Công 22:20 (Công. 6 & 7)
Khó tìm thấy một cơ đốc đã không đánh giá rất cao về Stephen. Khi đọc văn kiện về sự tử đạo của ông, ta thấy một người trẻ có các ân tứ lớn và tính cách không chê vào đâu được, khuấy động tất cả các loại cảm xúc thành phản ứng dữ dội. Buồn rầu, đau buồn, sự ngưỡng mộ, giận dữ, khinh bỉ,
thù hận, tất cả trộn lẫn trong những giọt nước mắt rất gần gũi, khi chúng ta nghe những lời cuối cùng của ông và xem cái nhìn cuối cùng của ông. Đầu của chúng ta cúi xuống, khi chúng ta dường như nhìn thấy trong bóng tối của ban đêm, những ngọn đuốc của "người mộ đạo" và nghe thấy bước đi im lặng của họ, khi họ đi ra ngoài để phục hồi và chôn cơ thể đã bị hư hỏng - " Có những người kỉnh kiền chôn Stephen và đấm ngực than khóc người quá đổi” (Công 8:2). Một cuộc sống trẻ trung, rực rỡ, dũng cảm, và xinh đẹp đã bị lấy đi bởi cơn giận dữ tàn bạo, độc ác, đầy thú tính,. Chúng ta sẽ kiểm tra nguyên nhân, nhưng xem sự kiện trước.
Đúng, Stephen đã ném một số cáo buộc nghiêm trọng vào các nhà cai trị người Do Thái hiện tại. Ông đã hỗ trợ các lời tố cáo đó bằng lịch sử lâu dài của người Do Thái và Kinh Thánh, nhưng định kiến sẽ không bao giờ lắng nghe các lý lẽ theo tài liệu tốt nhất. Vì vậy, tại một điểm nhất định, họ bịt tai mình, nghiến răng với ông, áp lại ông, kéo ông ra ngoài thành phố. Nơi để ném đá là một đoạn đường dốc cao hơn so với một người đàn ông. Nhân chứng đầu tiên chống lại Stephen đã ném ông ta xuống đoạn đường dốc, theo cách như vậy thì làm ông ngã ngữa trên đuờng. Sau đó, một hòn đá lớn đã được ném với một sức lực lớn vào ngực của ông. Cú đòn đó không giết được ông, vì vậy, theo Luật pháp (Phục. 17:07) là tới phiên dân chúng. Những người đàn ông cởi bỏ áo choàng trắng và đặt chúng nơi chân của Saul, người có mặt trong một khả năng chính thức để hỗ trợ các thủ tục tố tụng. Đá rơi xuống như mưa trên Stephen, tại một điểm, ông gượng quỳ lên và cầu nguyện xin Chúa tha thứ cho họ, và, khi công việc khủng khiếp đã đạt đến đỉnh cao của nó, ông nói, "Ô Chúa Giêsu, xin tiếp nhận linh của tôi." Hành động thực hiện xong. Cơ thể bầm dập nằm bất động.
Tuy nhiên, từ điểm đó, chúng ta phải bắt đầu cuộc điều tra của chúng ta. Những gì đã làm việc đó xảy ra? Điều đó là gì ?
Ý Nghĩa của Stephen?
Stephen chỉ là vị tử đạo đầu tiên vì đức tin, để được nhiều người hơn nữa bước theo, và do đó, ông chỉ là một người trong đội quân cao quí của các thánh tử đạo chăng? Hoặc đã có một cái gì đó đặc biệt và khác lạ về Stephen? Chúng tôi trả lời cách khẳng định như vậy và sau đó tiến hành để phát hiện ra ý nghĩa đặc biệt đó.
Stephen đã làm nên lịch sử thuộc linh. Stephen đã chiến đấu cho đến chết, chiến đấu cho một cái gì đó trong cơ đốc giáo mà ngay cả các sứ đồ trưởng - Phêrô, Giacôbê, Gioan, và phần còn lại - đã chưa nhìn thấy vào lúc đó. Nó là một cái gì đó khác lạ, ngay cả trong cơ đốc giáo.
Đó là lời khẳng định, bây giờ là lời giải thích. Lời giải thích sẽ được tìm thấy, trước hết là trong bài diễn thuyết riêng của ông, và sau đó từ những gì là kết quả từ cái chết của ông.
