Titus chiến thắng Jerusalem
CHƯƠNG 9 – KHẢI TƯỢNG VỀ BẢY
MƯƠI TUẦN LỄ
I.
Sự Khải Thị về Bảy Mươi Tuần
Lễ qua Gabriel
Trong
phần này, điều quan trọng đối với chúng ta là bảy mươi tuần lễ (490 năm) được
mô tả ở phần đầu trong khải tượng của Daniel. Chúa đặc biệt nhấn mạnh và mô tả
bảy mươi tuần lễ này để bày tỏ khi nào Đấng Messiah sẽ đến, cả sự đến lần thứ
nhất lẫn sự đến lần thứ hai của Ngài.
Daniel
9:24-27:
24 Bảy mươi tuần
lễ được định cho dân ngươi và thành thánh ngươi, để kết thúc sự quá phạm, chấm
dứt tội lỗi, làm sinh tế vãn hồi vì tội ác, đem lại sự công nghĩa của các thời
đại, niêm ấn khải tượng và lời tiên tri, và xức dầu cho Nơi Chí Thánh.
25 Vậy hãy nhận
biết và hiểu rằng từ khi ra lệnh phục hồi và xây dựng Jerusalem cho đến thời kỳ
của Đấng Messiah sẽ là bảy tuần lễ, và sáu muoi hai tuần lễ: thành sẽ được xây
dựng lại, có đường và hào, thậm chí ngay trong thời kỳ khốn khổ.
26 Và sau sáu
mươi hai tuần lễ, Đấng Messiah sẽ bị trừ khử và sẽ không có gì cả; và dân của vua
sẽ đến hủy diệt thành phố và nơi thánh; rồi sự cuối cùng của nó sẽ đến bằng một
cơn lụt, thậm chí sẽ có chiến tranh cho đến cuối cùng; những cảnh hoang tàn đều
được định.
27 Và hắn sẽ lập một giao ước vững bền với nhiều
người trong một tuần lễ: rồi vào giữa tuần lễ, hắn sẽ khiến cho sinh tế và của
lễ ngưng lại và sẽ thay thế sinh tế và của lễ bằng sự gớm ghiếc của kẻ tàn phá,
thậm chí cho đến khi sự hủy diệt trọn vẹn đã được định đổ ra trên kẻ tàn phá.
Từ khi Vua Artaxerxes Longimanus
ra chiếu chỉ tái thiết Jerusalem (ngày 5 tháng 3 năm 444 TCN- Daniecl 9: 25)
tới khi Chúa đến lần thứ nhất là đúng 483 năm, hoặc 69 tuần lễ (69 x 7= 483).
Chúa đã hoàn thành lời trong Daniel 9:24 vào lúc Ngài đến lần thứ nhất. Ngài đã
xử lý các sự quá phạm của dân chúng; Ngài đã hoàn thành sự cứu chuộc và đem sự
công nghĩa đến cho chúng ta, tuy nhiên điều này vẫn chưa hoàn thành kế hoạch
xây dựng vương quốc của Ngài. Chỉ khi Ngài đã sửa soạn mọi sự trong sự đến lần
thứ nhất của Ngài và khi ân điển của sự sống đã đến với chúng ta, Ngài mới bắt
đầu sự xây dựng vương quốc. Bấy giờ sự xây dựng hội thánh như vương quốc của Ngài
đã có thể bắt đầu và tính đến nay đã diễn ra được gần hai ngàn năm.
Từ khi Artaxerxes Longimanus ban lệnh (Nê.
2:1-8) cho tới khi Đấng Messiah đến lần thứ nhất (lúc Ngài vào Jerusalem) là 69
tuần lễ. Tuần lễ thứ bảy mươi là ngay trước khi Chúa trở lại. Khoảng giữa tuần
lễ thứ 69 và tuần lễ thứ 70 là 2000 năm, một khoảng thời gian dài được giấu kín,
không khải thị trong thời Daniel.
Sau 62 tuần lễ đầu tiên, Đấng Được Xức Dầu sẽ
bị trừ khử và sẽ không có gì cả. Đấng Được Xức Dầu là chính Chúa, và câu này
cho thấy rằng vào lúc này Ngài vẫn chưa có được điều Ngài muốn có– một vương
quốc. Dân Israel
đã từ chối Ngài làm Vua và muốn Caesar làm vua của họ (John 19:15). Vào năm 70,
Đức Chúa Trời đã sai Titus đến hủy diệt Jerusalem
và xóa sổ quốc gia Israel
khỏi bản đồ, và những người Israel
sống sót bị bắt đi làm phu tù. Titus là hoàng tử sẽ đến trong câu 26, kẻ đã tập
trung bốn đội quân khác nhau vào năm 70 S.C. để hủy diệt thành phố Jerusalem.
