Chúng ta tiến hành một phần nhỏ
nữa trong vấn đề rất lớn này mà đã được mở ra cho chúng ta liên quan đến sự
chuyển đổi từ Israel cũ đến Israel mới, được Chúa Giêsu công bố khi Ngài nói
với các nhà lãnh đạo và đại diện của Israel cũ: "nước Đức Chúa Trời sẽ cất
khỏi các ngươi, giao cho một dân sanh hoa lợi của nước đó " (Mt 21:43). Điều
nầy thực sự đã xảy ra. Như nhiều thế kỷ qua của lịch sử đã hoàn toàn rõ ràng,
Nước Đức Chúa Trời đã được lấy đi khỏi cựu Israel, và họ không có gì trong thời
kỳ hiện tại. Nó đã được chuyển giao cho một Israel mới - "một dân sanh hoa
lợi của nước đó".
Chúng ta đã được nhìn thấy Phi-e-rơ
là cầu nối như thế nào giữa hai Israels, đứng ở khoảng cách giữa cái cũ và cái
mới, và làm thế nào bởi ông ta cái cũ qua đi và cái mới được thành lập, cả trong
chính con người của ông, những gì đã được thực hiện trong ông bởi Đức Thánh
Linh, và trong chức vụ của mình. Hoa lợi của một quốc gia, của vương quốc
Israel mới, được thể hiện, và chúng ta đã xem xét một số hoa lợi như đã thấy
qua đời sống và chức vụ người đầu tiên này trong mười hai, Sứ đồ Phi-e-rơ.
Nếu bạn có bất kỳ nghi ngờ về
bất cứ sự thật nào của việc này, bạn chỉ cần nhìn vào thơ tín đầu tiên của ông
một lần nữa. Chúng ta đã nói rất nhiều điều, đó là sự thật, nhưng có điều là
tập hợp tất cả lại và trình bày cho chúng ta cách cụ thể. Bạn sẽ tìm thấy nó
trong thư đầu tiên của ông, chương 2, các câu 4-10:
"Hãy đến cùng Ngài là hòn
đá sống, thật bị người ta loại ra, song đối với Đức Chúa Trời thì được lựa chọn
và quí trọng; anh em cũng như đá sống
được xây nên nhà thuộc linh, làm chức tế lễ thánh, để dâng linh tế nhờ Jêsus
Christ được Đức Chúa Trời vui nhận. Vì
Kinh Thánh rằng: “Kìa, ta đặt tại Si-ôn một hòn đá đầu góc nhà, được lựa chọn
và quí trọng, Ai tin đến đá ấy, hẳn chẳng bị hổ thẹn.” Vậy nên, sự quí trọng ấy
thuộc về anh em là kẻ đã tin; nhưng đối với những kẻ bội nghịch thì “Hòn đá bị
thợ xây loại ra đó, Đã trở nên đá đầu góc nhà,”
là “Một hòn đá vấp chân, một vầng đá vấp phạm;” vì họ bội nghịch, nên
vấp nhằm đạo, và điều ấy cũng đã dự định cho họ rồi. Nhưng anh em là giống được
lựa chọn, là chức tế lễ nhà vua, là nước thánh, làm dân thuộc riêng về Đức Chúa
Trời, hầu cho anh em rao ra các mỹ đức của Đấng đã gọi anh em ra khỏi sự tối
tăm đến sự sáng láng lạ lùng của Ngài.
Anh em trước kia không phải là dân, mà bây giờ là dân của Đức Chúa Trời,
trước kia không được thương xót, mà bây giờ đã được thương xót."
(Lưu ý trong câu 9: "Nhưng anh em
...". Có việc chuyển đổi sang dân mới.)
Phần đó không để lại cho chúng
ta bất kỳ sự nghi ngờ nào rằng những sự cũ đã được chuyển giao cho cái mới, nhưng
trong một lĩnh vực khác và có bản chất khác. Phi-e-rơ, người đã có tất cả các
truyền thống của cựu Israel, đã đến chỗ thấy rằng bây giờ tất cả những gì đã có
trong cách tạm thời đã được chuyển qua lĩnh vực thuộc linh. Bây giờ tất cả phải
theo tính thuộc linh, chứ không phải tính chất tạm thời.
Có nhiều điều ở đây rất hữu ích
cho chúng ta sống theo. Chúng ta có thể tiếp lấy toàn bộ các phần văn bản này
từng chút, có rất nhiều sự giàu có trong đó. Tôi không có ý định diễn giải điều
đó, nhưng tôi muốn chỉ ra một điểm kết nối trước khi truyền cho điều mà tôi cảm
thấy là lời của Chúa cho thời gian này.
