Một Cơ Đốc nhân vốn là học giả người Do Thái, đang quản nhiệm
một Hội Thánh Tin lành tại Dallas, Texas, có viết một quyển sách nhan đề: “An
Israel Love Story”. Đây là câu chuyện giả tưởng nhằm mục đích diễn giảng về tập
tục lễ cưới của người Do Thái hồi thế kỷ thứ nhất S.C. Sau đây là lời tóm lược
những điểm chính mà tác giả diễn giải và sau đó tôi sẽ ứng dụng chúng cho thời
gian chúng ta, khi Tân Lang yêu quí là Jesus Christ đến rước Cô Dâu của Ngài.
Trong thế kỷ đầu tiên, khi một người thanh niên nhìn thấy một
cô gái trẻ mà anh thích, anh tham khảo ý kiến với cha mình. Đôi khi người cha
đã chọn cô gái nào đó cho anh và không cần sự tham vấn của anh. Nhưng khi người
cha đã phê duyệt sự lựa chọn con dâu, người thanh niên sẽ đi đến nhà cô ấy và
nói chuyện với cha nàng.
Tại nhà của cô dâu, có ba điều rất quan trọng sẽ xảy ra: chú
rể sẽ lập một giao ước với cô dâu, một hợp đồng thực tế; anh sẽ uống chung một
chén rượu với cô ấy để làm ấn chứng cho giao ước và anh phải trả giá (sính lễ lớn)
cho cô dâu của mình với người cha của nàng. Giá của cô dâu là để đảm bảo rằng
chú rể nghiêm trọng về giao ước, nên anh đã phải trả giá cao. Sau khi giao ước
đã được thực hiện, chén rượu đã uống cạn và giá cả đã thanh toán, chú rể sẽ
phát biểu với cô dâu, nói với cô rằng anh ấy sẽ rời khỏi cô và trở về nhà cha
mình để chuẩn bị một buồng cô dâu cho cô, một chương trình tuần trăng mật cho hai người.
Những lời anh nói là "Tôi đi để chuẩn bị một nơi dành
cho bạn". Anh sẽ đi một thời gian dài. Anh sẽ phải xây dựng và hoàn thành buồng cô dâu và được sự chấp thuận của cha
mình. Nó sẽ phải theo đúng quy định để kéo dài bảy ngày trong tuần trăng mật.
Anh muốn nó phải xinh đẹp đối với cô ấy.
Điều đó phải được thực hiện ngay để giành được sự chấp thuận
của cha chú rể. Trong năm đó, đang khi chú rể xây dựng buồng cô dâu, nếu có ai
hỏi anh khi nào đến ngày đám cưới, anh ấy sẽ nói. "Tôi không biết. Chỉ có
cha tôi biết". Và điều đó là thật. Anh không thể quay trở lại rước cô dâu
của mình cho đến khi cha của anh đã phê duyệt căn phòng anh xây dựng và bảo anh
ta đi rước cô ấy.
Trong khi đó, cô dâu đã chờ đợi với sự tôn trọng. Cô mang mạng
che mặt mỗi khi cô đi ra ngoài, để những người thanh niên khác sẽ biết rằng cô ấy
không sẵn sàng hứa hôn với ai nữa. Bây giờ cô ấy được gọi là "người được biệt
riêng", là "người được dâng hiến", và "đã được mua với một
mức giá." Cô ấy không còn thuộc về mình, nhưng là một cá nhân ký hợp đồng
với người khác và cô cư xử theo cách tôn trọng sự thỏa thuận đó. Cô không tìm
kiếm những thanh niên khác. Cô chuẩn bị tinh thần cho cuộc hôn nhân bằng cách
thu thập quần áo, tư trang của mình và chờ đợi chú rể của mình đến. Cô ấy ở nhà
mỗi đêm, đặc biệt là khi thời gian trôi qua và cô biết anh có thể đến.
Theo truyền thống là anh ta đến vào ban đêm, đặc biệt là nửa
đêm, để cố gắng làm cho cô ấy ngạc nhiên. Nó đã trở thành "một vụ bắt
cóc." Cô dâu cần chờ đợi chung với các "phù dâu", là các chị em ruột
của mình hoặc bất cứ ai mà cô muốn có mặt trong tiệc cưới của mình. Tất cả họ sẽ
có dầu trong đèn của họ, trong trường hợp chú rể đến vào ban đêm. Thời gian
trôi qua, họ chắc chắn phải sẵn sàng vào mỗi đêm.
