" Vì GIA-VÊ Đức
Chúa TRỜI là mặt trời và cái khiên" (Thi thiên 84:11)-
Vì ngôn ngữ của
Kinh thánh thường tự do và thi vị, các thiên thể được sử dụng làm hình ảnh và cách
so sánh, để thể hiện các phước lành hoặc giải thưởng cao. Khi giải thích một
trong bảy dụ ngôn nổi tiếng trong Ma-thi-ơ 13, Chúa nói: "Sau đó, người
công bình sẽ tỏa sáng như mặt trời trong vương quốc của cha họ" (câu 43).
Và trong Đa-ni-ên 12: 3 chép : "Và những kẻ có sự sáng-suốt
sẽ rọi rực-rỡ
như sự chói-lọi
của khoảng rộng của tầng trời, và những kẻ dẫn nhiều ngườiđến sự
công-chính, như các
ngôi sao đời đời vô-cùng ". Mô tả chi tiết kinh
khủng về Vị Thẩm Phán phán vĩ đại trong Khải huyền 1 kết luận bằng các từ ngữ: “mặt của Ngài như mặt trời
chiếu sáng theo sức
mạnh của
nó" (c.16).
Chỉ có một bước nhỏ
từ sự so sánh đến biểu hiệu. Bây giờ, hỏi về ý nghĩa biểu hiệu của các thiên thể
trong Kinh thánh, người ta phải ghi nhớ là Đức Chúa Trời hạ cố xuống vị trí tương đối,
thuộc trái đất của chúng ta; và do đó, Ngài bày tỏ chính Ngài trong Lời của
Ngài để giải thích các biểu hiệu hầu mọi
thứ hiển lộ trước mắt con người.
-
MẶT TRỜI
Cho đến nay, thiên
thể nổi bật nhất là mặt trời, không có nó thì không có sự sống nào có thể hiểu
được đối với chúng ta và nó ảnh hưởng đến tất cả sự sống trên trái đất và điều
chỉnh tiến trình của trái đất. Nó quyết định sự thay đổi của ngày và đêm, năm tháng với các mùa của nó. Vì mặt trời là một ngôi sao trong số nhiều ngôi sao –
Với sức mạnh vĩ đại
và to lớn của mình, mặt trời là một bức tranh của Đức Chúa Trời "Đấng ban cho tất cả sự sống
và hơi thở và tất cả mọi thứ" (Công vụ 17:25), và đặc biệt mặt trời là
hình ảnh của Con Đức Chúa Trời, Chúa Jesus Christ. Trong Thi thiên 19, họ nói:
"... không có chi tránh khỏi khỏi hơi nóng của mặt trời" (câu 6), và theo quan điểm về tội lỗi nghiêm trọng của vua Đa-vít,
nhà tiên tri Na-than, thay miệng của Đức Chúa Trời , thậm chí còn sử dụng lời diễn tả "trong
bạch-nhựt" (2 Sam 12:11). Ngôn ngữ bản địa nói: "Mặt trời đưa nó ra ánh sáng", và không thế nào có gì có thể
ẩn giầu khỏi mặt trời, vì các tia sáng của nó xuyên qua mọi nơi,
vì vậy Đức Chúa Trời biết và nhìn thấy mọi thứ. Ngài phơi bày tất cả cái ác để
phán xét; "Và cái gì được giấu, người đem ra ánh-sáng"
(Gióp 28:11), "Chẳng có vật thọ tạo nào không được tỏ ra trước mặt Ngài,
nhưng thảy đều trần trụi và mở ra trước mắt Đấng mà chúng ta phải khai trình"
(Hê-bơ-rơ 4:13).