Vị trí của Israel mới
Ở đây, Sứ đồ nói: "Nhưng
anh em là dòng giống được lựa chọn, là chức tế lễ nhà vua, là nước thánh, làm
dân thuộc riêng về Đức Chúa Trời, hầu cho anh em rao ra các mỹ đức của Đấng đã
gọi anh em ra khỏi sự tối tăm đến sự sáng láng lạ lùng của Ngài". Bạn có nhận thấy tất cả đều ở trong số ít
không? "Dòng giống được lựa chọn, là chức tế lễ nhà vua, là nước thánh".
Trong thời kỳ cũ, tất cả đã được
tập trung ở một nơi trên trái đất này: trong ngôi đền ở Jerusalem. Israel đó đã
có tiêu điểm của nó, sự thống nhất của nó, trong trung tâm địa lý đó. Dòng dõi
được lựa chọn đã được đại diện, tập trung vào đó, Jerusalem, và điểm tập trung
ở đó. Nước thánh đồng nghĩa với
Jerusalem, là nơi các bộ tộc đi lên. Chức tư tế hoàng gia đã tập trung tại
Jerusalem. Đó là nơi mà Israel đã đến gặp chức tế lễ, vì nó được tác nhiệm tại
thành phố của vị Vua vĩ đại. Họ là 'dân thuộc riêng về Đức Chúa Trời": một
điều chính, là tâm điểm của các quốc gia.
Bây giờ, Phi-e-rơ bắt đầu thư
đầu tiên của mình như thế nào? "Phi-e-rơ, sứ đồ của Jêsus Christ, đạt cho
những kẻ…., là những kẻ được chọn … " ... những người đang tập trung ở
Jerusalem phải không? Không, không phải đâu! ... mà là "những kẻ thuộc
vòng Tản trú kiều cư trong Bon-tu, Ga-la-ti, Cáp-ba-đốc, A-si và Bi-thi-ni"
- và bất cứ nơi nào khác mà bạn muốn đề cập đến. Bạn có thấy gì không? Bất cứ
nơi nào dân này ở đều có một đại diện của tất cả điều này. Nếu đó là bất cứ nơi
nào trên thế giới, bị phân tán giữa các quốc gia trên trái đất, có đại diện,
hoặc được thiết kế để đại diện, tất cả những gì ở đây đều chỉ về Israel mới.
Một dòng dõi được lựa chọn
Bạn có biết rằng những người
được chọn là một cái gì đó rất quý giá đối với Đức Chúa Trời, rất quý giá đến
nỗi nó sẽ được cứu (Mathio 24: 22). Có chép rằng lúc kết thúc "Vì sẽ có
những Christ giả và những tiên tri giả dấy lên, tỏ các dấu lớn, phép lạ, đến
nỗi nếu có thể được, thì cũng lừa dối chính tuyển dân nữa " (Matthew 24:24).
Một cách hợp lý, tất nhiên, những người được chọn sẽ không bị lừa gạt. Có cái
gì đó rất quý giá đối với Đức Chúa Trời, bất cứ họ ở nơi nào, nhưng không còn
là cái gì tập trung ở một số nơi trên trái đất này, cho dù đó là Rome, hoặc
Jerusalem, hoặc bất cứ nơi nào khác, nhưng nó được phân tán ra trong các quốc
gia. Đây không chỉ là đại diện của Israel mới, nhưng nó được kêu gọi, và dự
kiến, hoạt động trong năng lực này.
Một chức tế lễ hoàng gia
Chức tư tế trong Israel mới
không phải là một giáo phái của con người mặc một số loại áo choàng nào đó,
thực hiện một nghi lễ nào đó, và đi qua một diễn xuất nhất định của tôn giáo. Không
có áo choàng bên ngoài cho các thầy tế lễ hoàng gia trong Israel mới. Quý vị,
các bạn thân mến, nếu bạn đang ở trong dân này, bạn sẽ là một thầy tế lễ như đã
có một thầy tế lễ ở Israel hồi xưa, và chức năng của bạn như vậy, do đó, là để
"dâng sinh tế thuộc linh" để trở thành một thầy tế lễ dâng sinh tế
trong sự liên hiệp với nhà vua. Một chức tư tế vương giả là một tư tế của vương
quyền, của sự cai trị, quyền hạn, uy nghi thần thượng, và hiệp nhất với ngai,
hoạt động như vậy.