Một đêm kia, cuối cùng chú rể đã đến. Theo phong tục, đoàn của
chú rể hét lên khi họ đến gần nhà của cô dâu. Khi cô dâu nghe tiếng gào thét
đó, cô biết chú rể đã đến để rước cô. Chú rể và bạn bè của anh sẽ vội vàng bước
vào trong nhà và chộp lấy tất cả các cô gái trước mắt, là những cô gái chắc chắn
làm một với người có mạng che mặt (cô dâu). Anh cần mạng che mặt của cô làm giải
pháp khi đi qua các đường phố, là cô vẫn là người chưa kết hôn. Cha và các anh
em của cô dâu nhìn theo cách khác, miễn là người thanh niên giữ hợp đồng.
Toàn bộ đoàn người tham dự tiệc cưới sẽ đi về phía ngôi nhà của
chú rể, đi diễu qua các đường phố và cười nói vui vẻ. Mọi người sẽ biết có một
đám cưới diễn ra, nhưng không thể nói ai là cô dâu, vì cô dâu được bao phủ bởi
tấm màn che. Cô dâu và chú rể sẽ nhập vào buồng cô dâu trong khi đoàn tham dự tiệc
cưới đứng đợi bên ngoài cùng với các khách ăn đám cưới (bạn bè của cha của chú
rể). Mọi người chờ đợi bên ngoài phòng đám cưới cho đến khi chú rể nói với người
bạn đáng tin cậy của mình qua cánh cửa rằng cuộc hôn nhân đã hoàn tất.
Sau đó, các vị khách bắt đầu ăn mừng một cuộc hôn nhân đã
hoàn thành. Khách mời sẽ dành bảy ngày tiếp theo để ăn mừng lễ cưới cho đến khi
cô dâu xuất hiện với mạng che mặt đã gở đi. Bây giờ đôi lứa là chồng và là vợ.
Sau đó sẽ có tiệc cưới mà tất cả mọi người sẽ vui vẻ chúc mừng đôi vợ chồng mới.
Sau đó, cặp vợ chồng trẻ sẽ rời khỏi căn nhà của người cha chú rễ và đi đến một
ngôi nhà cố định mà người chồng đã chuẩn bị cho họ.
Bạn ơi, theo một phương diện, toàn bộ Kinh thánh chép câu
chuyện tình thần thượng giữa Đức Chúa Trời trong Đấng Christ với dân được cứu
chuộc của Ngài.
1.
Chú Rễ.
Chú Rễ là Đấng Christ, còn cô dâu không phải một cá nhân nào
mà là toàn thể dân Chúa thuộc các thời đại nói chung.
Chú Rễ đã chủ động tìm kiếm cô dâu và hỏi, “hỡi A-đam, người ở
đây?”(Sáng 3: 9) Chú Rễ bày tỏ tình yêu thần thượng cùng cô dâu khi nói, “Phải,
Ta đã lấy sự yêu thương đời đời mà yêu ngươi; nên đã lấy sự nhân từ mà kéo
ngươi đến”-“ Ta sẽ cưới ngươi cho Ta đời đời; Ta sẽ cưới ngươi cho Ta trong sự
công bình và chánh trực, nhân từ và thương xót. Phải, Ta sẽ cưới ngươi cho Ta
trong sự thành tín” ( Giê 31:3; Ô-sê 2:19-20). Đôi khi Chú Rễ đôi ba lần hỏi cô
dâu, “ngươi có thương yêu Ta hơn những kẻ nầy chăng” (Giăng 21:15-17). Cô dâu
phải chân thành đáp, “Thưa Chúa, phải, Ngài biết rằng tôi kính mến Ngài”, thì
Chú Rễ mới an lòng.
2.
