Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

GIÁ TRỊ CỦA NGƯỜI TÍN ĐỒ TRƯỚC MẶT ĐỨC CHÚA TRỜI

Xuất. 30:11-16; Lev. 27:1-8


Vào mỗi thời điểm cuộc sống của một người mà được ghi nhớ trước mặt Đức Chúa Trời, ông sẽ bị một tai họa nếu ông ta không có một của lễ chuộc tội.  Chúa phán cùng Môi-se, rằng ...  mỗi người đàn ông nộp một khoản tiền chuộc cho hồn của mình cho Chúa, khi ngươi kiểm kê họ, hầu không có tai họa trong vòng họ, khi ngươi kê sổ họ "(Xuất. 30: 11-12). Khi David sai Giô-áp kiêm kê dân Israel, Chúa đã không hài lòng và giáng bệnh dịch hạch trên Israel (1 Sử 21). Một người đàn ông mà không có máu (của Chúa) sẽ bị phán xét ngay lập tức.


Bây giờ, trước tiên chúng ta sẽ phác thảo những điểm chính của hai
phân đoạn ghi trong Xuất Hành 30 và Lê-vi 27, sau đó chúng ta sẽ chỉ ra ý nghĩa của hai phân đoạn nầy.


Xuất ghi chép:

(1) "
Đức Jehovah cũng phán cùng Môi-se  rằng: Khi ngươi điểm số dân Israel đặng kê sổ, mỗi người phải nộp một khoản tiền chuộc cho  hồn của mình đối với Chúa, khi ngươi kiêm kê chúng, rằng có thể không có tai họa giữa vòng họ, khi ngươi kê sổ họ "(các câu 11-12).

(2) "
Kẻ nào có tên trong sổ phải nộp nửa siế-lơ, tùy theo siếc lơ của nơi thánh, cân nặng hai mươi ghê-ra, vậy, nửa siếc-lơ là của dâng cho Đức Jehovah " (câu 13).

(3) "Mỗi một
người đi qua để ghi tên vào sổ, từ hai mươi tuổi sắp lên sẽ dâng của nầy cho Đức Jehovah" (câu 14).

(4) "
Khi dâng của nầy cho Đức Jehovah, người giàu không được nộp trội, và người nghèo không nộp ít hơn một nửa shekel" (câu 15).

Lê-vi-ký
ghi chép:

(1) " Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Khi nào có ai dùng loài người mà đặc biệt khấn nguyện, thì ngươi hãy định giá cho; giá đó thuộc về Đức Giê-hô- " (câu 1-2).

(2) "
Nếu ngươi định giá về một người nam từ hai mươi đến sáu mươi tuổi, thì hãy định cho năm chục siếc-lơ bạc, tùy theo siếc-lơ nơi thánh.
Hãy xem XuXh 30:13
 Nếu là một người nữ, hãy định giá ba chục siếc-lơ bạc. Nếu là một đứa con trẻ từ năm đến hai mươi tuổi, thì hãy định giá hai chục siếc-lơ cho một đứa trai, và mười siếc-lơ cho một đứa gái.  Ví bằng một đứa trẻ từ một tháng đến năm tuổi, thì hãy định giá năm siếc-lơ bạc cho một đứa trai, và ba siếc-lơ bạc cho một đứa gái.  Nếu một người già cả từ sáu mươi tuổi trở lên, ngươi hãy định giá mười lăm siếc-lơ bạc cho một người nam, và mười siếc-lơ bạc cho một người nữ. " (các câu 3-7).

(3) "
Bằng người khấn nguyện rất nghèo khổ, không nộp được giá tiền ngươi định, thì hãy đem đến trước mặt thầy tế lễ cho người định cho. Thầy tế lễ sẽ tùy theo phương thế người khấn nguyện mà định giá vậy." (câu 8).

Chúng ta có thể thấy một sự khác biệt lớn
lao trong hai phân đoạn nầy. Trong  sách Xuất Hành, bất cứ ai được s, dù là nam hay nữ, giàu hay nghèo, phải nộp (dâng) một nửa shekelchỉ một nửa shekel khi ông hai mươi tuổi trở lên. Nhưng có sự khác nhau trong sách Lê-vi. của dâng khác nhau theo giới tính và theo sự việc người đó là người giàu hay người nghèo. Tại sao lại có một sự khác biệt như vậy? Bởi vì Exodus nói về giá trị của tiền chuộc mạng sống (hồn), và Lê-vi nói về sự xác định giá trị của lời khấn nguyện đặc biệt.