Một quốc gia Thánh
Bạn có nhớ những gì chúng tôi đã
nói về sự thánh khiết? 'Thánh khiết' trong Kinh Thánh có nghĩa là được tách
biệt hoàn toàn với tất cả những gì không phải là Đức Chúa Trời, đối với tất cả,
chỉ là những gì của Đức Chúa Trời, được tách ra cho Đức Chúa Trời. 'Thánh khiết'
và 'thánh hóa' là những từ ngữ tương tự, với cùng một ý nghĩa - hoàn toàn của Đức
Chúa Trời, cắt đứt với tất cả các liên kết khác. Dân thánh của Chúa, là một dân
thánh giữa các quốc gia, nhưng khác với các quốc gia, là dân thánh trên thế
giới, nhưng khác biệt. Phi-e-rơ nói: "bây giờ bạn không phải là một ngôi
đền được làm bằng tay, được xây dựng bằng đá, theo trật tự cũ, nhưng các bạn là
một ngôi nhà thuộc linh, bất cứ nơi nào bạn đang phân tán, và Đức Chúa Trời chỉ
nhìn thấy một ngôi nhà. Tuy nhiên rất nhiều các bộ phận có thể có, cách xa nhau
rất nhiều dặm, Đức Chúa Trời chỉ nhìn thấy một ngôi nhà thuộc linh, bao gồm các
viên đá thuộc linh. Jesus Christ không phải là quá nhiều đá góc, nhưng một góc
đá của toàn bộ".
Ở đây có một trong những sự nói
bóng đáng chú ý đối với cuộc sống trước đây của Phi-e-rơ, trong những ngày Đấng
Christ còn sống trong xác thịt, và nó thú vị hơn. Đôi khi tôi cảm thấy rằng
những ám chỉ gần như chạm vào nguồn cảm hứng hài hước khi Phi-e-rơ trong tâm
trí của mình, chọn tất cả và chuyển đổi nó. Ở đây ông nói về ngôi nhà thuộc
linh mới này đang được xây dựng trong thời kỳ này, rằng đây là sự ứng nghiệm tuyên
bố của Cựu Ước: "Kìa, Ta đặt tại Si-ôn một hòn đá đầu góc nhà, được lựa
chọn và quí trọng...", và sau đó ông tiếp tục: "Một hòn đá vấp chân,
một vầng đá vấp phạm;” vì họ bội nghịch, nên vấp nhằm Lời, và điều ấy cũng đã
dự định cho họ rồi".
"Phi-e-rơ ơi, Ta sẽ lên
Giêrusalem, và ở đó Ta sẽ bị phó vào tay kẻ ác. Họ sẽ đóng đinh Ta ... "-
"Không, Chúa ơi, không bao giờ! Điều này sẽ không bao giờ xảy đến với
Ngài!". "Ớ Satan, hãy lui ra đằng sau Ta: ngươi là sự vấp ngã cho Ta." "Họ vấp ngã vào
lời." Điều này được truyền vào từng sớ thịt đời sống thuộc linh của Phi-e-rơ.
Lời thập giá là một sự vấp ngã với Phi-e-rơ là dường nào! Những gì Phao-lô nói
gì về người Do Thái là sự thật của ông: "Bởi chưng đạo thập tự giá đối với
những kẻ bị hư mất thì là ngu dại,... nhưng chúng ta rao giảng Đấng Christ chịu
đóng đinh trên thập tự giá, đối với người Do-thái thì là đá vấp chân, " (1
Cor 1: 18, 23). Đó là một sự xúc phạm đối với họ, và từ ngữ 'xúc phạm' là, như
bạn đã biết, cùng một từ trong bản gốc là 'vấp ngã'. Từ ngữ tiếng Hy Lạp là
'xấu xa', 'xúc phạm' hoặc 'vấp chân'. Phi-e-rơ ngã nhào khi Chúa Giê-su đã nói
về thập giá, và Ngài nói: "Ngươi là một sự xúc phạm, một sự vấp ngã. Ngươi
là một gương xấu cho Ta. Hãy lui ra đằng sau Ta! 'A, Phi-e-rơ đã nêu điều nầy lên
ở đây, và với những người không tin Chúa, ông nói: "Toàn bộ ngôi nhà mới thuộc
linh này, và tất cả liên hệ với nó, vì không tin và do đó bạn vấp ngã vì lời
đó. Bạn ngã vào điều này. Đó là một tảng đá vấp ngã. Lời thập giá là một sự vấp
phạm.Tuy nhiên, với bạn, là những người tin, thì là quý báu". Đó là sự
khác biệt giữa cái cũ và cái mới.
Vâng, tôi đã nói rằng chúng ta
có thể nhìn thấy nhiều hơn nữa về sự thay đổi này, từ cái cũ đến cái mới - ngôi
nhà mới, những sinh tế mới - nhưng tôi muốn đưa một điều đặc biệt trong lá thư
này vào trong không gian ngắn ngủi còn lại của buổi nhóm nầy.