1. Bài DiễnThuyết của Stephen
Trong bài nói chuyện của mình với những người cai trị Do Thái và các lời buộc tội khác của ông, Stephen sắp xếp lịch sử của Israel với một tư tưởng xác định, duy nhất vì đối tượng trước mắt ông. Ông bắt đầu với tổ phụ của chủng tộc hoặc quốc gia của họ, Abraham, và đã thông qua Isaac, Jacob, Joseph; Môi-se, dân chúng sống ở Ai Cập, sự xuất hành, đồng hoang; Joshua; David, Solomon, các tiên tri.
Trong những gì ông đã nói về tất cả các điều nầy, và một yếu tố chạy qua tất cả và quản lý tất cả mọi thứ. Nhân tố đó là Đức Chúa Trời, bao giờ cũng di chuyển tới, và rằng không có gì, trừ ra thảm họa có thể đến với những người không đi với Ngài. Stephen đã chỉ ra việc chuyển động tới của Đức Chúa Trời, không chỉ ở trong diễn tiến của lịch sử, ngay cả lịch sử của một dân tộc được lựa chọn, đó là sự diễn tiến thuộc linh càng thiết yếu hơn. Lệnh truyền cho Abraham là "hãy ra khỏi"; và sau đó, KHI ông đã ra khỏi rồi, một cuộc sống lữ khách đến cùng, không định cư hay mọc rễ. Stephen mô tả khá nhiều chi tiết về điều này.
Thông qua Jacob, gia đình quốc gia và có khả năng mười hai chi phái đã được bảo đảm, và có khả năng bị sự chết làm dừng lại, bắt giữ, bởi nạn đói đe dọa, nhưng họ tiếp tục và tiến tới cách bảo đảm bởi tối thượng quyền thần thượng như đã nói trong câu chuyện hấp dẫn về cuộc sống của Joseph. Từ Joseph, Stephen đã tiến đến Môi-se – sự sinh ra của ông, bảo quản, giáo dục, chạy trốn, sự uỷ nhiệm, và xuất hành. Đức Chúa Trời đang diễn tiến.
Tại thời điểm này một số trong những điều mạnh mẽ nhất và khủng khiếp nhất được Stephen nói đến. Ông nói đến việc Israel ở trong vùng đất hoang dã và ông cho thấy nhiều nguyên nhân tiềm ẩn của sự tiến bộ quá chậm trễ.
Hãy nhớ rằng sự tiến triển là chủ đề của Stephen: Đức Chúa Trời bao giờ cũng di chuyển tới và con người bao giờ cũng trái ngược. Stephen cho biết rằng sự tiến triển chậm trễ và mở rộng một vài ngày thành bốn mươi năm là do một điều, đó là, trong khi họ ra khỏi Ai Cập, Ai Cập đã không ra khỏi họ. Không chỉ là họ thực sự nhìn lại Ai Cập và còn có xu hướng quay trở lại đó, nhưng linh và nguyên tắc của sự sùng bái thần tượng vẫn còn mạnh mẽ trong trái tim của họ. Điều này xuất phát nhu cầu bò con vàng, nhưng Stephen-- trích dẫn Amos – nói rằng một cái gì đó thậm chí còn khủng khiếp hơn, cụ thể là, trong một số cách thần bí, chính đền tạm và đền thờ, trong hồn của họ, đã liên kết với Moloch và Rephan – các vị thần thuộc về tinh tú, và sinh tế của họ đã có cùng sự liên kết huyền ảo.Trong khi có vẻ như Đức Giê-hô-va là đối tượng thờ phượng, thực sự Ngài đã bị pha trộn, trong sự thờ phượng của họ, với các thần khác. Nếu đây là những gì Stephen ngụ ý và những gì Amos đã thực sự đối phó với, khi điều này ở trong trái tim đã đi ra, để tìm sự phô bày trong những ngày cuối cùng của chế độ quân chủ, nó biện minh cách đầy đủ cho lời cáo buộc của ông về việc họ 'chống lại Đức Thánh Linh’.