Giá trị của sự cứu rỗi

Kể từ khi
sách Exodus nói về giá trị của tiền chuộc mạng sống, một nửa shekel được yêu cầu từ một người hai mươi tuổi trở lên, dù là nam hay nữ, vì đây là một vấn đề của sự cứu rỗi. Nửa shekel là yêu cầu của mỗi người. Nếu bất cứ ai không cung cấp tiền đó, ông sẽ phải chịu một tai họa. Mỗi người phải có Con Đức Chúa Trời để được cứu. Khi đến vị trí của sự cứu rỗi  những tội nhân, tất cả chúng ta đều có cùng một giá trị trước mặt Đức Chúa Trời.

"Một nửa s
hekel" tương đương với hai denarii được đề cập trong Luca 10:35. Hai denarii đã được Chúa Jesus ( Nguời Samari nhơn lành) thanh toán cho chúng ta. Hai denarii nầy trả đủ cho chúng ta sống trong nhà trọ, nhà quán (cuộc sống tạm thời trên thế giới) cho đến khi Đấng Cứu Rỗi của chúng ta tái lâm.

"Hai mươi tuổi
là độ tuổi khi một người có thể chịu trách nhiệm cho chính mình. Lời dạy dỗ ở đây cho rằng bất cứ ai chịu trách nhiệm cho chính mình đều phải có Con Đức Chúa Trời. Đối với người Israel, trách nhiệm được xác định trên cơ sở tuổi vật lý của họ, nhưng đối với chúng ta trong thời gian phân phát   ân sủng của ơn cứu độ, không ai biết khi nào một người có thể chịu trách nhiệm cho chính mình. Có thể một số người đã đạt đến độ tuổi trách nhiệm nầy ở bảy hay tám tuổi.

"Người giàu không được
nộp trội, và người nghèo không được nộp ít hơn." Bởi vì máu (Chúa) quý báu, không có sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo. Nghèo đói và giàu có thể được so sánh với những hành vi của loài người. Những người không có việc làm tốt không thể tự cứu mình, tương tự như vậy, những người có hành động tốt cũng không thể tự cứu mình. Tất cả đều phải cung cấp một nửa shekel. Con người không thể thêm bất cứ điều gì hoặc khấu trừ bất cứ điều gì đối với sự cứu rỗi do Chúa hoàn thành. Con người chỉ có thể được cứu bằng máu quý giá. Máu này được gọi là huyết quý báu bởi vì nó thực sự  "quý giá", và có đầy đủ giá trị (1 Pet 1:19). Máu quý giá là một mức giá cao!

Giá trị của một lời
khấn nguyện riêng tư

Nhưng giá trị của một lời
khấn nguyện đặc biệt thì ít nhất sáu lần hơn so với số tiền chuộc cho mạng sống bởi vì số tiền ít nhất là ba shekels (Lev. 27:6). Trong một số trường hợp có sự khác nhau gấp trăm lần hơn vì một số người đã cung cấp năm mươi shekels (câu 3). Tại sao lại có một sự khác biệt như vậy? Điều này là bởi vì Exodus nói về sự cứu rỗi, trong khi sách Lê-vi nói về sự thánh hiến.

Sự thánh hiến có nghĩa, nó không phải là một vấn đề một người thích dâng đến bao nhiêu. Thay vào đó, đó là một vấn đề Đức Chúa Trời nghĩ rằng chúng ta có giá trị đến bao nhiêu dựa trên sự sẵn lòng của chúng ta khi thánh hiến. Từ quan điểm của ơn cứu rỗi, Đức Chúa Trời coi tất cả chúng ta giá trị một nửa shekel, không ai có giá trị hơn người khác, và tất cả mọi người đều giá trị như nhau, bất kể giàu nghèo và tuổi tác. Sự cấu tạo tự nhiên của chúng ta được Đức Chúa Trời loại sang một bên cách hoàn toàn, bởi vì những gì làm cho chúng ta được cứu đều là Con Đức Chúa Trời. Không ai có thể được cứu bằng cách thêm bất cứ điều gì hoặc khấu trừ bất cứ điều đối với Con Đức Chúa Trời. Theo ân sủng, tất cả mọi người đều giống nhau trong sự việc tất cả đã phạm tội, và giá của sự cứu rỗi là như nhau cho tất cả mọi người. Thông qua Christ, Đức Chúa Trời nhìn thấy giá trị của chúng tay như nhau. Đức Chúa Trời quí trọng chúng ta và coi chúng ta đều có giá trị. Tuy nhiên, giá trị này ở trong Con của Ngài. Do đó, giá trị của chúng ta có nguồn gốc như là kết quả của ơn cứu độ là như nhau trước mặt Đức Chúa Trời.