Sự trở lại của Ân điển
Đầu tiên, chúng ta lưu ý chính
mình Phi-e-rơ đại diện cho Israel mới này trong quá trình chuyển đổi, và điều
to lớn phải được thực hiện để tỏ rằng quá trình chuyển đổi từ một cái nầy đến
cái khác. Chúng ta đã được nhìn thấy những gì là quá trình chuyển đổi đó trong
trường hợp của Phi-e-rơ. Chúng ta đã thực sự chỉ được nhìn thoáng nó, nhưng nó
là một điều khủng khiếp đã xảy ra ở con người này! Hãy xem lại Phi-e-rơ trước
kia, Simon Phi-e-rơ là những gì trước khi Chúa Giê-su gọi là sự chuyển đổi của
ông - "đến khi ngươi đã trở lại " (Luca 22:32) - và ghi nhớ trọn vẹn
bản ngã, và sự quyết đoán của mình. Nếu bất cứ ai muốn nói trước nhất, đó sẽ là
Phi-e-rơ, và nếu có ai muốn nói to nhất, đó sẽ là Phi-e-rơ. Ông đã khẳng định chính
mình tất cả thời gian. "Chúa sẽ không bao giờ rửa chân cho tôi" (Giăng
13: 8), và sau đó, thấy rằng có khả năng mất đi một cái gì đó và bằng cách thay
đổi thái độ của mình, ông muốn nhận được một cái gì đó nhiều hơn: "Thưa
Chúa chẳng những chân tôi thôi, mà lại cũng tay và đầu tôi nữa"...
"Tôi muốn có tất cả những gì tôi có thể nhận được."
Bạn thấy sức mạnh của sự tự quyết
đoán, ông tự túc tất cả thời gian: "Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Ngài. Mặc
dù tất cả mọi người từ bỏ Ngài, tôi sẽ không bao giờ làm như vậy. Tôi sẽ đi cho
đến chết với Ngài. "Sự tự túc như vậy: và chúng ta có thể phóng to bên
phía này của con người - làm thế nào ông có đầy đủ trong mình! Sau đó, con
người này đang hư hỏng, rả rời và bị làm cho trống rỗng. Đó là một điều kinh khủng!
Bạn khó có thể tin rằng trong một thời gian rất ngắn sau khi đưa ra những lời khẳng
định, những khẳng định tự tin can đảm, con người này được tỏ ra hoàn toàn không
thể thực hiện những gì ông nói ông sẽ làm. Ông đã bị tước bỏ, làm trống không tất
cả; và từ ngữ cuối cùng của hiện trường đó là: "Và ông bước ra ngoài, khóc
lóc thảm thiết." Ông đã bị hỏng, đổ vỡ, hoang vu và trống rỗng. Nhưng điều
đó là cần thiết cho đoạn văn này để đưa vào lĩnh vực mới, Israel mới này, vị
trí thuộc linh mới này. Và vì vậy tôi nói chính mình Phi-e-rơ là một đại diện
những điều mà đã được thực hiện để tạo ra quá trình chuyển đổi từ một Israel nầy
đến Israel khác.
Với bạn và với tôi có thể không
phải tất cả mọi sự xảy ra giữa buổi sáng và buổi tối, và có thể không bao giờ
xảy ra như thế trong một ngày, nhưng tôi tin rằng, nguyên tắc nắm điều tốt. Các
bạn thân mến, có được trong mức độ mà bạn và tôi đang làm cho mình trống không
hầu chúng ta biết ý nghĩa, sức mạnh, sự vinh hiển và sự quý báu của Israel mới
và của Chúa Giêsu. Đó là lý do tại sao Chúa chịu nhiều đau đớn để dốc cạn chúng
ta. Có thể là trải qua nhiều năm. Thực ra tôi nghĩ rằng khi điều đó ó bắt đầu, chúng
ta quá nổi loạn, đến nỗi ràng buộc tay của Chúa khiến Ngài không thể tiến lên,
hầu tiến tới đến kết thúc cuộc sống của chúng ta. Trên một mặt làm cho chúng ta
nói "Không!" đối với sự yếu kém và sự ngu ngốc của chính mình đối với
tình trạng trống rỗng và hư hỏng của chúng ta. Đó là về mặt tiêu cực, nhưng về
mặt tích cực: chúng ta cần hoàn toàn lệ thuộc vào Chúa, do đó nếu không vì Chúa,
tình hình sẽ là vô vọng. Đó là Phi-e-rơ, đại diện cho điều mới mẻ này, đã xuất
hiện.
Điều đó dẫn tôi đến điều mà tôi
muốn đặc biệt nhấn mạnh tại thời điểm này, trong ánh sáng của những gì tôi vừa
nói, và trong bối cảnh đó – sự hư hỏng của con người này.
Từ ngữ đặc trưng của Phi-e-rơ
trong Thư này là gì? Tôi không có nghi ngờ rằng các học giả Kinh Thánh sẽ nêu nó ra cho tôi cùng một lúc!