Làm thế nào có thể
khác với Đức Chúa Trời, "sự hoàn hảo của kiến thức" (Gióp 37:16)? Và
không chỉ Ngài biết tất cả mọi thứ, không, thì Ngài tận dụng kiến thức của Ngài về mọi sự. Ngài rút ra kết luận bằng
cách phán xét mọi tội lỗi theo bản chất thánh của mình. Ngài phải làm điều này, bởi vì nếu thờ ơ, Ngài sẽ không trở nên,
thánh thiện và công chính, và đó là điều không thể. Vì tất cả mọi người đều là
tội nhân, nên Ngài sẽ phải kết án tất cả một cách chính
xác. Nếu Ngài làm như vậy thì đức công bình của Ngài sẽ
được thỏa mãn, nhưng tình yêu và ân sủng của Ngài sẽ không được tiết lộ. Và vì
vậy, Ngài đã sai Con duy nhất của Ngài xuống trần gian, Ngài phán xét Đấng ấy trên thập giá Gô-gô-tha, đặt nền tảng để
tha thứ cho người có tội và bảo đảm trong
sự phán xét rằng Ngài nên tha thứ mà không phạm sự công bình của Ngài. "Nhưng Đức GIA-VÊ đã khiến tội-lỗi
của tất cả chúng ta rơi trên Ngài" (Ê-sai 53:5).. Nhưng sự công bình của Đức Chúa Trời có được trên thập tự giá chỉ có
thể được quy cho một người, công việc cứu rỗi như cho chính anh ta và chấp nhận Chúa Giêsu là đại
diện của anh ta trong sự phán xét của Đức Chúa Trời, và do đó là Cứu Chúa của
anh ta trong sự ăn năn và đức tin. Một người như vậy đáng bị trừng phạt của Đức Chúa Trời vì tội lỗi của
mình, nhưng anh ta được xưng nghĩa
bằng công việc của Đấng Christ
Bất cứ ai không chấp
nhận tình yêu của Đức Chúa Trời thể hiện trong Đấng Christ, và do đó khinh miệt
tình yêu ấy,
thêm vào đó là nhiều tội lỗi của anh ta; anh ta đứng mà không được che chở trước mặt Chúa và do đó chỉ phải
chờ đợi tòa án. "Người tin vào mình không bị phán xét; nhưng người đó không
tin đã bị phán xét, vì anh ta không tin vào tên của Con Đức Chúa Trời duy nhất"
(Giăng 3, 18).
Về thân vị của Thẩm phán, có nói trong Giăng 5:22,
" Cha cũng chẳng xét đoán ai hết, nhưng đã giao mọi sự xét đoán cho Con"
.Con là người mà Đức Chúa Trời đã chỉ định (Công vụ 17:31). Khi Ngài đến để
thiết lập vương quốc của mình trên trái đất, Ngài sẽ làm sạch khung cảnh của nó trước tiên bằng ánh sáng của "mặt
trời công chính", vì có chép,
“về phần các ngươi là kẻ kính sợ danh ta, thì mặt trời công bình sẽ mọc lên
cho, trong cánh nó có sự chữa bịnh; các ngươi sẽ đi ra và nhảy nhót như bò tơ của
chuồng " (Mal. 4.2). Thật khủng khiếp là mặt trời này trong sức
mạnh hùng vĩ của nó phát ra những tia nắng thiêu đốt đến nỗi những kẻ phạm tội
vô pháp sẽ bị "thiêu đốt" (câu 1), “khiến những kẻ tội lỗi ở Si-ôn sợ hãi”.
"Ai trong
chúng ta có thể sống với lửa thiêu nuốt?Ai trong chúng ta có thể sống với sự
thiêu-đốt đời-đời?" (Ê-sai 33:14) Sau khi các quốc gia khác bị chế phục và trái đất được
tẩy sạch, lời nguyền rủa bị xóa bỏ khỏi cõi sáng tạo và Đấng
Christ, Con người, xây dựng Vương quốc hòa bình 1000
năm của Ngài và trị
vì với tư cách là Vua của các vị vua và Chúa tể của tất cả các dân tộc, con người sau đó sẽ sống
trong hòa bình và an ninh.
Trong cùng một tính cách như Mặt Trời công chính, Chúa đề cao sự công bình của Ngài trong sự phán xét mọi điều ác, chúng ta tìm thấy
Chúa Jêsus trong Khải huyền 1, câu 14, 16:
"... mắt người như ngọn lửa, …
mặt người như mặt trời chói sáng hết sức". Khi kết thúc cùng một cuốn sách, có mô tả về sự phán xét vĩnh cửu cuối cùng,, "Đoạn,
tôi đã thấy một
ngai lớn và trắng cùng Đấng ngự ở trên, trước mặt Ngài trời đất đều trốn hết,
chẳng còn thấy chỗ nào cho nó nữa. " (Khải huyền 20:11). Vinh quang và quyền tối cao của Đức Chúa Trời không được chất vấn; nhưng vì điều này đã được thực hiện và vẫn
đang tiếp diễn, Đức Chúa Trời sẽ trừng phạt kẻ tội lỗi bằng cách phán xét và sửa
chữa thái độ sai trái và xấu xa của họ, "hầu cho mọi đầu gối trên trời, dưới đất, bên dưới đất, đều nhơn
danh Jêsus mà quì xuống, và mọi lưỡi đều thừa nhận Jêsus Christ là Chúa, để qui
vinh Đức Chúa Trời là Cha" (Phil. 2:10 - 11).