Hôn ước
Sau khi cứu thoát dân Israel ra khỏi Ai-cập, Chúa đã lập hôn
ước thuộc linh với Israel, Ngài nói, “Giao ước nầy sẽ không theo giao ước mà Ta
đã kết với tổ phụ chúng nó trong ngày Ta nắm tay dắt ra khỏi đất Ai-cập, tức
giao ước mà chúng nó đã phá đi, dầu rằng Ta làm chồng chúng nó, Đức Giê-hô-va
phán vậy”(Giê 31: 32). Nhưng Cô dâu Israel đã phá hôn ước đó rồi. Nên Chúa nói
Ngài sẽ lập một hôn ước bền vững đời đời với Hội thánh. Qua Giê-rê-mi vào khoảng
năm 700 T.C., Chú rễ hứa về hôn ước mới trong Giê 31: 33-34. Lời tiên tri nầy đã
được thực hiện trong tiệc vượt qua và lễ bẻ bánh tại phòng cao trước khi Chú rễ
chết. Tác giả thơ Hê-bơ-rơ diễn giải như sau: “Nầy là giao ước Ta sẽ lập với
nhà Y-sơ-ra-ên: Sau những ngày đó: Ta sẽ để luật pháp ta trong tâm ý họ, Ghi tạc
nó vào lòng họ; Ta sẽ làm Đức Chúa Trời của họ, Họ sẽ làm dân Ta. Họ sẽ chẳng cần
mỗi người dạy kẻ lân cận mình. Và anh em mình, rằng: 'Hãy nhận biết Chúa,' Vì họ
hết thảy, Từ kẻ nhỏ cho đến kẻ lớn, đều sẽ biết Ta. Bởi chưng Ta sẽ khoan thứ sự bất nghĩa của họ,
Chẳng nhớ lại tội lỗi của họ nữa.” Đã gọi giao ước nầy là mới, thì Ngài đã khiến
cho cái trước kia ra cũ. Vả, điều gì ra cũ ra già thì gần biến mất đi”. Rồi đến 9:15-17, do sự đổ huyết của Chúa là người
lập giao ước, thì giao ước trở nên chúc thơ, có hiệu lực bền vững đời đời, “Nhơn
cớ đó Ngài là Đấng Trung bảo của giao ước mới, hầu cho như đã có sự chết cứu
chuộc các sự quá phạm dưới giao ước thứ nhứt, thì những kẻ được kêu gọi có thể
nhận lãnh được cơ nghiệp đời đời đã hứa. Vì hễ có chúc thơ, thì cần phải đợi kẻ
trối chết đã. Vì người trối chết rồi, thì chúc thơ mới có hiệu lực. Nếu người
trối còn sống, thì chúc thơ đâu có hiệu gì ư?” (Hê. 9:15-17). Hôn ước giữa Chú
Rễ và cô đây đã trở thành di chúc rồi.
3.
Trả giá
Theo phong tục Do thái, chú rễ phải trả giá rất đắt, là sính
lễ, bằng mạng sống cô dâu hầu bảo đảm cho lời giao kết của chú. Chú Rễ thuộc
linh cũng mua cô dâu bằng chính sanh mạng quí báu của Người. Cô dâu thuộc về
Chú Rễ đời đời. “Anh em
chẳng phải thuộc về chính mình anh em đâu, vì anh em đã được mua bằng giá cao rồi.
Vậy, hãy lấy thân thể mình mà tôn vinh Đức Chúa Trời”(1 Cor. 6: 19-20).” Vì biết
rằng chẳng phải bởi vật hay hư nát, như bạc hoặc vàng, mà anh em đã được chuộc
khỏi cách ăn ở hư không của tổ phụ truyền lại, bèn là bởi huyết báu, như huyết
của chiên con không tì không vít, tức là huyết của Christ” (1 Phi-e-rơ
1:18-19).
4.
Chén Rượu Giao Ước:
Mathio 26: 27-29, “Ngài lại lấy chén, cảm tạ, rồi đưa cho họ
mà phán rằng: "Hết thảy hãy uống đi;
vì đây là huyết Ta, tức là huyết của giao ước, đổ ra cho nhiều người được
tha tội. Nhưng Ta nói cùng các ngươi, từ rày về sau Ta hẳn chẳng còn uống trái
nho nầy nữa, cho đến ngày Ta cùng các ngươi uống thứ mới trong nước của Cha Ta."
Mười một sứ đồ đại diện cho cô dâu, đã cùng uống chén giao
ước với Chú Rễ rồi.
5.
Thời gian xa cách
Sau đó Chú Rễ về nhà Cha mình, nhưng Chàng không biết ngày
nào mình trở lại. Chú Rễ có nói, “Nhưng về ngày và giờ đó chẳng ai biết, đến đỗi
thiên sứ trên trời, hay là Con cũng không, duy Cha biết mà thôi” (Mác 13:
32). Nhân tánh của Chúa không
biết thời hạn tái lâm
Đa số con dân Chúa coi Giăng 14:2-3 là việc Chúa đi xây dựng
nhà cửa cho họ cư trong trong tương lai. “Trong nhà Cha Ta có nhiều chỗ ở; bằng
chẳng vậy, Ta đã nói cho các ngươi rồi. Ta đi để sắm sẵn cho các ngươi một chỗ.