Kết thúc sẽ là một cơn lụt, và cơn lụt này đại diện cho quân đội của Titus (xem
thêm Isa. 8:7-8). Kết cục là sự hoang tàn– không còn nước Israel nữa.
Câu 27 mô tả thể nào một giao ước sẽ được lập
“bằng sức mạnh”. “Hắn”, kẻ lập giao ước, trong câu này không phải là hoàng tử
(Titus) trong câu 26 nữa mà là vua thứ bảy trong Khải Thị 17. Con thú không
phải vua thứ bảy mà là vua thứ tám. Có một khoảng gián đoạn giữa câu 26 và câu
27, đó là thời đại hội thánh. Bây giờ chúng ta đang ở phần cuối của khoảng gián
đoạn này. Ngay lúc bắt đầu tuần lễ thứ bảy, “hắn” thứ hai này sẽ lập một giao
ước “bằng sức mạnh” như được nói rõ ở đây, để nhấn mạnh sự khác biệt với giao
ước của Đức Chúa Trời không cần sức mạnh để lập giao ước, mà trái lại, do Chúa
Jesus đã chết trên thập tự giá một cách hoàn toàn không tự vệ. Tuy nhiên, hiệp
ước hòa bình mà tất cả chúng ta đang chờ đợi không thể được lập nếu không có
sức mạnh. Đó phải là một người có sức mạnh để ép buộc các bên ký một hiệp ước
hòa bình. Chúng ta không biết đó là ai, nhưng kẻ đó sẽ đến và có sức mạnh để
lập giao ước với nhiều người.
Giao ước này sẽ được thỏa thuận kéo dài một
tuần lễ (7 năm), nhưng vào giữa tuần lễ, “hắn” sẽ khiến sinh tế và của lễ ngưng
lại. “Hắn” trong câu 27 là “hắn” thứ ba– vua thứ tám. Vua thứ tám này là vua
thứ năm mà sẽ nhập vào thi thể của vua thứ bảy, sau khi vua thứ bảy bị giết.
Điều đó xảy ra vào giữa tuần lễ thứ bảy mươi và là khởi đầu của ba năm rưỡi
cuối cùng. Ngay trước đó, Satan sẽ bị ném khỏi trời, hắn sẽ dùng chìa khóa mở
cửa vực sâu, và linh của con thú thứ năm sẽ đi lên và hồi sinh thi thể của con
thú thứ bảy, AntiChrist (Khải 12:9; 9:1-2; 17:8, 11). Vua này, bao gồm vua thứ
năm và vua thứ bảy, là vua thứ tám mà sẽ bãi bỏ giao ước được lập ba năm rưỡi
trước đó; hắn sẽ khiến các sinh tế của người Do Thái ngưng lại và sẽ hủy diệt
mọi sự, giống như Antiochus IV. Epiphanes đã làm vào thời xưa. Cuối cùng, Chúa
sẽ đến, và mọi sự sẽ kết thúc trong sự hoang tàn (Dan.9:27)
Trong chương 9, Chúa bày tỏ cho chúng ta mọi
sự sẽ xảy ra như thế nào và khi nào thì sự kết thúc sẽ đến. Tại sao chúng ta
cần phải biết tất cả những điều đó? Không phải để chúng ta giữ điều đó làm tri
thức, nhưng để chúng ta tự sửa soạn cho sự đến của Chúa và có thể được cất lên
ngay trước thời điểm đó. Chắc chắc sự phục sinh sẽ xảy ra ngay trước ba năm
rưỡi cuối cùng này. Khải Thị 12:1-6 cũng nói về điều này: Người đàn bà trong
đồng vắng là sự tổng cộng của dân Đức Chúa Trời, và chỉ có người con trai được
cất lên đến ngai. Người đàn bà sẽ ở lại đồng vắng trong 1260 ngày (ba năm rưỡi)
– cách xa con rắn, nhưng vẫn còn ở trên trái đất.
Đức Chúa trời rất chính xác. Qua Daniel, Đức
Chúa Trời muốn thuyết phục chúng ta rằng mọi điều Ngài đã nói sẽ được hoàn thành.
Chúng ta phải chú ý kỹ lời Đức Chúa Trời để nhận biết rằng sự kết thúc đã gần
kề. Nhiều dấu hiệu mà Chúa đã bày tỏ cho chúng ta chỉ ra điều này.