Kẻ thù, Sa-tan, hiện đang tìm mọi
cách ngăn người ở dưới quyền lực của hắn nhận ra vinh quang của
ân sủng của Đức Chúa Trời . Trong số những người đã hư mất, kinh thánh chép "Bởi
vì thần của đời nầy đã làm mù tâm tư của kẻ chẳng tin, để sự sáng chói của Tin
Lành vinh hiển của Đấng Christ, là hình tượng của Đức Chúa Trời, không chiếu đến
họ.- Đó là “Sự sáng …đã soi vào lòng
chúng tôi, để khiến sự tri thức về vinh hiển của Đức Chúa Trời ở nơi mặt Jêsus
Christ từ chúng ta mà sáng chói ra" (2 Cor. 4: 4, 6). Chúa Jêsus là mặt trời của mọi vinh quang; Ngài sẽ đến "để tỏ
mình vinh diệu trong các thánh đồ Ngài, và lạ lùng trong mọi kẻ tin" (2
Tê-sa-lô-ni-ca 1,10). Các Cơ Đốc
nhân tin, thậm chí tuyệt vời và được ban phước cách dồi
dào và lạ lùng, do đó sẽ đóng góp vào con người và vị trí vinh quang của họ cho sự
ngưỡng mộ và danh dự của Chúa.
MẶT TRĂNG
Nói cách chính xác, nó không
thuộc về chủ đề của tài liệu này, vì nó không phải là một ngôi sao theo đúng
nghĩa. Tuy nhiên, để hoàn thiện, cần phải nói điều gì đó về ý nghĩa biểu tượng
của nó, mà trong Cựu Ước thường được gọi là nó
có liên quan đến mặt trời. Cả hai sẽ bị tối đi và sẽ không
xuất hiện, "Mặt trời và mặt trăng trở tối,Các ngôi sao mất đi sự sáng của
chúng" (Giô-ên 2:10).
Mặt trăng không phải
là một thiên thể tự phát sáng, nó nhận được ánh sáng từ mặt trời. Vì vậy, nó không phát ra ánh sáng
trong khi có nguyệt
thực. (Nó khác với nhật thực: khi ấy
mặt trời phát ra các tia sáng đầy đủ, như thường lệ.) Do
đó, mặt trăng, "vì sáng nhỏ hơn cai trị ban đêm", là cơ quan xuất phát và là hình ảnh phù hợp của hội thánh (hoặc sự nhóm họp), bản thân nó
cũng không có ánh sáng, nhưng đã tiếp
nhận và nhận tất cả ánh sáng từ Đấng Christ và bây giờ
truyền lại
vào thời điểm ban đêm, khi có sự vắng mặt của mặt trời (Jesus Christ). Các Cơ Đốc nhân đích thực nói:
"vì trước kia anh em đã là sự tối-tăm, nhưng bây giờ anh em là Sự Sáng
trong Chúa; hãy bước
đi như là con
cái của Sự Sáng" (Ê-phê-sô 5: 8) và "các ngươi là ánh sáng của
thế giới" (Ma-thi-ơ 5 : 14). "Đêm hầu tàn, và ngày thì gần. Bởi vậy
chúng ta hãy bỏ các việc làm của sự tối-tăm và hãy mặc áo-giáp của sự sáng vào" (Rô-ma
13:12). Theo điều này, trong Khải huyền 1, bảy hội chúng ở Tiểu Á được mô tả
một cách tượng trưng là bảy chon
đèn (câu 20), vì nhiệm vụ của họ là tỏa ánh sáng thuộc linh vào bóng tối thuộc linh.
Trong thời kỳ trước cơn đại nạn 3 1/2 năm, "giờ cám
dỗ (thử thách)", Chúa sẽ có một nhân chứng khác trên trái đất, kể từ đó, hội chúng đích thực, toàn
bộ các Cơ Đốc nhân được tái sinh, tất cả con cái của Đức Chúa Trời, đáng lẽ
được cất lên trời. Nhưng rất tiếc, chỉ
những người đắc thắng được cất lên, còn đại bộ phận hội thánh và dân sót của người Do Thái, sẽ trải qua những cuộc bách hại nghiêm trọng và đôi
khi đẫm máu (xem Ma-thi-ơ 24: 9, 10, 17-22).
Do đó, trong Giô-ên 2:31, có chép rằng rằng mặt
trăng sẽ biến thành máu "trước ngày vĩ đại và đáng sợ của Chúa đến". Trước khi Chúa Jêsus đến , Khải huyền 6:12, 13 chép: "mặt trời trở nên đen như vải bao tải làm bằng tóc, và toàn thể mặt trăng trở thành như máu;
và các ngôi-sao của bầu trời
sa tới trái đất”. Ngài sẽ sớm chấm dứt những
đau khổ đó của
họ. Điều đáng
kể, mặt trăng không rơi xuống trái đất, nhưng các ngôi sao thì rơi. Lời làm chứng của hội thánh vẫn còn cho đến khi Chúa Jesus hiện
ra trên trái đất
Nguồn: Walter Briem