Khi Ta đi mà sắm sẵn cho các ngươi một
chỗ rồi, thì Ta sẽ trở lại, tiếp các ngươi về với Ta, hầu cho Ta ở đâu, thì các
ngươi cũng ở đó”. Đây là niềm tin truyền thống, rất sai lầm. Sách Giăng chia
làm hai phần: phần đầu từ chương 1 đến chương 13 nói về “nhà Cha của Ngài”. Sau
đó Ngài ngụ ý Nhà đó là đền thờ thân thể
vật lý của Ngài. Ngài nói, “đừng làm cho nhà Cha Ta thành ra nhà buôn bán”.
Ngài nói “Hãy phá đền thờ nầy đi, rồi trong ba ngày ta sẽ dựng lại”. Họ hiểu sai
là Ngài bảo phá đền thờ vật chất. Sứ đồ Giăng giải thích, “Nhưng Ngài nói về đền
thờ của thân thể Ngài”. Đến Giăng 14: , Chúa nói đến “nhà của Cha Ngài”, đó là
đền thờ thân thể phục sinh của Ngài, là nơi ở của dân Chúa ngày nay. “Chỗ ở”
trong nhà Cha là các tín đồ, mỗi người là một chổ ở, “Nếu ai thương yêu ta, thì
giữ lời Ta, Cha Ta sẽ thương yêu người, chúng ta đều đến cùng người và lập cư với
người”. Chữ “lập cư” đây là “chỗ ở”. Chúa nói với Phi-e-rơ trước khi Ngài chết,
“Nơi Ta đi, bây giờ ngươi chẳng có thể theo Ta được, nhưng rồi sau ngươi sẽ
theo Ta” (Giăng 13: 36). Sau khi Chúa sống lại, người tin Ngài sẽ vào cư ngụ
trong Ngài, đó là Thân thể hoàn vũ của Đấng Christ.
Tôi không thấy Kinh Tân ước chép Chúa đang xây nhà cửa vật lý
cho chúng ta. Chúa chỉ nói, “Cha ơi, Con muốn Con ở đâu, thì những kẻ Cha đã
ban cho Con cũng ở đó với Con- Khi ấy những người công nghĩa sẽ chói rạng như mặt trời trong nước của
Cha họ” (Giăng 17:24; Mathio 13:43). Dĩ nhiên có chỗ ở cụ thể cho dân Chúa
trong thiên đàng, là những “Điều mắt chưa thấy, tai chưa nghe, Và lòng người
chưa từng nghĩ đến, Thì Đức Chúa Trời đã dự bị cho những kẻ thương yêu Ngài” (1
Cor. 2:9). Nhưng Giăng 14:1-3 không miêu tả nhà cửa cụ thể trên thiên đàng bao
giờ.
6.
Cô dâu chờ đợi
Hội thánh nói chung đã được hứa hôn với Chúa, nên Phao-lô cảnh
giác chúng ta, “Vì tôi lấy sự ghen tức của Đức Chúa Trời mà ghen tức anh em, bởi
tôi đã gả anh em cho một chồng mà thôi, hầu trình diện anh em cho Đấng Christ
như một đồng nữ trinh khiết. Nhưng tôi ngại rằng tâm tư của anh em bị bại hoại
mất sự đơn thuần thanh khiết đối với Đấng Christ, cũng như xưa kia con rắn đã
dùng quỉ kế mà dư hoặc Ê-va vậy” (2 Cor. 11:2-3).
Ước mong chúng ta có thái độ như Chúa khuyên “Lưng các ngươi
phải thắt lại, đèn các ngươi phải thắp lên. Hãy làm như người trông đợi chủ
mình ở tiệc cưới về, để lúc chủ đến gõ cửa thì liền mở cho” (Lu 12:35-36).