II. Lời Cầu
Nguyện của Daniel – Daniel 9:3-19;
Levi ký 26:34-45
Daniel chương 9 nói về sự chúc phước và sự
rủa sả của Đức Chúa Trời. Toàn bộ dân của Đức Chúa Trời đã phạm tội. Thậm chí
khi Chúa đến lần thứ nhất, sau khi đền thờ được tái thiết, dân chúng đã lại trở
nên bất trung, bất tín. “vào năm thứ nhất
vua ấy trị vì, tôi là Daniel nhờ sách vở đã hiểu được con số các năm được nói
rõ bởi lời của Jehovah qua tiên tri Jeremiah, đó là Ngài sẽ hoàn thành bảy mươi
năm trong các sự hoang tàn của Jerusalem” (Dan. 9:2). Điều đó nghĩa là dân
chúng phải trở về sau bảy mươi lăm. Và vua Cyrus thật sự đã truyền lệnh, y như
Kinh Thánh đã nói tiên tri. Chúng ta cũng phải học tập chú ý cẩn thận về lời để
biết được khi nào sự kết thúc sẽ đến. Chúng ta sẽ không biết ngày hoặc giờ,
nhưng từ nhiều dấu hiệu mà Đức Chúa Trời đã ban cho, chúng ta biết rằng chúng
ta ở rất gần sự kết thúc.
Daniel đã rất tỉnh thức. Từ Kinh Thánh, ông
biết rằng sự kết thúc sẽ đến, vì vậy ông đã cầu nguyện. “Rồi tôi hướng mặt về Chúa Đức Chúa Trời để thỉnh cầu bằng sự cầu
nguyện và khẩn xin, bằng cách kiêng ăn, mặc vải xô và đội tro. Tôi đã cầu
nguyện với Jehovah Đức Chúa Trời tôi, và đã xưng nhận: “Thưa Chúa là Đức Chúa
Trời vĩ đại và đáng sợ, Đấng giữ giao ước của Ngài và thương xót những người
yêu Ngài và những người giữ các điều răn Ngài, chúng tôi đã phạm tội và đã làm
ác, chúng tôi đã làm nhiều điều hiểm độc và phản loạn, thậm chí sai lạc khỏi
các sự răn dạy của Ngài và các sự thẩm phán của Ngài. Chúng tôi cũng đã không
để ý các đầy tớ của Ngài là các tiên tri, những người đã phát ngôn trong danh
Ngài với các vua và các hoàng tử của chúng tôi, với các tổ phụ của chúng tôi và
toàn bộ dân của miền đất. Chúa ôi, sự công nghĩa thuộc về Ngài, còn sự mất thể
diện thuộc về chúng tôi, như chính ngày hôm nay– thuộc về những người Judah,
thuộc về các cư dân của Jerusalem và toàn bộ Israel, những người ở gần và ở
cách xa trong mọi quốc gia mà Ngài đã khiến họ bị lưu lạc đến, vì cớ sự bất
trung mà họ đã phạm tội nghịch cùng Ngài. Chúa ôi, sự mất thể diện thuộc về
chúng tôi, thuộc về các vua, các hoàng tử và các tổ phụ của chúng tôi, vì chúng
tôi đã phạm tội với Ngài. Sự thương xót và sự tha thứ thuộc về Jehovah Đức Chúa
Trời chúng tôi, mặc dù chúng tôi đã phản loạn với Ngài. Chúng tôi đã không vâng
phục tiếng của Jehovah Đức Chúa Trời chúng tôi để bước đi trong các luật lệ của
Ngài, là điều Ngài đã đặt trước mặt chúng tôi bởi các đầy tớ Ngài là các tiên
tri. Phải, cả Israel đã quá phạm luật pháp Ngài, và đã lạc hướng đến nỗi không
vâng phục tiếng Ngài; vì vậy sự rủa sả và nguyền rủa được chép trong Luật Pháp
Moses, đầy tớ của Đức Chúa Trời, đã đổ ra trên chúng tôi, vì chúng tôi đã phạm
tội với Ngài. Và Ngài đã xác nhận các lời Ngài, là các lời mà Ngài đã phát ngôn
nghịch lại chúng tôi và nghịch lại các thẩm phán của chúng tôi, là những người
đã thẩm phán chúng tôi, bằng cách giáng trên chúng tôi một tại họa lớn; vì dưới
cả bầu trời chưa từng có điều nào giống như điều đã được làm ra cho Jerusalem.