Đó là từ ngữ "ân sủng". Thật không mất nhiều hơn khoảng mười phút để
đọc lá thư này, và khi bạn đã làm như vậy bạn đã đọc thấy từ ngữ "ân
sủng" mười hai lần. Đáng tiếc là nó không phải luôn luôn dịch là "ân
sủng". Tôi không biết lý do tại sao các dịch giả thay đổi cùng một từ ngữ vào
một từ tiếng Anh. Hai lần họ đã cùng dịch từ này thành "chấp nhận
được", nhưng, bao gồm cả những hai lần đó, từ ngữ nguyên gốc là vẫn như
nhau, Sứ đồ sử dụng từ "ân sủng" mười hai lần trong Thư rất ngắn này.
Bạn biết làm thế nào ông bắt đầu
lời chào của mình: "theo sự biết trước của Đức Chúa Trời là Cha, và trong
sự nên thánh của Thánh Linh, để đạt đến sự vâng phục và sự rảy huyết của Jêsus
Christ: Nguyện xin ân điển và bình an càng thêm lên cho anh em!" (1 Phi-e-rơ
1: 2).
Sau đó, trong câu 10: "Về
sự cứu rỗi đó các tiên tri, là kẻ đã dự ngôn về ân điển sẽ đến cho anh em, đều
đã tìm tòi tra xét kỹ càng". Các
tiên tri hướng nhìn tới những gì chúng ta có, và đó là: ân sủng đã dự định cho
Israel mới này. Đó là cơ nghiệp của Israel mới này, và các tiên tri nói tiên
tri về điều đó từ rất lâu trước kia.
Chúng ta chuyển sang chương 2,
và ở đây chúng ta đến với các bản dịch không may mắn khác, nhưng sắp đặt cho
đúng, chúng ta có một cái gì đó rất phong phú:
"Phỏng nếu có ai vì lương
tâm đối với Đức Chúa Trời, mà bền chịu sự buồn rầu bởi bị oan ức, ấy là ơn. Vì
nếu anh em phạm tội, bị thoi vả mà nín chịu được, thì há có gì là vinh ư? Nhưng
nếu anh em làm lành, lại chịu khổ mà nín chịu được, đó mới là ân điển trước mặt
Đức Chúa Trời" (câu 19,20).
Bây giờ xếp đặt cho đúng:
"Đối với điều này là ân
sủng, nếu lương tâm đối với Đức Chúa Trời một người bền chịu buồn rầu, đau khổ
cách sai lầm. nếu khi các ngươi phạm tội, và vị thoi vả, các ngươi sẽ chịu cách
kiên nhẫn thì có vinh quang gì? Nhưng nếu, khi các ngươi làm tốt , và chịu đau
khổ vì nó, các ngươi sẽ tiếp lấy nó cách kiên nhẫn, đây là ân điển này với Đức
Chúa Trời"(bên lề của bản RV).
Bạn sẽ thấy ngay rằng Phi-e-rơ
sử dụng từ ngữ "ân sủng" một cách hoàn toàn khác với cách của Paul.
Paul sử dụng từ này cách kinh khủng; thực sự, nó gần như là một từ ngữ đặc
trưng của ông, nhưng ông luôn luôn sử dụng nó là "ân sủng của Đức Chúa
Trời đối với chúng ta”. Chúng ta gọi nó là 'thiện ý không xứng đáng', biện minh
cho chúng ta, những người không đúng gì cả. "Theo sự giàu có của ân điển
Ngài, mà Ngài đã tuôn dào trên chúng ta …" (Eph 1: 7,8).
Phi-e-rơ có một góc nhìn khác về
vấn đề này. Tất nhiên, ông sẽ đồng ý với Paul, vì toàn bộ kinh nghiệm này của
ông dựa trên ân huệ Đức Chúa Trời đối với ông. Chỉ cần nghĩ về ân sủng của Đức
Chúa Trời đối với con người này! Nhưng những gì ông nói? "Trong trong ân
sủng đã được chứng minh rất kỳ diệu trong trường hợp của tôi, tôi phải bày tỏ
ân sủng từ bản thân mình ra bên ngoài, trong thế giới này, đang có khó khăn và
đau khổ. Ân sủng đó đã có một phản ứng đối với dân chúng và đối với các sự vật.
Đó là ân sủng mà Đức Chúa Trời đã cho tôi, tôi phải bày tỏ ngay bây giờ khi tôi
bị căng thẳng, thử nghiệm và khó khăn, bị thoi vả vì sống đúng và làm đúng, lại
bị buộc tội cách không công bằng và làm cho đau khổ. Không trả thù. Tôi phải
chịu đựng cách kiên nhẫn. "Đó là sự trở lại của ân sủng - ân sủng của Đức
Chúa Trời trong chúng ta như một hành động trở lại, để bày tỏ "các mỹ đức
của Đấng đã gọi anh em ra khỏi sự tối tăm đến sự sáng láng lạ lùng của Ngài”.