Mathio 25: chép 10 trinh nữ chờ Chúa trải 20 thế kỷ nên họ đều
ngủ cả. Ngủ ở đây là chết vật lý. Chỉ
còn hai người còn sống vật lý khi Chúa đến. Mathio 24: 40-41, “Lúc ấy có hai
người đàn ông ở ngoài đồng, một được đem đi, một bị để lại; hai người đàn bà
xay cối, một được đem đi, một bị để lạ”. Con số 12 là con số của vương quốc
Chúa. 10/12 tín đồ đã chết, chỉ còn 2/12 còn sống khi Chúa đến, mà khi Ngài đến,
một phần địa cầu là ban đêm, phần bên kia là ban ngày. Một phần được Chú Rễ rước
đi, một phần bị bỏ lại trong đại nạn. Nên chúng ta phải thức tỉnh.
7.
Chú Rễ trở lại
Phúc âm Giăng chép nhiều lần về sự hiện đến của Chú Rễ. Chúng
ta rất dễ lẫn lộn các sự hiện đến mà phúc âm Giăng đề cập:
a/ Chúa đến lần thứ nhất trong xác thịt: Giăng 1:11; 10: 10, “Ngài
đã đến trong cõi thuộc về Ngài, song những kẻ thuộc về Ngài chẳng tiếp nhận
Ngài--còn ta đã đến hầu cho chiên được sự sống và được càng dư dật”. Chúa được sanh
ra làm người.
b/ Chúa đến trong Thánh Linh sau sự phục sinh: Giăng 14:18,
19 “Ta không để các ngươi mồ côi đâu, ta sẽ đến cùng các ngươi. Còn ít lâu thế
giới chẳng thấy Ta nữa, nhưng các ngươi thấy Ta, vì Ta sống thì các ngươi cũng
sẽ sống”. Chúa đến với môn đồ sau khi Ngài sống lại, ở với họ và ở trong họ
đời đời.
c/ Chúa tái lâm trong thân thể phục sinh của Ngài: Giăng 21:
21-22, “Phi-e-rơ bèn hỏi Jêsus rằng: “Thưa Chúa, còn người nầy (sứ đồ Giăng) thể nào?” Jêsus đáp: “Nếu Ta muốn người đợi
cho tới khi Ta đến”. Chúa tái lâm như Chú Rễ đối với Hội Thánh.
Chúa Jesus nói về sự tái lâm ẩn giấu của Ngài như Kẻ Trộm để “bắt
cóc” những người đắc thắng. “Nếu ngươi không tỉnh thức, Ta sẽ đến như kẻ trộm,
và ngươi hẳn chẳng biết giờ nào Ta thoạt đến trên ngươi. Nhưng ở Sạt-đe ngươi
còn có mấy tên không làm ô uế áo xống mình; họ sẽ mặc áo trắng mà đồng đi với Ta,
vì họ xứng đáng. Kẻ đắc thắng sẽ được mặc áo trắng như vậy, Ta hẳn chẳng xoá
tên người khỏi sách sự sống, nhưng Ta sẽ thừa nhận tên người trước mặt Cha Ta,
cùng trước mặt các thiên sứ Ngài” (Khải 3:3-5).
Chúa đến như Kẻ Trộm. Ngài đến “trên” họ. Chữ trên trong tiếng
Hi lạp là “epi”. Ngài không giáng trên họ, nhưng giáng bên cạnh họ, thu gom những
người xứng đáng, rồi Ngài ra đi, mà cả nhà ( hội thánh) không hay biết gì cả. Có
ai biết lúc kẻ trộm vào nhà không? Mãi sau khi đại nạn chấm dứt, thì “Kìa, Ngài
cỡi đám mây mà đến, mọi mắt sẽ trông thấy Ngài, cả đến những kẻ đã đâm Ngài
cũng vậy; hết thảy các chi phái trên đất đều sẽ than khóc Ngài. Phải, A-men”
(Khải 1:7). Cho nên Cô dâu phải tỉnh thức và phải có cuộc đời thuộc linh mà
Chúa cho là xứng đáng.
8.
