“Khi gần đến kỳ Jêsus được
tiếp lên, thì Ngài quyết hướng mặt về Giê-ru-sa-lem mà đi lên, bèn sai sứ giả đi trước Ngài. Họ đi, vào một làng của người
Sa-ma-ri, để sửa soạn cho Ngài; song chúng không tiếp đãi Ngài, vì mặt Ngài quyết hướng đến
Giê-ru-sa-lem. Môn đồ Ngài là Gia-cơ và Giăng thấy vậy, bèn nói rằng: “Thưa
Chúa, Chúa muốn chúng tôi bảo lửa từ trời xuống tiêu diệt họ chăng?” Nhưng
Jêsus xây lại trách họ mà rằng: “Các ngươi không biết mình thuộc về loại linh
nào. Vì Con người không phải đến để diệt mạng
sống người ta, bèn là để cứu.” Đoạn, cùng đi qua làng khác”( Luca 9:51-56 )
Bạn
có phải là con trai của Đức Chúa Trời và một người giải hòa (tạo sự hòa bình) người
ta không? Tôi đã nghe những người không ngừng kể lại những chi tiết đẫm máu của
các vị tử đạo. Bây giờ, điều đó thuộc về linh nào? Liệu nó khuấy động trong
người nghe một sự kỉnh kiền và một tình yêu dành cho kẻ thù của họ không? Có lẽ
người kể những câu chuyện như vậy có thể nói rằng ông chỉ cố gắng thức tỉnh người
khác khỏi giấc ngủ của họ? Đây là lý do tại sao tôi yêu những câu chuyện của
Algerius, vị tử đạo từ năm 1557. Tôi đã kể câu chuyện đó rất nhiều lần và không
bao giờ có một lần nào đưa ra các chi tiết đẫm máu thực tế của ba năm tra tấn mà
ông ấy chịu đựng, đủ để biết rằng ông đã bị đốt cháy đến chết vào lúc cuối
cùng. Tôi sẽ dấy lên trong người nam và người nữ khi kể lại nỗi kinh hoàng
trong những năm ông bị tra tấn không?
Không
có, giống như câu chuyện của Stephen (Ê-tiên), trọng tâm của câu chuyện không phải
là những cú đánh cá nhân và những gì đã xảy ra với xác thịt, trọng tâm của câu
chuyện là các tầm nhìn mỗi người đã có, cuộc gặp gỡ họ đã có với Đức Chúa Trời
hằng sống, do đó chứng tỏ cho lời: Ngài sẽ không bao giờ rời bỏ chúng ta, không
bỏ rơi chúng ta và khi kẻ địch đến giống như một cơn lũ lụt, thì Ngài sẽ dấy lên
một là cờ trong chúng ta. Điều này tôn vinh Đức Chúa Trời. Những người tôn giáo
luôn luôn tập trung vào xác thịt, họ hoàn toàn tập trung vào điều đó, khi kể
lại câu chuyện. Và tại sao? Bởi vì họ thuộc về xác thịt, điều nầy chứng tỏ họ
thuộc về linh nào. Xác hịt không thể phân biệt linh và thực sự có cuộc chiến
tranh chống lại nó.
Một
số người dấy cao linh (tinh thần) của người khác để tìm đến vinh quang của Đức
Chúa Trời, nuôi những người khác bằng những nỗi sợ hãi, sự hoang tưởng và những
sự ghê tởm của xác thịt, và điều này lại giống như nuôi sự ngờ vực và thù hận.
Có đông người tôn giáo ngày hôm nay, họ đã tìm thấy mảnh đất màu mỡ trong nền
văn hóa đang bị xuống dốc. Anh chị em ơi, hãy coi chừng, đừng để bị cuốn vào
tinh thần (linh) này. Linh Đức Chúa Trời khuyến khích chúng ta yêu thương nhiều
hơn, đặc biệt là những người, mà phần nhiều chưa đáng yêu, nhưng còn ở trong
tội lỗi của họ. Tinh thần (linh) của người tôn giáo khuyến khích sự sợ hãi, hận
thù, ngờ vực và tất cả các thứ, trong khi cải trang chính mình như là một người
đức hạnh và có một phụng vụ cho Đức Chúa Trời. Bạn thuộc về linh nào?