Đó là một cách tuyệt vời của
việc sử dụng từ "ân sủng"! Nhưng nó là rất thiết thực - Phi-e-rơ rất
thiết thực. Ông nói: "Nhìn đây, bạn đang bị đối xử bất công, rất bất công,
và bạn không thực sự xứng đáng với những gì bạn đang có để tiến lên. Không phải
do bạn sai lầm. Bạn có thể cay đắng, nổi loạn, bực bội, nếu bạn muốn. Bạn có
thể cung cấp cho tốt khi bạn nhận được. Bạn có thể trả đũa. "Nhưng Phi-e-rơ
nói đó là một sự cố của ân sủng. Nếu, khi mọi việc như thế, bạn chịu đựng nó cách
kiên nhẫn, thì đó là ân sủng. Bạn thấy đấy, từ ngữ này "chấp nhận
được" là một từ ngữ khá tốt: "chấp nhận được với Đức Chúa Trời".
Ý nghĩa là có, nhưng nó không quá rõ ràng, như khi nó được dịch một cách chính
xác? "Đây là ân sủng với Đức Chúa Trời. Bị đối xử sai lầm và chịu đựng nó cách
kiên nhẫn '
Bây giờ chúng ta đến chỗ này!
Bản chất con người của chúng ta không phải như thế! Dẫu sao, bản chất tôi cũng
không như vậy. Là của bạn không? Các bạn có bất kỳ tính chất chiến đấu nào
không? Bạn tự mình có sức mạnh? Bạn có bất kỳ sức mạnh nào của hồn? Bạn nói:
"Tôi sẽ không tiến tới khi phải chịu nằm xuống? Vâng, đó chỉ là những gì
có ở đây. Ân điển là: tiếp lấy việc nằm xuống và để chúng giày đạp trên mình.
Đây là một trật tự mới của các
sự vật, phải không? Thật khác với Israel cũ! Đây là một lĩnh vực mới: ân sủng
trong các phản ứng của nó đối với các sự bắt bớ, xuyên tạc, vu khống và tất cả
mọi thứ khác như không công bằng và không đúng sự thật, giữ gìn lưỡi làm thinh,
miệng của bạn ngậm lại và từ chối minh oan cho mình. Đây là ân sủng với Đức
Chúa Trời.
Trong bài vừa rồi tôi đã đề cập
một điều khác và tôi sẽ không trở lại một cách chi tiết - mối quan hệ giữa vợ
và chồng và vợ và chồng khi tình hình khó khăn vì một trong hai có thể đưa lên
một cái gì đó, gây khó khăn cho bên kia. Vị sứ đồ, khi bạn nhớ ra, cho biết (trong
chương 3: 7) rằng cơ sở của mối quan hệ đó, vì họ là " những người đồng
thừa kế ân điển của sự sống”. Nếu họ đúng sự thật, cả hai đều được sinh ra một
lần nữa, họ có một lập trường chung - sự sống thần thượng, ân sủng của sự sống,
và họ phải luôn tìm cách phản ứng với nhau trên lập trường chung của những gì
là của Chúa trong mỗi một người. Nó không phải luôn luôn dễ dàng đâu, nhưng nó
là một loại sự sống rất khác đối với
lĩnh vực cũ.
Chúng ta chỉ đề cập đến điều đó,
và đến chương 4:10: "quản gia tốt của ân điển muôn mối của Đức Chúa Trời ".
Ở đây chúng ta một lần nữa ở trên lập trường rất thực tế. Chúa đã ban cho bạn
một ân tứ theo một số loại. Nó có thể là một ân tứ của một loại tạm thời, chẳng
hạn như phương tiện, hay một ân tứ gây ảnh hưởng, hoặc có thể bạn có một ân tứ thuộc
linh của một số loại nào đó. Bất cứ điều gì, bạn sở hữu, nhờ ân sủng của Đức
Chúa Trời, một số tài nguyên, một cái gì đó trong tay bạn, một cái gì đó mà bạn
có. Nó là cái gì mà Chúa đã ban cho bạn, và Ngài đã ban nó để bạn sử dụng. Bất cứ điều gì, đó là một sự
quản lý đã được giao cho bạn, và sự quản lý đó đã được vận dụng trên nguyên tắc
của ân sủng. Ân điển không có ngụ ý giữ cho mình bạn những gì bạn có, và nắm
giữ khỏi những người khác những gì bạn có thể cung cấp. Cũng không có nghĩa là
để cho người khác bị thiệt mất khi bạn có thể làm điều gì đó để đáp ứng nhu cầu
của họ, bất cứ điều gì có thể, thuộc linh hoặc tạm thời. Ân điển trong chúng ta
đòi hỏi chúng ta làm tất cả những gì chúng ta có thể thấy rằng những người khác
cần được cung phụng. Đó là ân sủng. Nó không giống nhau đối với mọi người,
nhưng mọi người trong Israel mới này có một cái gì đó để cung cấp cho người
khác.
