1. SỰ HIỆP NHẤT
CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
TRONG SỰ
SÁNG TẠO
Kinh Thánh khải thị bốn hành động hoặc hoạt động vĩ đại của Đức Chúa
Trời: sự sáng tạo, sự tuyển chọn, sự sáng tạo mới và Jerusalem mới. Mỗi một trong bốn hành động
này chúng ta đều thấy vấn đề hiệp nhất. Ba hành động đầu tiên- sự sáng tạo, sự
tuyển chọn quốc gia Israel, và sự hình thành hội thánh như sáng tạo mới – đã
xảy ra rồi. Sự đến của Jerusalem Mới, thành phố mới của Đức Chúa Trời, dĩ nhiên,
sẽ xảy ra trong tương lai. Sau thời đại thiên hi niên, thành phố mới sẽ được
biểu lộ đầy đủ.
Sự sáng tạo của Đức Chúa Trời là độc nhất. Ngài không sáng tạo nhiều
hơn một vũ trụ. Hơn nữa, trong vũ trụ duy nhất này, con người là trọng tâm
trong sự sáng tạo của Đức Chúa Trời. Kinh Thánh khải thị sáng tỏ là Đức Chúa
Trời chỉ tạo dựng một người. Khi còn trẻ, tôi tự hỏi tại sao Đức Chúa Trời không tạo dựng hàng tỉ người một lúc. Đối với
tôi, dường như Đức Chúa Trời sẽ khôn ngoan hơn nhiều khi thực hiện công tác tạo
dựng theo cách này. Chắc chắn, Đức Chúa Trời có thể tạo dựng hàng tỉ người
trong cùng một lúc. Tuy nhiên, Ngài không làm như vậy. Vì cớ sự hiệp nhất, Đức
Chúa Trời chỉ tạo dựng một người, A-đam.
Sáng Thế Ký 1:26 nói: “Và Đức Chúa Trời nói: Chúng ta hãy làm nên con
người trong hình ảnh Chúng Ta, theo hình dạng Chúng Ta; và hãy để cho họ có
quyền quản trị.” Theo câu này, trước hết Đức Chúa Trời nói: “Chúng Ta hãy làm
nên con người.” Sau đó Ngài nói tiếp: “Hãy để cho họ có quyền quản trị.” Trong
việc nói đến con người được tạo dựng trong hình ảnh của Ngài, Đức Chúa Trời đã
dùng một đại từ số nhiều. Điều này chứng tỏ con người duy nhất được tạo dựng
bởi Đức Chúa Trời là một người tập thể. Ý định của Đức Chúa Trời không phải là
có nhiều người, mà có một người tập thể. Điều này là để gìn giữ sự hiệp nhất.
Nguyên tắc này áp dụng cho hội thánh ngày nay. Về một mặt, về vấn đề
hội thánh, chúng ta có thể nói về hội thánh tại một địa phương cụ thể, như hội
thánh tại Vancouver. Còn mặt khác, chúng ta cũng có thể nói đến hội thánh bằng
cách dùng một đại từ như chúng ta và chúng tôi để đề cập đến các thành viên
của hội thánh. Vì hội thánh là một thực thể tập thể, bao gồm mọi tín đồ trong
một địa phương. Vì vậy, khi nói đến hội thánh, chúng ta có thể nói hội thánh theo số ít hoặc chúng ta, các tín đồ trong Đấng Christ,
theo số nhiều. Điều này nghĩa là hội thánh là một thực thể tập thể và chúng ta
là hội thánh. Giống như hội thánh là một thực thể tập thể, nên theo cùng một
nguyên tắc, con người được Đức Chúa Trời tạo dựng là một con người tập thể.
2. SỰ HIỆP NHẤT
CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
TRONG SỰ
TUYỂN CHỌN
Tuy nhiên, vì sự tái sa ngã của con người, con người tập thể được Đức
Chúa Trời tạo dựng đã trở nên sa ngã. Từng bước một, con người được tạo dựng vì
chủ đích của Đức Chúa Trời càng ngày càng sa ngã thấp hơn, với sự sa ngã thấp
nhất của con người ở Babel, con người đã bị chia thành các dân tộc. Con người
duy nhất thuộc về Đức Chúa Trời, còn nhiều dân tộc đã có nguồn gốc trong Ma
Quỷ. Các dân tộc là quỷ quái vì họ là các sự chia rẽ của con người tập thể được
Đức Chúa Trời tạo dựng để hoàn thành chủ đích của Ngài. Khi con người tập thể
đã trở nên các dân tộc, thì người ấy không còn có khả năng thực hiện chủ đích
của Đức Chúa Trời nữa. Vào lúc đó, Đức Chúa Trời đã bị buộc phải từ bỏ loài
người sa ngã. Vì vậy, vì cớ chủ đích đời đời của Ngài, Đức Chúa Trời đã bước
vào kêu gọi ra một người, Abraham, để làm cha của dòng giống được kêu gọi. Ngài
đã tuyển chon một người từ giữa vòng loài người sa ngã để làm cha của dòng
giống được kêu gọi. Giống như Đức Chúa Trời đã tạo dựng một người, Ngài cũng
chỉ kêu gọi một người. Chúng ta có thể nghĩ rằng Đức Chúa Trời đã kêu gọi vô số
người. Nếu chúng ta là Đức Chúa Trời vào lúc kêu gọi Abraham, chắc chắn chúng
ta đã kêu gọi nhiều người. Tuy nhiên, kêu gọi hơn một người là trái nghịch với
bản chất của Đức Chúa Trời. Bản chất của Đức Chúa Trời là hiệp nhất. Cho nên,
cả trong sự sáng tạo lẫn trong sự tuyển chọn, Ngài đã đúng với bản chất của
Ngài. Khi Paul nói về sự hiệp nhất hội thánh trong Ephesus 4, ông nói về một Đức
Linh, một Chúa và một Đức Chúa Trời. Vì Đức Chúa Trời là độc nhất, nên Ngài bị
ràng buộc bởi bản chất của Ngài để tạo dựng một người và cũng để kêu gọi một
người. Nếu không, hành động sẽ trái với bản chất của Ngài.