Tuy nhiên, thực tế này không ngăn cấm
Đức Chúa Trời quí trọng một số tín  đồ là có giá trị hơn những người khác. Mặc dù các tín đồ đều được cứu rỗi theo cùng một cách và tất cả đều là con cái Đức Chúa Trời, một số người có sự hữu dụng thuộc linh nhiều hơn, và sự dâng mình (thánh hiến) của họ hoàn toàn hơn sự thánh hiến của những người khác. Kết quả, Đức Chúa Trời coi họ  là có nhiều giá trị hơn những người khác. Ở đây chúng ta nên lưu ý hai điều: một là sự hữu ích thuộc linh của một người, và điều khác là sự dâng mình chân thành của người đó. 

Đức Chúa Trời cân nhắc giá trị của chúng ta dựa trên tính hữu dụng thuộc linh của chúng ta cộng với sự thánh hiến chân thành của chúng ta. Nếu chúng ta  hữu ích cách thuộc linh mà không dâng mình, trước mặt Đức Chúa Trời chúng ta không có bất kỳ giá trị khác hơn giá trị mà ta có được thông qua sự cứu rỗi của Christ. Nếu chúng ta sẵn sàng dâng mìnhsự thánh hiến này là chân thành, chúng ta có một số giá trị trước mắt của Đức Chúa Trời  ngay cả khi tuổi của chúng ta chỉ có một tháng đến năm  tuổi. Điều đó rất đáng sợ khi một người tin đồ có thể không có giá trị gì cả trước mặt Đức Chúa Trời! Đối với các khoản tiền chuộc mạng sống, một nửa shekel là đủ để đảm bảo sự cứu rỗi của mình. Tuy nhiên, về sự thánh hiến, nếu bạn dâng mình cho Đức Chúa Trời, bạn có một số giá trị ngay cả khi bạn có thể chỉ có một tháng tuổi.

Đời sống của một người được chia thành bốn giai đoạn: một tháng
tuổi đến  năm tuổi là thời thơ ấu, năm tuổi đến hai mươi tuổi là thời kỳ của tuổi trẻ, hai mươi tuổi đến sáu mươi tuổi là giai đoạn trưởng thành, sáu mươi tuổi và  trở lên là giai đoạn của tuổi già. Theo như người Do Thái đã quan tâm, tuổi của họ dựa trên những năm tháng thể chất của họ. Đối với các tín đồ, tuổi tác của họ đề cập đến sức mạnh và chiều sâu của tình trạng thuộc linh của họ.

Sự cứu rỗi là như nhau cho tất cả
mọi người, trong khi sự thánh hiến tùy thuộc vào từng cá nhân. Mỗi một người được cứu nên có một số giá trị nào đó trong con mắt của Đức Chúa Trời. Trong sách Lê-vi, độ tuổi từ một tháng đến năm  tuổi có giá trị năm shekels. Khi một người được cứu, anh ta nên có một số giá trị. Đức Chúa Trời ước tính giá trị của những người giữa một tháng tuổi và năm tuổi là năm shekels. Ông là người vừa mới được cứu,  ít nhất ông cũng có một số giá trị trước mặt Đức Chúa Trời. 

Tuy nhiên, giá trị này bắt nguồn từ sự thánh hiến của ông. Nếu không có sự dâng mình, Đức Chúa Trời không coi chúng ta có bất kỳ giá trị nào. Sau khi một người được cứu, công việc duy nhất của Thánh Linh là dẫn dắt anh ta để dâng hiến chính mình và sống cho Đức Chúa Trời. Người Israel từ năm tuổi đến hai mươi tuổi có thể được so sánh với những tín đồ trẻ đang bừng cháy và có một số kinh nghiệm thuộc linh. Giai đoạn trưởng thành có nghĩa, các tín đồ trưởng thành mạnh mẽ, và có kinh nghiệm.