Tôi có thể đưa bạn trở lại Cựu
Ước và minh họa điều đó. Những gì về việc xây dựng đền tạm? Mọi người đều có để
dâng cho một cái gì đó - vàng, bạc, gỗ, vải. Mọi người đều có một cái gì đó để
đóng góp, và họ đã được kêu gọi cung phụng những gì họ đã có. Bây giờ chúng ta
đã đi vào Israel thuộc linh mới nầy, và chúng ta có gì để giúp những người khác
được hưởng lợi? Vi phạm nguyên tắc của
ân sủng là giữ nó cho riêng mình và không để cho người khác được chia sẻ nó.
Vâng, có lẽ điều đó quá hiển nhiên, cần nhấn mạnh, nhưng bạn thấy rằng Phi-e-rơ
sử dụng từ ngữ "ân sủng" trong lĩnh vực này, có nghĩa là tất cả các
thành viên của Israel thuộc linh phải là một thành viên đóng góp trong cách này
hay cách khác, và không chỉ làm người chỉ tiếp nhận. Có quá nhiều khách trong
Hội thánh, có quá nhiều người chỉ ngồi mở miệng, tiếp lấy tất cả vào trong mình,
và không bao giờ đưa ra bất cứ điều gì mình có. Tôi hy vọng rằng điều nầy không
áp dụng cho bất cứ ai ở đây. Ân điển có nghĩa chúng ta là dân ban phát ra. Chúng
ta có một cái gì đó để cung cấp, chúng
ta cung ứng người khác, và chúng ta phải có một cái gì đó để cung cấp cho dân
Chúa.
"Cũng vậy, hỡi kẻ trẻ tuổi,
hãy thuận phục kẻ lớn tuổi. Phải, hết thảy anh em hãy mặc lấy sự khiêm nhường
mà hầu việc lẫn nhau, vì “Đức Chúa Trời chống trả kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ơn
cho kẻ khiêm nhường.” (5: 5.). Tôi rất thích câu này! Bạn sẽ bỏ lỡ nó cách rất
lớn, ngoại trừ nó chỉ là tuyên bố ở bề mặt rõ ràng mà thôi, trừ khi bạn biết
chính xác những gì nằm đằng sau trong ngôn ngữ gốc, sau đó bạn sẽ lập tức thấy ngay những gì Phi-e-rơ
đang nói đến. Giả sử tôi đưa câu đó cho bạn: "hãy mặc lấy sự khiêm nhường
mà hầu việc lẫn nhau"( 5: 6). Bây giờ bạn đang ở đâu? Bạn đang trở lại
trong Giăng 13, nơi Chúa Giêsu đã cởi áo choàng của mình và mặc tạp dề của tôi tớ
- thắt chính mình với chiếc tạp dề của người tôi tớ. Phi-e-rơ đã không quên
điều đó! "Bây giờ tất cả các bạn hãy mặc tạp dề của người tôi tớ mà phục
vụ lẫn nhau, vì Đức Chúa Trời chống cự kẻ kiêu ngạo." Phi-e-rơ đã rất gần
với điều đó tại thời điểm đó: "Không bao giờ rửa chân của tôi!" Tại
sao không? Phi-e-rơ đã quá tự hào. "Đức Chúa Trời chống cự kẻ kiêu ngạo,
nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường." Ân điển mặc tạp dề của tôi tớ phục vụ
lẫn nhau. Chúng ta cần nói gì thêm về điều này? Đây là ân sủng thật của Đức
Chúa Trời.
"Đức Chúa Trời của mọi ân
điển đã gọi anh em đến sự vinh hiển đời đời của Ngài trong Đấng Christ, sau khi
anh em tạm chịu khổ, chính Ngài sẽ làm cho anh em trọn vẹn, vững vàng và thêm
sức cho. Nguyện quyền năng về nơi Ngài đời đời vô cùng! A-men" (câu 10,
11).
Ân điển chiến thắng thông qua
đau khổ. Ở phần cuối của Thư tín bây giờ, Phi-e-rơ còn một lần sử dụng từ ngữ này.