Bạn và khách mời của Chú Rễ
Giăng 3: 29 và Khải 19: 7-9. Mathio 9:15, 8:11, Lu 13;28-29 chép,
“Ai cưới tân phụ, nấy là Tân lang; nhưng bạn hữu của Tân lang đứng mà nghe người,
thì rất đỗi vui mừng vì tiếng của Tân lang-- Chúng ta hãy vui mừng hớn hở, hãy tôn vinh Ngài, Vì lễ
cưới Chiên Con đã đến, Và vợ Ngài đã tự sửa soạn rồi. Cũng đã cho nàng mặc áo bằng
vải gai mịn sáng láng tinh sạch” Vì gai mịn ấy là các việc công nghĩa của các
thánh đồ, Thiên sứ lại bảo tôi rằng:“Hãy chép: Phước cho những kẻ được mời đến
dự tiệc cưới Chiên Con-- Những
bạn trai của phòng Côn dâu… Các ngươi thấy Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp, cùng hết
thảy các tiên tri đều ở trong nước Đức Chúa Trời, còn các ngươi thì bị quăng ra
ngoài, khi ấy các ngươi sẽ khóc lóc và nghiến răng. Lại từ đông, tây, nam, bắc người ta sẽ đến mà
ngồi bàn trong nước Đức Chúa Trời”.
Đã có cô dâu rồi, Kinh thánh còn nói đến bạn chú rễ, và khách
được mời dự tiệc cưới. Khách mời hay bạn
chú rễ cũng bao hàm trong cô dâu, nhưng ở đây nhấn mạnh đến tên tuổi những nhân
vật đặc biệt như Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp, cùng hết thảy các tiên tri, những
vĩ nhân thuộc linh của Chúa…, họ được xướng danh trong tiệc cưới. Và có nhiều
tín đồ phải đứng ngoài, chỉ nhìn thấy tiệc cưới mà không được tham dự. Thật là
buồn thảm!
9.
Tiệc cưới
Sứ đồ Giăng miêu tả, Chúng ta hãy vui mừng hớn hở, hãy tôn
vinh Ngài, Vì lễ cưới Chiên Con đã đến, Và vợ Ngài đã tự sửa soạn rồi. Thiên sứ
lại bảo tôi rằng:“Hãy chép: Phước cho những kẻ được mời đến dự tiệc cưới Chiên
Con!”( Khải 19: 7, 9). Lễ cưới khác với tiệc cưới. Lễ cưới cử hành trên không
trung phối ngẫu Đấng Christ với toàn bộ những người đắc thắng của Đức Chúa Trời
trải mọi thời đại đã sống lại. Lễ nầy xảy ra trước khi Đấng Christ hiện ra trên
đất để tiểu diệt Antichrist… Còn tiệc cưới chỉ xảy ra trong một ngày, mà một ngày
là một ngàn năm. Đó là thời đại vương quốc Thiên hi niên.
10.Ngôi nhà mới của hai vợ chồng
Đấng Christ và Cô Dâu sẽ sống 1000 năm trên trái đất cũ. Sau
đó “ngày Đức Chúa Trời mau đến, là ngày các từng trời sẽ bị lửa cháy tiêu hoá,
và các thể chất đều bị nóng hực tan chảy. Nhưng chúng ta theo lời hứa của Ngài
mà trông đợi trời mới đất mới, là nơi sự công nghĩa cư trú”.( 2 Phiero 3:
12-13).
Mỗi thiếu nữ kết hôn được làm cô dâu trong một ngày, và sau
đó trở thành người vợ sống đời với chú rễ. Một phần Hội thánh, là những người xứng
đáng sẽ là Cô Dâu trong 1000 năm. Rồi trong trời mới đất mới, thành thánh Jerusalem
mới là người vợ đời đời của Chiên Con. ”Đoạn, tôi đã thấy trời mới và đất mới;
vì trời thứ nhứt và đất thứ nhứt đã qua rồi, biển cũng không còn nữa. Tôi cũng
đã thấy thành thánh, là Giê-ru-sa-lem mới,
từ trời ở nơi Đức Chúa Trời mà xuống, sửa soạn như một tân phụ (vợ) trang sức đợi
chồng mình” (Khải 21:1-2).
Bạn ơi, bằng mọi giá hãy trở thành một phần tử trong Cô Dâu tập
thể của Đấng Christ trước Thiên hi niên bạn nhé!
Tôi có cảm tác mấy dòng thơ như sau:
CHÚA TÁI LÂM
Chúa tái lâm vinh hiển, vẻ vang,
Vinh cho các thánh, đổi trần hoàn.
Nay Sao Mai mọc, chiếu người thức,
Lúc Thái Dương lên sáng thế gian.
Kẻ Trộm ban đêm đột ngột đến,
Nhà Vua buổi sáng cỡi mây ngàn.
Anh em hỡi, hãy mau tăng trưởng,
Chúa rước ta đi trước khổ nàn.
Minh Khải 1-9-2014