Nhưng tại sao giá trị của những
người sáu mươi tuổi và những người lớn tuổi hơn nữa lại giảm hạ? Mặc dù Caleb đã già trong độ tuổi ( 85 tuổi), ông vẫn còn mạnh mẽ như khi ông còn trẻ (Josh. 14:11). Thánh vịnh 92: 13, 14 chép, “  Những kẻ được trồng trong nhà Đức Giê-hô-va, Sẽ trổ bông trong hành lang của Đức Chúa Trời chúng ta. Dầu đến buổi già bạc, họ sẽ còn sanh bông trái, Được thạnh mậu và xanh tươi". Vì vậy, chúng ta thấy rằng một số người già là rất tốt. Tình trạng thuộc linh của chúng ta thực sự không già cỗi đi. Tuy nhiên, cũng có một số người đã thụt lùi trong những năm sau cùng của họ! Chúng ta không nên nghĩ rằng giá trị của chúng ta trước mắt Đức Chúa Trời nhất thiết sẽ được duy trì mãi mãi. Có thể là do tình trạng thuộc linh của chúng ta  thoái hóa.

Giá trị của những người từ hai mươi sáu mươi tuổi là giá trị cao nhất trong  tất cả bốn nhóm. Không chỉ vậy, Đức Chúa Trời đề cập đến nhóm người nầy đầu tiên trong phần này của Kinh Thánh. Lý do là gì? Điều này là bởi vì những người từ hai mươi đến sáu mươi tuổi là chiến có khả năng (Num. 1: 3). Khi mười hai chi phái đã được liệt kê trong Dân. 1:, sự nhấn mạnh đã được đặt trên số lượng những người trên hai mươi tuổi và có thể đi ra chiến đấu. Sự đánh giá của Đức Chúa Trời về dân của Ngài ngày nay thì cũng như vậy. Bất cứ ai sẵn sàng dâng hiến chính mình đều có giá trị trước mặt Đức Chúa Trời. Không có vấn đề người đó yếu sức như thế nào, anh ta sẽ không thể vô giá trị. Tuy nhiên, những người sẵn sàng đứng lên cho vinh quang của Đức Chúa Trời, những người sẵn sàng là một với Đức Chúa Trời để tiêu diệt các sự tà ác, và những người đang sẵn sàng chiến đấu chống lại Satan vì các quyền lợi của Đức Chúa Trời, đều có giá trị nhiều hơn so với các tín đồ khác. Đôi mắt của Đức Chúa Trời được tập trung vào các chiến sĩ chiến đấu.

Tại sao lại có một sự khác biệt giữa giá trị của nam giới và giá trị của
nữ giới? Điều này không ám chỉ đến sự phân biệt vật lý (mặc dù đối với người Do Thái theo sự phân biệt vật lý), nhưng ám chỉ đến sức mạnh hoặc điểm yếu của sự sống thuộc linh (1 Pet 3: 7). Có thể một người đã chỉ được cứu được một năm lạisự tăng trưởng nhiều hơn một người đã được cứu trong năm năm!

Chúng t
a biết rằng có các sự khác biệt trong độ tuổi thuộc linh giữa các cơ đốc nhân, và có khả năng có sự rơi rớt lại phía sau và cũng có thể có sự tiến tới về phía trước. Chúng ta ở trong tình trạng nào?

" Bằng người khấn nguyện rất nghèo khổ, không nộp được giá tiền ngươi định giá, thì hãy đem đến trước mặt thầy tế lễ cho người định giá cho. Thầy tế lễ sẽ tùy theo phương thế người khấn nguyện mà định giá vậy" (Lev. 27:8). Điều này có nghĩa là gì? Theo tuổi  thuộc linh của chúng ta, chúng ta nên cung cấp một số tiền nào đó. Nhưng một khi chúng ta đuợc sự soi sáng của Thánh Linh, chúng ta biết mình không có nhiều để cung cấp. Chúng ta không thể đủ khả năng về những gì chúng ta phải chi trả! Vào thời điểm đó, chúng ta chỉ có thể đến cùng Thầy Thượng Tế của chúng tôi một lần nữa và thừa nhận rằng chúng ta không đủ khả năng đó và cầu xin Ngài đánh giá lại chúng ta. Chúng ta phải bắt đầu lại.

Phải cân đo bạc  theo shekel của nơi thánh. Điều này có nghĩa là bạn đích xác có giá trị theo như Đức Chúa Trời nói rằng bạn có giá trị đến bao nhiêu; không có điều gì có thể  chính xác hơn sự cân đo đó. Tiêu chuẩn của chúng ta không chính xác, nhưng tiêu chuẩn của nơi thánh cực kỳ chính xác. Đức Chúa Trời không thể đánh giá cách sai lầm, thậm chí một phần nghìn của một hạt gì đó.

Nửa shekel của chúng ta cho sự cứu rỗi đã được thanh toán rồi. Hôm nay tất cả chúng ta nên cầu xin Đức Chúa Trời, "Lạy Đức Chúa Trời, giá trị của tôi trong tay của Ngài là gì?"


Watchman Nee