. Tôi nghĩ rằng
tôi có thể đã có trình độ tiến sĩ trong chủ đề này. Một năm sau, tôi gặp cô M.
E. Barber, có tuổi tác bằng tuổi bố mẹ tôi. Vào một buổi chiều, chúng tôi bàn về
chủ đề quan trọng này, và chúng tôi đã dành một vài giờ nói chuyện về nó. Nhưng
cuối cùng, chúng tôi vẫn không thông suốt nổi.. Cô muốn tôi ở lại để nói thêm một
số chi tiết, nhưng tôi đã không chấp nhận đề nghị này. Trước khi tôi ra về, cô
nói, "em che giấu sự bất đồng của mình trong tấm lòng của em và rửa sự lịch
sự của em ở ngoài mặt". Tôi thừa nhận rằng những gì tôi biết về sự tái lâm
của Chúa chỉ là kiến thức bề ngoài. Tôi đã học hỏi và nghiên cứu sự tái lâm của
Ngài, nhưng Cô Barber là một người chờ đợi sự hiện đến của Ngài. Tôi là một cái
chậu sành, trong khi cô là một chiếc bình bằng vàng và bạc. Cô là người giàu
có, và tôi là người nghèo.
Một anh kia nói
rằng Đức Chúa Trời đã xử lý với anh ta một lần hoặc hai lần, và bây giờ anh biết
sự phát triển của sự sống. Trên thực tế, anh vẫn có thể không biết gì về nó. Một
em bé phát triển rất nhanh trong những năm đầu tiên của cuộc đời mình, và những
người khác có thể dễ dàng nhìn thấy sự tăng trưởng đó. Nhưng sau ba mươi năm,
nó khó phát triển thêm nữa. Sau ba mươi năm, không còn là một vấn đề của sự
phát triển, mà là vấn đề của sự trưởng thành.
Điều kiện của
hội thánh ở Laodicea là cùng khổ và nghèo. Tuy nhiên, họ nghĩ rằng mình là người
giàu có. Đức Chúa Trời không có ý định thay đổi những người không có thành những
người có; Ngài chỉ muốn làm cho những người nghèo thành những người giàu có.
Tôi đã nghe Cô Barber và Ông Sparks nói chuyện. Cả hai người đều có sự phong
phú. Trong ba hoặc bốn năm qua, kinh nghiệm nông cạn và hời hợt đã phá hỏng
chúng ta. Những kinh nghiệm này đã cản trở chúng ta tiến tới những kinh nghiệm
sâu sắc hơn. Sự tự ước tính của Laodicea
đi ngược lại với những đánh giá của Đức Chúa Trời. Nếu bạn đang thực sự giàu
có, bạn nên vui mừng. Nhưng điều đáng thương là bạn không giống như những người
đã có một cái gì đó. Trong vấn đề thuộc linh, những người mù không nhận ra rằng
họ là người nghèo; chỉ những người có đôi mắt đã được mở ra mới nhận ra rằng họ không có gì. Điều quan trọng
nhất đối với chúng ta hôm nay là nhìn xem. Một khi chúng ta thấy, chúng ta sẽ
không còn coi mình là giàu.
-
Tôi đã nói với
một số đồng công rằng những bài giảng họ giảng ra bây giờ có thể giống như những
bài họ đã giảng những năm trước đây, nhưng trong đó có một sự hiểu biết sâu sắc
hơn về những gì họ đang nói bây giờ. Đôi khi tôi nhìn vào một số tạp chí cũ,
tôi thấy một số bài viết cũ mà tôi đã viết. Tôi không thể tin rằng tôi có thể
nói những gì tôi đã nói hồi đó. Hôm nay nhiều thuật ngữ kinh thánh đã trở nên
quá phổ biến và sử dụng sai. Nhiều người nói rằng họ đã nhận được sự mặc khải.
Trên thực tế họ không biết sự mặc khải là gì. Những người đang lạc hậu sau lưng
bạn về mặt thuộc linh sẽ không được giúp ích bởi những gì bạn có, trong khi những
người đang ở phía trước bạn về thuộc linh thì họ nhìn thấu suốt tất cả lời nói
của bạn. Khi một người mù nhìn thấy, điều đầu tiên anh thấy là sự trần truồng của
mình. Cũng như Adam và Eve nhận ra sự trần truồng của mình trong khu vườn của
Eden, chúng ta thấy sự trần truồng của chúng ta khi mắt chúng ta được mở ra. Tình
trạng thật của chúng ta được mở trước mặt Đức Chúa Trời của chúng ta. Thật khó
rao giảng Tin Mừng cho những người đã ở trong hội thánh rồi. Trong cùng một
nguyên tắc, rất khó giảng một bài cho những người đã nghĩ rằng họ giàu. Hội
thánh ở Smyrna coi mình nghèo, nhưng họ là người giàu có trước mặt Chúa.
