“Bởi vậy không có lời bào chữa nào cho ngươi, mỗi kẻ phán-xét, vì trong điều ngươi phán-xét kẻ khác, ngươi kết án chính ngươi; vì ngươi, kẻ phán-xét, làm cùng một"(Rô-ma, chương 2, câu 1).
"Tôi thích bài giảng của ông ngày hôm qua", một nông dân nói khi mục tử hội thánh đến thăm ông, "nhưng tôi sẽ thích một điều: là ông nên thuyết giảng sắc bén mạnh mẽ hơn nữa, nhưng đừng đổ lỗi cho tôi!"- Mục tử nói: "Không, ngược lại. Có thể có bài giảng thậm chí còn sắc bén hơn! – Người nông dân nói --"Vâng, đặc biệt là khi ông giảng về sự biến đổi và về tính keo kiệt. Họ không tin có một kẻ bủn xỉn như vậy trong hội thánh. Người keo kiệt chỉ được nói đến trong Kinh thánh mà thôi, Vì kinh thánh chép: 'Trước tiên hãy tìm vương quốc của Thiên Chúa!' Ông nên nhấn mạnh điều đó hơn nữa".
Cuối cùng vị mục tử đã chia tay. Người nông dân đi cùng ông ta ra cửa. Trong phòng liền kề - cánh cửa vừa mở - thịt giăm bông và các sản phẩm thịt khác được treo với số lượng lớn đến mức thật thích thú khi nhìn vào đó. Mục tử dừng lại và nói: "Trước khi đến với anh, tôi đã thăm góa phụ nghèo Kruger. Anh biết rằng cô ấy có sáu đứa con. Bởi vì điều này nên cô ấy có một thời gian khó khăn, và chúng ta cần hỗ trợ cô ấy một chút. Họ cần có giăm bông đẹp treo ở đó. Anh không muốn tôi mang gì xuống cho cô Frau Krüger sao?"
"Cái gì, nguyên một cái giăm bông sao? Điều đó quá nhiều. Một phần cục giăm-bông có lẽ được mà. "- "Không, không, cô ấy cần nguyên khối giăm-bông , anh vẫn còn là một người giàu có và thậm chí không thể cho một khối giăm- bông nguyên sao? " - "Chà, nếu ông nói vậy, thì hãy mang khối giăm-bông ấy theo đi!"
Khi người nông dân đã giao thịt giăm bông, mục tử hỏi: "Chà, điều đó đã được rao giảng đủ sắc bén chưa?" - Người nông dân nói "vâng, hầu như hơi quá sắc bén".