Đức Chúa Trời không hành động cách vội vàng. Mặc dù Ngài là Đức Chúa
Trời toàn năng, nhưng Ngài không bao giờ làm bất cứ điều gì cách vội vàng. Ngài
đã tạo dựng một người, Adam, và đã tuyển chọn một người, Abraham. Vì bản chất
của Ngài là hiệp nhất, nên Ngài chỉ tạo dựng một người và chỉ kêu gọi một
người.
Khi hậu duệ của Abraham sắp bước vào miền đất tốt lành, Đức Chúa Trời
đã truyền bảo họ đừng thờ phượng tại nơi họ chọn (Phục 12:8). Hơn nữa, họ đã bị
đòi hỏi đi đến nơi Đức Chúa Trời chọn, đến nơi Ngài đã chọn để đặt danh Ngài và
vì chỗ ở của Ngài (Phục 12:5). Bất kể ở đó có bao nhiêu người Isarel, họ đều đã
bị đòi hỏi đi đến nơi duy nhất này ba lần một năm. Theo quan niệm thiên nhiên,
một sự đòi hỏi như vậy là không hợp lý. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời đã đòi hỏi dân
Ngài điều này để gìn giũ sự hiệp nhất. Tuy vậy, sự hiệp nhất của dân Đức Chúa
Trời cuối cùng đã bị mất. Trước hết, sự hiệp nhất của loài người được tạo dựng
đã bị tổn hại. Hơn nữa, vì sự thoái hóa của quốc gia Israel , sự hiệp nhất của tuyển dân
Đức Chúa Trời cũng đã bị hủy diệt. Một số người đã bị đem đến Assyria, những
người khác thì đến Ai cập, còn phần đông thì đến Babylon. Một sự chia rẽ như
vậy của dân Đức Chúa Trời là một sự cản phá đối với sự hoàn thành chủ đích của
Ngài.
3. SỰ HIỆP NHẤT
CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
TRONG SỰ
SÁNG TẠO MỚI
Trong việc sản sinh hội thánh như sự sáng tạo mới, Đức Chúa Trời cũng
hành động theo bản chất hiệp nhất của Ngài. Có bao nhiêu hội thánh được sản
sinh vào ngày Lễ Ngũ Tuần? Như tất cả chúng ta đều biết, câu trả lời là vào
ngày lễ Ngũ Tuần chỉ có một hội thánh hiện hữu. Chúa Jesus đã sống trên đất ba
mươi ba năm rưỡi. Vào cuối những năm này, Ngài không có hàng triệu người đi
theo như chúng ta mong đợi. Ngài không thiết lập các trường huấn luyện môn đồ.
Trong những năm chức vụ của Ngài, ít nhất có hai trường hợp Chúa đã nuôi dưỡng
một đám đông người. Tuy nhiên, dường như Ngài đã không làm gì để giữ lại số
đông người đi theo. Vì vậy, vào ngày lễ Ngũ Tuần chỉ có 120 người nhóm lại với
nhau.
Một lần nữa chúng ta thấy đường lối Đức Chúa Trời là đường lối hiệp
nhất. Vì lý do này, chỉ có một hội thánh đã được sản sinh vào ngày lễ Ngũ Tuần,
là ngày đánh đầu sự khởi đầu của nếp sống hội thánh. Điều này chứng tỏ sự khởi
đầu của nếp sống hội thánh ở trong sự hiệp nhất duy nhất theo bản chất của Đức
Chúa Trời. Nhiều hội thánh sau đó đã hiên hữu qua sự bành trướng của nếp sống hội
thánh, có thể so sánh với hậu duệ của Adam và Abraham. Mặc dù Adam đã có vô số
hậu duệ, nhưng trong sự sáng tạo của Đức Chúa Trời, sự kiện vẫn là chỉ có một
người. Cùng một cách, mặc dù hậu duệ của Abraham đông như cát trên bờ biển, tuy
nhiên ban đầu Đức Chúa Trời đã kêu gọi chỉ có một người. Bây giờ trong Tân Ước,
chúng ta thấy rằng vào ngày lễ Ngũ Tuần, chỉ có một hội thánh đã được sản sinh
bởi Linh. Hội thánh này là Thân Thể và cũng là một Người Mới.