Giàu có là
gì? Giàu có không phải là một vấn đề có một cái gì đó. Nế là người giàu thì ta nhận
ra rằng chúng ta chỉ có những kinh nghiệm sơ bộ trước mặt Chúa mà thôi. Trí tuệ
của con người, sự hiểu biết bằng lời nói, và niềm kiêu căng không có chỗ ở đây.
Những người hùng hồn, những người có một trí nhớ sắc bén, và những người chuẩn
bị tốt các bài phát biểu của mình, không nhất thiết phải là những người có đủ tư
cách để giảng dạy. Chỉ có những người có đôi mắt đã được Chúa mở ra có đủ điều
kiện để nói chuyện. Mỗi lần chúng ta nhìn thấy một cái gì đó, chúng ta nên ý thức
về sự trần truồng của mình. Không có người nào có đôi mắt đã được mở ra mà đã
không nhìn thấy sự trần truồng của mình. Bạn có thể thử điều này cho chính mình
khi bạn về nhà tối nay.
Lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy sự thật trong
Rô-ma 6, trong đó tiết lộ rằng báp-têm của chúng ta vào Đấng Christ là một báp
tem trong sự chết của Ngài, chúng ta đã quá vui mừng. Nhưng khi chúng ta cố gắng
chia sẻ những gì chúng ta đã nói đến trong quá khứ, chúng ta nhận ra rằng mình
không có gì thêm vào. Trong thực tế, ánh sáng không thêm cái gì đó cho chúng
ta; nó xé nát một cái gì đó. Một lần kia có một người nói rằng anh biết hội
thánh. Sau đó, anh quay lại và nói rằng anh không biết gì về hội thánh, vì một
ánh sáng lớn hơn đã nuốt chửng ánh sáng cũ của anh rồi. Khi bạn đến Thượng Hải
nghe giảng, bạn đừng đến với suy nghĩ rằng bạn sẽ nhận được một cái gì đó. Nếu
bạn nghĩ theo cách này, bạn sẽ trắng tay về nhà như khi bạn đến. Trong các vấn
đề thuộc linh những gì cần thiết không phải là kiến thức. Điều cần thiết là một
người cảm thấy rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì. Khi một người nhìn
thấy, anh ta sẽ nhận ra rằng anh lõa lồ. Một số người nghĩ rằng tất cả những gì
cần thiết là một số công việc vá sửa, nhưng điều này không phải là cách Đức
Chúa Trời hoạt động. Khi ánh sáng đến, tất cả mọi thứ của quá khứ bị phá bỏ.
Khi ánh sáng đến, có sự tước bỏ, và tước bỏ đó sẽ lấy đi tất cả mọi thứ. Ánh
sáng sẽ tỏa sáng đến mức độ như vậy đến nỗi một người sẽ nghi ngờ liệu ông được
cứu chưa. Khi ánh sáng chiếu tỏa, một người sẽ ngã xuống như Sau lơ và quên đi
hình ảnh bản thân và lòng tự trọng của mình.
Ánh sáng sẽ
cho chúng ta thấy rằng mình không có gì, và chúng ta đang trống rỗng. Nó sẽ đưa
chúng ta đến điểm mà chúng ta cảm thấy rằng mình không có gì ngoại trừ sự cứu rỗi
ban đầu của chúng ta mà thôi. Khi ánh sáng đến, chúng ta sẽ nhận ra rằng chúng
ta thực sự không biết bất cứ điều gì. Nếu chúng ta nghĩ rằng chúng ta biết điều
này và điều kia, và nếu chúng ta nghĩ rằng chúng ta biết một chút về tất cả mọi
thứ, chúng ta sẽ không bao giờ giàu có. Cách làm giàu không phải là thông qua sự
tích lũy nhưng qua cảnh cùng cực. Một số người dường như biết một chút về tất cả
mọi thứ, nhưng họ không bao giờ có thể tiếp tục một cuộc thảo luận sâu về bất cứ
điều gì.
Nhà của Đức
Chúa Trời thì giàu có, những chiếc bình bằng đất và gỗ không có chỗ trong ngôi
nhà của Ngài. Cỏ khô và gỗ không phải là vật liệu thích hợp để xây dựng ngôi
nhà của Ngài. Nhà của Đức Chúa Trời chỉ có thể được xây dựng bằng vật liệu quý.
Chúng ta phải phục dưới ánh sáng của Đức Chúa Trời, và chúng ta phải nhận ra rằng
nhà của Đức Chúa Trời thật phong phú đến nỗi không có chỗ chứa tất cả các sự
phong phú. Chúng ta không nên nắm giữ những điều nhỏ mọn mà chúng ta có. Thay
vào đó, chúng ta nên thấy rằng có sự giàu có trong nhà của Đức Chúa Trời. Chúng
ta nên luôn luôn tiếp nhận được một cái gì đó nhiều hơn, và chúng ta nên luôn
luôn hành động như thể chúng ta chưa nhận được bất cứ điều gì.
N.T.T.