Nhưng ông đã nói rất nhiều trong lá thư này về đau khổ - sự đau khổ của Đấng
Christ được các thành viên của Israel mới này chia sẻ ... " Hỡi kẻ yêu
dấu, về cơn lửa thử thách đến giữa anh em để thử nghiệm anh em, thì chớ lấy làm
lạ như một việc khác thường xảy đến cho anh em đó" (4:12). Vâng, ông có
rất nhiều điều để nói về sự đau khổ, và họ đã đau khổ! Bạn có thể không biết
rằng khi ông viết lá thư này cuộc đàn áp lớn dưới tay hoàng đế Nero đã nổ ra.
Paul đã bị chặt đầu, và chúng ta không biết không bao lâu sau đó Phi-e-rơ bị
đóng đinh, nhưng ông đã nhớ và đề cập đến nó ở đây, trong 2 Phi-e-rơ 1:14, nói rằng
ông phải được dời bỏ nhà tạm của mình như Chúa đã bảo cho ông. Và Chúa có tỏ
cho ông không? Trong Giăng 21:18: "khi ngươi còn trẻ, ngươi tự mình thắt
lưng, muốn đi đâu tuỳ ý; nhưng khi ngươi già, sẽ giang tay ra, người khác thắt
lưng cho, và kéo ngươi đến nơi mình không muốn. Ngài nói điều đó để chỉ về
Phi-e-rơ phải chết cách nào để tôn vinh Đức Chúa Trời". Mặc dù không được
ghi lại trong Tân Ước, truyền thống khá mạnh rằng Phi-e-rơ đã bị đóng đinh. Sự
khác biệt giữa cái chết của Phaolô và của Phi-e-rơ là điều này: những người La
Mã không thể đóng đinh một công dân La Mã, và Paul là một công dân La Mã, vì
vậy ông không thể bị đóng đinh. Nhưng bất cứ ai của một quốc gia khác có thể bị
đóng đinh, vì vậy Phi-e-rơ đã bị đóng đinh và Paul đã bị chặt đầu.
Vì vậy, bây giờ đó là thời gian
của sự đau khổ. Paul gặp sự cuối cùng của đau khổ và Phi-e-rơ sắp đối mặt nó.
Đó là một thời gian khi tất cả các Cơ Đốc nhân ở khắp mọi nơi đã bị bức hại
khủng khiếp, nhưng ở đây Phi-e-rơ nói: "Thông qua sự đau khổ nhỏ này,
trong khi sẽ có ân sủng đủ để làm cho chúng ta chiến thắng. ' Ân điển chiến
thắng trong đau khổ! Tôi có thể nói rằng chúng ta không luôn luôn ý thức áp đảo
rằng ân sủng chiến thắng, nhưng những gì tôi có thể nói điều này là: Sau khi
một cuộc sống khá dài, và biết một chút về điều này, sự kỳ diệu của chiến thắng
là chúng ta vẫn còn được tìm thấy đang khi đồng đi với Chúa, một trăm lần, nếu ân
điển lìa bỏ chúng ta, chúng ta có thể rớt ra ngoài. Đó là một điều khủng khiếp,
nhưng có thể đi đến một nơi như vậy mà bạn sẽ rửa tay với Cơ Đốc giáo cách hoàn
toàn, khi bạn đến chỗ biết thực trạng trong thế giới của Cơ Đốc giáo. Vâng, đó
là một điều gây sốc để nói - nhưng đối với ân sủng của Đức Chúa Trời, đó là nơi
chúng ta sẽ vượt qua tất cả những đau khổ? Tuy nhiên, ở đây là: "sau khi
anh em tạm chịu khổ, chính Ngài sẽ làm cho anh em trọn vẹn, vững vàng và thêm
sức cho".
Bây giờ, đó là tất cả những gì
về ân sủng trong lá thư này, lời cuối cùng là gì? "Nhưng hãy lớn lên trong
ân điển và sự nhận biết Chúa và Cứu Chúa chúng ta là Jêsus Christ" (2 Phi-e-rơ
3:18). 'Lớn lên trong sự kiên nhẫn của bạn, trong nhẫn nhục của bạn, là bạn im
lặng dưới sự khiêu khích, trong sự chịu đựng đau khổ của bạn, trong những khó
khăn của các mối quan hệ của bạn - để cho nó được lớn lên trong ân sủng".
Bạn sẽ thấy một người vội vã như
thế nào, ông (Phi-e-rơ) nói nhiều điều
trước khi ra đi, nhưng đó là đủ! Tôi có thể nói nhiều hơn nữa trong một giờ, chỉ
mong bạn có thể thực hiện trong suốt cuộc đời!
Chúng ta sẽ ra về và cầu xin
Chúa cho ân sủng, hầu lời mà Ngài đã nói với chúng ta hôm nay sẽ thực sự được
thực hiện, như với con người này, trong chính bản thể chúng ta, và điều này sẽ
là loại người dân mà chúng ta đang có.
T.Austin-Sparks
M.K. lược địch 24-9-2014