Như Người Mới, hội thánh là một người tập thể, giống như Adam là một
người tập thể. Hơn nữa, như một người tập thể trong sự sáng tạo của Đức Chúa
Trời đã bị chia thành các dân tộc, người tập thể trong sự sáng tạo mới của Đức
Chúa Trời cũng đã bị chia thành các giáo phái. Đây là công tác của Satan. Các
dân tộc đã làm tổn hại một người mới trong sự sáng tạo của Đức Chúa Trời, còn
các giáo phái đã làm tổn hại một người tập thể trong sự sáng tạo mới của Đức
Chúa Trời. Giống như người tập thể được Đức Chúa Trời tạo dựng đã bị chia rẽ và
phân tán, và giống như con cái Israel đã bị chia rẽ và tản lạc, hội thánh như
người mới cũng đã bị chia rẽ. Mặc dù sự chia rẽ này đã là một sự cản phá đối
với sự hoàn thành chủ đích của Đức Chúa Trời, nhưng Đức Chúa Trời không thể bị
đánh bại. Chủ đích của Ngài sẽ được hoàn thành.
4. SỰ HIỆP NHẤT
CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
TRONG JERUSALEM MỚI
Cuối cùng, chủ đích của Đức Chúa Trời sẽ được hoàn thành qua thành phố
mới, Jerusalem Mới. Theo mắt Đức Chúa Trời, thành phố mới này đã hiện hữu rồi.
Nguyên tắc đối với thành phố mới cũng giống như đối với sự sáng tạo con người.
Sau khi con người được Đức Chúa Trời tạo dựng, con người đã được đặt trước một
cây duy nhất, cây sự sống. Con người cũng đã được cảnh báo là đừng dự phần vào
cây biết điều thiện và điều ác. Ăn cây sự sống là gìn giữ sự hiệp nhất, còn ăn
cây biết điều thiện và điều ác là sa vào trong sự chia rẽ, vì điều đó có dính
dáng đến sự chết, sự tối tăm và Ma Quỷ. Vì vậy, nguyên tắc của Đức Chúa Trời
trong sự sáng tạo là tạo dựng một người và đặt trước một cây duy nhất. Đây cũng
là nguyên tắc áp dụng cho Jerusalem Mới. trong thành phố duy nhất này chúng ta
thấy một ngai, một con đường, một dòng sông và một cây sự sống ở hai bờ sông.
Theo Ephesus 1:10, Đấng Christ, Đấng là trung tâm cuộc gia tể của Đức
Chúa Trời, cuối cùng sẽ qui tụ mọi sự dưới một Đầu qua hội thánh. Ephesus 1:10 sẽ được ứng
nghiệm vào thời kỳ Jerusalem Mới trong trời mới và đất mới. Thành phố Jerusalem
Mới sẽ được Đức Chúa Trời dùng để qui tụ mọi sự dưới một Đầu trong sự hiệp
nhất. Điều này nghĩa là đến đời đời sẽ không có sự chia rẽ nào mà chỉ có sự
hiệp nhất.
TRÊN LẬP
TRƯỜNG HIỆP NHẤT
Từ lúc khởi đầu trong Sáng Thế Ký 1 đến lúc tổng kết trong Khải Thị 22,
chúng ta nhìn thấy sự hiệp nhất thần thượng là nhất quán. Đức Chúa Trời là một
và con người được Đức Chúa Trời tạo dựng cũng là một. Con người duy nhất này
được đặt trước cây sự sống duy nhất. Sau khi con người tập thể được Đức Chúa
Trời tạo dựng đã bị chia thành các dân tộc, Đức Chúa Trời đã tuyển chọn một
người, Rồi nhiều thế kỷ sau đó, Ngài đã sản sinh một hội thánh. Cuối cùng, Đức
Chúa Trời sẽ có một thành phố đời đời với một ngai, một con đường, một con sông
và một cây. Vì vậy, mỗi một trong bốn hành động của Đức Chúa Trời, chúng ta
thấy nguyên tắc hiệp nhất. Điều này sẽ khiến cho chúng ta nhận thức rằng hội
thánh ngày nay phải ở trong sự hiệp nhất và phải được xây dựng trên lập trường
hiệp nhất. Sự hiệp nhất chính là lập trường của hội thánh. Nguyện Chúa ban cho
chúng ta thêm ánh sáng về sự hiệp nhất này.