Ông Nick Franks nói: “Thời gian phải trở thành tài nguyên chính của chúng ta để gặp gỡ Đức Chúa Trời chứ không phải là nguyên nhân chính khiến chúng ta mất kết nối với Ngài” -
Thời gian thật bí ẩn. Một giờ dành cho một cuộc theo đuổi thú vị có thể giống như một ngày nếu làm điều gì đó mà chúng ta không thích. Nếu tôi dành một tuần với thân nhân của tôi trên một hòn đảo, thì tuần đó sẽ bay qua. Một mặt khác nếu tôi dành một tuần khi bị giam cầm đơn độc, nó sẽ giống như một cõi vĩnh cửu chăng? Sự khác biệt giữa hai kịch bản không phải là thời gian, một tuần là một tuần bất kể bạn đang làm gì.
Tuy nhiên, chúng ta biết những gì chúng ta đang làm là một phần của sự tính toán thời gian thực sự trôi qua nhanh như thế nào trong tâm trí của chúng ta. Chúng ta được biết trong Kinh thánh rằng một ngày tại hành lang của Chúa tốt hơn một ngàn ngày khác. Chúng ta cũng biết rằng một ngày là một ngàn năm đối với Chúa. Thời gian được sử dụng cho Đức Chúa Trời là cách sử dụng thời gian cách hoàn hảo hơn mọi cách sử dụng khác, bất kể tốt đẹp, đạo đức hay cao quý, đều là một cái gì đó kém sút.
Những người biết điều gì đó về sự hiện diện của Chúa, người đã được chạm đến vinh quang, đã nếm trải những điều tốt đẹp của Chúa, thì chờ đợi Đức Chúa Trời có thể giống như một tuần bị biệt giam. Bạn sẵn sàng chờ đợi Đức Chúa Trời bao lâu? Làm thế nào để chúng ta sống khi Người Trồng Nho đã ra đi? Chúng ta có trung thành, kiên nhẫn chờ đợi, tiếp tục, khi biết Ngài sẽ trở lại không? Hay sau một thời gian, chúng ta bắt đầu hành động như thể Ngài sẽ không bao giờ trở lại?
Tôi không thể cảm nhận được sự hiện diện của Ngài, tôi không thể nghe thấy tiếng nói của Ngài. Bạn đã đi qua các tình trạng như thế này chưa? Bạn dâng tiếng khóc của minh cho Chúa trong bao lâu? Thánh đồ ơi, bạn sẽ được trắc nghiệm về điều này. Bạn sẽ phục vụ Đức Chúa Trời với niềm vui, sự vui mừng và trung thành nếu bạn không bao giờ cảm nhận được sự hiện diện của Ngài một lần nữa trong cuộc sống này chăng? Bạn có yêu Ngài ngay cả khi bạn biết rằng trong suốt quãng đời còn lại, bạn sẽ không nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Ngài không? Môi-se lên núi và trong vòng chưa đầy 40 ngày, mọi người đã ném bỏ Chúa và tự tạo cho mình một thần tượng, cho phép họ chổi dậy và vui chơi.
Các thánh đồ của Đức Chúa Trời tôn thờ Ngài bất kể điều gì, đây là những gì phân biệt họ với các giáo sư giả. Họ đã được đóng ấn và đức tin của họ không phụ thuộc vào hoàn cảnh hoặc cảm xúc. Họ sẽ chờ đợi Đức Chúa Trời của mình, điều đó sẽ khó khăn nhưng họ biết trong tâm linh của mình rằng Đức Chúa Trời luôn hoạt động dù họ có nhìn thấy Ngài hay không, dù họ có cảm nhận hay không, dù họ có nghe thấy hay không. Lời Đức Chúa Trời là một ngọn đèn cho đôi chân và bánh cho tâm hồn đói khát của họ’ và nói theo cách ẩn dụ họ sử dụng ngọn đèn đó đi xuống bến cảng và quét đường chân trời cho tâm hồn mình để xem hôm nay có phải là ngày không. Với sự kiên nhẫn vô hạn, họ trung thành chờ đợi Chúa của họ.
Và mặc dù họ sẽ chờ đợi một ngàn năm, sự kiên nhẫn của họ được ban thưởng khi đột nhiên Ngài đến với họ trong sâu thẳm của tâm linh họ. Họ thấy mình ở bàn tiệc, ăn uống trước sự hiện diện của Ngài với một ngọn cờ tình yêu phất phới bên trên họ. Thời gian đứng yên, nó mất đi ý nghĩa của nó. Đó là một khoảnh khắc hay là một ngàn năm? Hãy trung thành chờ đợi Chúa, điều đó làm hài lòng Cha chúng ta trên thiên đàng khi Ngài thấy rằng dù thế nào đi nữa, chúng ta yêu mến Ngài vô điều kiện. Và khi chúng ta trải nghiệm sự hiện diện của Ngài, tất cả mọi sự đều vinh diệu hơn cho sự chờ đợi. Và ngày hiện đến cuối cùng của Chúa, khi Ngài đến với tất cả vinh quang của minh, tôi sẽ sớm tin rằng, vinh quang đó sẽ vượt lên trên tất cả những gì chúng ta có thể nghĩ hoặc tưởng tượng.