Tuy nhiên, Stephen tiếp tục vượt xa hơn vùng hoang dã với cùng dân tộc nầy. Ông chạm nhẹ vào Joshua, nhưng hàm ý cùng một linh. Chúng tôi biết trong tiêu biểu học, Joshua đã yêu cầu chuyển động của Đức Chúa Trời, bao giờ cũng tiến tới, bao giờ cũng tiến lên: tiến lên để khai thác cơ nghiệp đầy đủ hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, một lần nữa, tâm tính không thể sửa đổi để giải quyết thật sớm và không tiến vào sự viên mãn, đã đánh dấu và làm hoen ố lịch sử của cuộc chinh phục.
Stephen tiếp tục đến David và Solomon. David mong muốn xây dựng một ngôi nhà cho Đức Chúa Trời trên trái đất, nhận được một phản ứng rất dè sẽn và không giáo thác từ Ngài, và đã được câu trả lời rằng Đức Chúa Trời sẽ xây dựng một ngôi nhà theo trật tự khác, vì
"Đấng chí cao không ở trong nhà bởi bàn tay người ta làm ...
Trời là ngai vàng của Ta,
Và trái đất là bệ chân của Ta:
Các ngươi sẽ xây dựng nhà loại gì cho Ta?Chúa phán:
Đâu là nơi nghỉ ngơi của Ta?
Bàn tay của Ta há chẳng đã dựng nên tất cả những điều này sao?". (Công. 7: 48,49).
Stephen nhìn thấy, và những gì được tuyên bố, thân thiết, và tiềm ẩn trong Cựu Ước (một tài liệu hoành tráng về vấn đề này là "Thư gửi người Do Thái"), là Sa-lô-môn ở hầu hết, nhưng một hình ảnh của Con lớn hơn, và ngôi đền của mình, với tất cả vinh quang của nó, sự giàu có, và vẻ đẹp, chỉ là một chỉ dẫn đến "Một ngôi nhà không do tay con người làm nên", điều mà Peter - sau một quá trình chuyển đổi khó khăn và đau đớn—đã gọi là ngôi nhà thuộc linh của Đức Chúa Trời.
Stephen kết thúc với một lời tổng hợp toàn diện về lịch sử này thành các lời của các "tiên tri", và hầu như nói rằng linh của lời tiên tri liên quan đến mục tiêu thuộc linh, từ đây trở đi, trong tương lai, và tối hậu của Đức Chúa Trời.
Sau đó, một lần nữa, tất cả mọi điều này lên đến điều gì? Một bên, là một sự vạch trần mạnh mẽ và tố cáo thói quen không thể sửa đổi và tâm tính của dân Chúa, khi mang những gì cơ bản trên trời xuống trái đất và buộc chặt với nó ở đó, làm những cái gì đó thuộc linh trở nên tạm thời, làm những điều gì đó vĩnh cửu, nên điều sẽ không --và không thể --tồn tại, tạo thành hình thức, phương tiện, các lệnh truyền, và kỹ thuật quan trọng. Nói tóm một lời, có những thứ cố định và đóng hộp, đến nỗi Thánh Linh bị cản trở và phá hỏng trong sự chuyển động và sự đổi mới vẫn luôn tiến lên cách tối thượng của Ngài, nếu Ngài chọn lựa như vậy. Sự lưu ý chi phối nhất, tiếng kêu khẩn thiết nhất của Tân Ước là "chúng ta hãy tiến lên" (Heb.6:1). Nhưng bối cảnh của tiếng kêu này là ở "bên ngoài trại quân". Người viết những lời đó trong thư Hebrew, người đã có rất nhiều điểm chung với Stephen, làm cho điều đó trở nên thật sáng tỏ --"bên ngoài trại quân" có nghĩa là ở bên ngoài tất cả các điều mà trong bản chất Do thái, hệ thống hoá và kết tinh hoá cơ đốc giáo thành một hình thức cố định và ổn định : vào một cái gì đó bị ràng buộc vào trái đất đến cuối cùng.
Ở phía bên kia, tất cả điều này là một sự mặc khải về cách thế nào sự chống đối khốc liệt và khủng khiếp của các hệ thống như vậy đối với chứng cớ THUỘC LINH hoàn toàn và chắc chắn. Trừ khi có sự phù hợp, ít nhất cũng sẽ có sự tẩy chay, và nhất là tử đạo.
2. Hiệu Quả Chứng Cớ của Stephen
Bây giờ chúng ta phải quay trở lại Giê-ru-sa-lem và nhìn vào ý nghĩa thực sự và hiệu quả chứng cớ của Stephen, và xem xét ý nghĩa đặc biệt của nó đối với cơ đốc giáo.
