Ezekiel 33:12-13, “Về phần con, hỡi con người, hãy nói với
dân tộc con rằng: Sự công chính của người công chính sẽ không cứu được nó khi
nó phạm tội, và sự dữ của kẻ dữ sẽ không làm cho nó sa ngã một khi nó đã từ bỏ
điều dữ ấy. Người công chính sẽ không nhờ sự công chính vốn có của mình mà được
sống trong ngày mình phạm tội. Dù Ta có
nói với người công chính rằng nó chắc chắn sẽ sống, tuy nhiên, nếu nó cậy sự
công chính mình mà phạm tội, thì chẳng có một việc công chính nào của nó được
nhớ đến nhưng nó sẽ chết trong sự gian ác mình đã phạm”
Ezekiel 34:9-11-17, 20.”Những người chăn của Ta cũng không
tìm kiếm chiên Ta, nhưng chúng chỉ lo nuôi mình mà không nuôi chiên Ta.’ Vì thế, hỡi những người chăn, hãy nghe lời Đức
Giê-hô-va: Chúa Giê-hô-va phán: ‘Nầy Ta
chống lại những người chăn đó và Ta sẽ đòi lại chiên của Ta nơi tay chúng. Ta
không để cho chúng chăn chiên của Ta nữa, và chúng cũng không thể tự chăn chính
mình nữa. Ta sẽ giải cứu chiên Ta khỏi miệng chúng để chiên không làm đồ ăn cho
chúng.’
“Ta phán xét giữa chiên và chiên, giữa chiên đực và dê đực. Vậy
nên, Chúa Giê-hô-va phán: ‘Nầy, chính Ta sẽ phán xét giữa những chiên mập và
chiên gầy”.
-
Trong cộng đồng dân Chúa chúng ta thường nghe bầy chiên và
người chăn oán trách, lên án nhau. Hai chương 33 và 34 của sách Ê xê chi ên cho
chúng ta thấy các nguyên tắc xử lí của Đức Chúa Trời trong ngày cuối cùng trước
khi vào vương quốc Đấng Chris xuất hiện. –
1/ Chúa xét hỏi tình trạng cá nhân mỗi tín đồ trước mặt Đức
Chúa Trời:
Sau khi tin Chúa mỗi tín đồ chịu trách nhiệm về hành vi cử chỉ
và phụng sự của mình trong hội thánh.
Tính công chính, tình trạng gian ác của mỗi một người được ghi nhận và
xét xử rất kỹ càng trước tòa án Đấng Christ sau khi Chúa tái lâm.
Dù mọi tội lỗi chùng ta phạm sau khi tin Chúa, nếu ăn năn, bồi
hoàn, Chúa sẽ tha thứ nhưng tác hại của các hành vi ấy vẫn phải xét xử để định
giá coi chúng ta có thể vào vương quốc chăng.
Thí dụ vua David phạm hai trọng tội, ngay sau đó tiên tri Na
than nói với David là Đức Chúa Trời tha tội David liền. Nhưng Chúa phải trừng
phạt David cách nghiêm khắc sau đó. Tôi không ngờ vực David được Chúa chấp nhận
vào vương quốc vì có những lời chứng tốt cho ông về sau nầy nhiều lần- đến nỗi
tên “David” xuất hiện chung với Danh của Chúa Jesus vào cuối kinh thánh.
2/.Chúa phơi bày hành vvi các nhà lãnh đạo hội thánh:
-
Chúa
phán xét những mục tử dẫn chiên lạc đường: “Vì không có người chăn thì chúng
tan lạc, và khi đã tan lạc thì chúng trở nên mồi cho tất cả loài thú ngoài đồng.
Chiên Ta tan lạc trên mọi núi và mọi đồi
cao; chiên Ta bị phân tán khắp mặt đất, chẳng có ai kiếm, chẳng có ai tìm”.
-
Chúa
phơi bày những người chăn lợi dụng chiên về vật chất; “‘Chúa Giê-hô-va phán: Khốn
cho những kẻ chăn của Y-sơ-ra-ên là những kẻ chỉ lo nuôi mình--Các ngươi ăn mỡ
sữa, mặc lông chiên, giết những con chiên mập mà các ngươi không cho bầy chiên
ăn! nhưng chúng chỉ lo nuôi mình mà không nuôi chiên Ta-
-
Chúa
khiển trách mục tử áp chế bầy chiên: “Ta phán xét giữa chiên và chiên, giữa
chiên đực và dê đực. Các ngươi ăn trong
đồng cỏ xinh tốt chưa đủ sao mà lại lấy chân giày đạp cỏ còn lại? Các ngươi đã
uống nước trong chưa đủ sao mà lại lấy chân làm vẩn đục nước còn thừa? Còn bầy chiên của Ta thì phải ăn cỏ mà chân
các ngươi đã giày đạp, và uống nước mà chân các ngươi đã làm vẩn đục!’-Vì các
ngươi lấy hông, lấy vai mà đẩy, lấy sừng mà húc tất cả chiên con yếu ớt cho đến
chừng các ngươi đã làm tan lạc chúng ra ngoài.”
Xin Chúa dùng những câu kinh thánh trên đây phán với mỗi
chúng ta. Vì sự xét xử của Chúa trên mục tử còn nghiêm khắc bội phần hơn so với việc xét xử con chiên.