Như có chép trong Luật Pháp Moses, mọi tai họa này đã đến trên chúng tôi; nhưng
chúng tôi vẫn chưa dâng lời cầu nguyện trước mặt Jehovah Đức Chúa Trời chúng
tôi, để chúng tôi có thể xoay khỏi những điều ác của mình và hiểu được lẽ thật
của Ngài. Vì vậy Jehovah đã ghi nhớ tai họa và giáng điều đó trên chúng tôi; vì
Jehovah Đức Chúa Trời của chúng tôi là công nghĩa trong công việc Ngài làm, mặc
dù chúng tôi đã không vâng phục tiếng Ngài” (Danh. 9:3-14)
“Hỡi Jehovah
Đức Chúa Trời chúng tôi, Đấng đã đem dân Ngài ra khỏi miền đất Ai Cập bằng bàn
tay đại năng và đã tạo cho chính Ngài một danh, giống như hôm nay– chúng tôi đã
phạm tội, chúng tôi đã làm ác! Chúa ôi, theo mọi sự công nghĩa của Ngài, tôi
cầu nguyện để Ngài xoay sự nóng giận và cơn thạnh nộ của Ngài khỏi thành của
Ngài là Jerusalem, núi thánh của Ngài” (cc.15-16).
Daniel đã không chỉ xưng nhận tội lỗi của
mình trước mặt Đức Chúa Trời mà còn xưng nhận tội lỗi của cả dân tôc. Vào cuối
thời đại này, chúng ta cũng phải liên tục xoay qua Đức Chúa Trời và không chỉ
cầu nguyện để Ngài sửa soạn chúng ta nhưng cũng cầu nguyện cho toàn bộ dân của
Đức Chúa Trời, cho những người vẫn chưa được nghe về mục đích của Chúa đối với
chúng ta là gì. Ân điển mà chúng ta đã nhận được không phải chỉ dành cho chúng
ta để chúng ta được cất lên nhưng cũng để nhiều người khác sẽ nhận được vương
quốc cùng với chúng ta. Lòng của Daniel vì toàn bộ dân Đức Chúa Trời.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng ta
nên thỏa hiệp với Babylon .
Hệ thống này của Babylon
thật kinh khủng, và chúng ta phải ghét nó. Tuy nhiên chúng ta phải cầu nguyện
cho các tín đồ vẫn còn bị bắt giữ trong đó: giải phóng dân Ngài khỏi sự phu tù
để họ có thể trở về Zion
và đi theo Chiên Con đến bất cứ nơi nào Ngài đi, và không phải trải qua ba năm
rưỡi này của Cơn Đại Nạn. Ngày nay họ vẫn còn cơ hội để cùng nhau xây dựng
vương quốc của Chúa. Vì điều đó chúng ta phải cầu nguyện thật nhiều mỗi ngày.
Daniel thật có lòng đối với dân chúng và Jerusalem, đối với nhà Đức Chúa Trời!
Chúng ta cũng phải có một tấm lòng như vậy.
CHƯƠNG 10 – SỰ
KHẢI THỊ
VỀ CON ĐỨC
CHÚA TRỜI VINH HIỂN
I. Sự Than
Khóc và Sự Cầu Nguyện của Daniel Cho
Dân Mình và Cho Jerusalem
Với sự trở về của dân Israel , chắc chắn Daniel cũng hi
vọng về sự đến của Đấng Messiah. Tuy nhiên ông được khải thị rằng còn nhiều năm
nữa Đấng Messiah mới đến, và thậm chí Ngài phải bị giết. Nếu là chúng ta thì
chắc chắn chúng ta cũng than khóc một thời gian dài giống như Daniel
Thật tốt khi có tấm lòng giống như Daniel.
Ông đã mang một gánh nặng như vậy trong lòng! Ông là một hình bóng kỳ diệu về
Chúa Jesus, Đấng Christ của chúng ta, Đấng vẫn không ngừng cầu thay cho chúng
ta, các tín đồ, kể từ khi Ngài thăng thiên.
Chúa đã nói rằng ai tìm sẽ gặp. Tuy nhiên,
chỉ có một ít người tìm kiếm đường lối của Chúa. Vào thời đó, chỉ có một phần
trong số những người bị bắt làm phu tù trở về Jerusalem cùng với Zerubbabel và Jeshua
(Ezra.2). “Chúa ôi, hãy đem những người tìm kiếm đến hội thánh của Ngài!” Ngợi
khen Chúa; chúng ta không ở đây vì chính mình, nhưng vì chủ đích của Đức Chúa
trời và cũng vì toàn bộ dân của Đức Chúa Trời. Nguyện Chúa thương xót và nhân
từ với chúng ta