Bằng giá của mạng sống mình - Stephen đã dám chạm vào đền thờ và đền thờ là trung tâm, tổng hợp của hệ thống Do Thái và hệ thống cấp bậc. Hiệu quả sự tuyên bố của ông là phủ nhận toàn bộ hệ thống và trung tâm trần thế của nó. Ông đã nhìn thấy rằng nó chỉ là một dấu chỉ đến cái thuộc thiên và cái thuộc linh đã đạt được và nhận thức ra trong việc Giêsu Christ bước vào thế giới này. Ông đã ở cách thuộc linh, cách nội tại trong tất cả các khía cạnh của hệ thống đó và lịch sử đó, thống trị tất cả các tính năng và đại diện trong tất cả các thành phần cấu tạo của nó. Chúng chưa bao giờ là sự thực tế, sự thiết yếu, nhưng những cách và phương tiện duy nhất để cho cái thực sự được biểu thị; chúng là những dấu hiệu không thực tế. Mà bấy giờ những gì chúng biểu thì thì đã đến trong sự viên mãn và tối hậu, do đó, về mặt thế hạ, vật chất, và đền thờ toạ lạc, các thầy tế lễ, các sinh tế, áo lễ, hình thức, tên gọi, chức danh, các hệ phái, các lệnh truyền, thì giờ và mùa tiết, và bất cứ điều gì khác đã làm nên như một hệ thống như vậy, ít nhất, phục vụ mục đích của nó, và tồi tệ nhất, trở thành một cái vỏ trống rỗng, và một trở ngại cho cái thuộc linh.
Trong lời báo cáo và hàm ý, Stephen nói điều này, và nói điều đó bằng những lời và theo cách chắc chắn. Không có sự lập lờ nước đôi trong tuyên bố của mình, và ông đã làm cho nó khá rõ ràng rằng, họ bị mù loà đối với các ý nghĩa thuộc linh của lịch sử của họ, và lại tiếp tục trong sự mù lòa đó đến bây giờ, đối với Đấng có ý nghĩa đã đến, thì họ không có gì hơn là việc "chống lại Thánh Linh'.
Sau đó, thật rất tốt, đó là càng quan tâm đến người Do Thái, nhưng có một khoảng thời gian chuyển tiếp tranh tối tranh sáng tại Giê-ru-sa-lem. Trong khi các sứ đồ và môn đồ đã thấy rằng Chúa Giêsu làm ứng nghiệm rất nhiều phần Kinh Thánh (như xem Lu-ca 24), chắc chắn, họ chỉ có sự am hiểu rất hạn chế về ý nghĩa đầy đủ của Ngài đối với hệ thống cũ. Họ vẫn còn “đi lên đền thờ”, và có chép rằng, “ vào giờ dâng sinh tế.”
Câu hỏi cuối cùng được ghi nhận về họ đối với Chúa trước khi Ngài thăng thiên cho thấy rằng họ vẫn còn bám vào hy vọng của người Do Thái về một vương quốc Messiah tạm thời trên trái đất, mặc dù trong dụ ngôn của mình, Ngài đã từng nói về việc Chúa trở lại sau một thời gian dài, và tất cả các lời giảng dạy của Ngài về Thánh Linh, vv ...
Đó là lý do tại sao, khi những người đứng trên lập trường của Stephen, sau cái chết của ông, "tất cả đều tan tác đi khắp nơi" (Công. 8:1), ngoại trừ các sứ đồ ở lại. Vì họ đã không hoàn toàn bác bỏ đạo Do Thái, sự cắt bì, đền thờ, những sinh tế, vv, như Stephen đã thực hành.Tại sao ngay lập tức Saul của Tarsus đã tìm kiếm tại Giê-ru-sa-lem vào lúc đó (Cv 9:13) và cho đến “các thành phố xa xôi " (Cv 26:11), những người đã xác định chính mình cùng vị trí của Stephen, và để các sứ đồ ở lại một mình? Đúng vậy, các sứ đồ đã có một thời gian khó khăn với các nhà lãnh đạo, nhưng không do lập trường của Stephen gây nên. James dường như đã có thể nắm giữ nhiều việc chung với một nhóm nguời trên lập trường Do thái một phần, một sự thỏa hiệp; và Phêrô và Gioan, trong một thời gian, đứng với anh Gia cơ, như sách công vụ bày tỏ. Tại Giê-ru-sa-lem, Hội thánh cơ đốc có tính cách Do thái một phần lớn bên trong sự chuyển đổi đền thờ và các điều lệ. Tuy nhiên, Thánh Linh đã di chuyển tới, và đến một thời điểm, nơi mà có câu hỏi về cơ đốc giáo, hoặc nó đang tiến lên hoặc sẽ đứng lại, có nghĩa là thối lui.
Thực tế là Stephen đã gây ra sự phân chia – sư phân chia đầu tiên - trong cơ đốc giáo, một bộ phận cơ đốc giáo đặc trưng lưu truyền trải qua các thế kỷ mãi đến thời của chúng ta.
Đức Thánh Linh vẫn chuyển động cách tối thượng hướng tới một vị trí thuộc linh và thuộc thiên hoàn toàn, các yếu tố rất cần thiết của Christ thì bây giờ ở trên trời và Thánh Linh đang ở đây, như là đặc tính của thời kỳ phân phát này. Chính Peter đã bị Chúa nắm lại trong sự chuyển động tối thượng đó trong các tình tiết tại ngôi nhà của Cornelius. Ông đã nói cách thoái thác dưới ảnh hưởng của James và những “người khác” nào đó ở Jerusalem; nhưng qua các bức thư của ông sau nầy, cho thấy ông đã thực hiện được quá trình chuyển đổi. Điều này cũng đúng đối với John cách lớn lao.
Tuy nhiên, sự kiện trọng đại trong chuyển động của Đức Thánh Linh là 'bắt giữ' Stephen, và Saul tuyệt vời của Tarsus. Chính ông, nhìn thấy Christ trong một ngọn lửa sự soi sáng, nhìn thấy tất cả các hệ luỵ trong chứng cớ của Stephen. Từ đó trở đi, cuộc chiến giữa các thành viên Do thái giáo không thể chuyển động và các các cơ đốc nhân tranh tối tranh sáng về một mặt, và một Hội thánh và cơ đốc giáo hoàn toàn thuộc linh, và mặt khác, sẽ tập trung cho mình, cho đến khi sự mặc khải đầy đủ đã được thể hiện trong các bức thư của ông và ông cũng đã giảm chiến đấu. Vị trí thuộc linh của Phaolô, bị chống đối, bị kể là một hệ thống tạm thời, bán-trần thế, được gọi là "dị giáo" ( Công. 24:24 ), và được gọi là một "giáo phái bị chống lại ở khắp mọi nơi" (Cv. 28:22) .
Nếu chúng ta đang chuẩn bị gọi địa vị của Phaolô là một "dị giáo" hay "giáo phái", chúng ta hãy nhớ rằng vì cớ nó mà Stephen đã chết, và chúng ta hãy thấy rõ ràng những gì ông và người kế nhiệm tuyệt vời của ông, thực sự đứng ra bênh vực, và vì đó mà ông chết. Nó là một cái gì đó có tính dò xét cao. Nó với tới các môn đồ đầu tiên. Nó sàng lọc Hội thánh ngay từ buổi đầu. Nó nằm ở gốc rễ của lịch sử cơ đốc giáo rất nhiều. Nó giải thích nhiều bi kịch thuộc linh. Nó kiểm kê nhiều sự mất mát quyền năng. Đây là ý nghĩa của nhiều lời nói về "sự ly giáo’, “chủ nghĩa bè phái" và sự "chia rẽ".
Nó sẽ là một hy vọng ảo huyền khi trông mong rằng tất cả các cơ đốc nhân - ngay cả cơ đốc nhân tin lành-- sẽ thấy sự khác biệt được trình bày, hoặc rằng, nếu họ đã nhìn thấy nó, sẽ phải trả một mức giá khi chấp nhận nó. Tuy nhiên, không có nghi ngờ hoặc chất vấn rằng những hậu quả quan trọng nhất đối với cơ đốc giáo đang bị ràng buộc với vấn đề này.
Chúng ta sẽ tiếp tục tiến lên hay trở lại với những gì là một cơ đốc giáo bán phần Do thái giáo về mặt mỹ đức: một hệ thống gắn liền với trần gian, do con người quản lý? Chúng ta sẽ rơi vào sai lầm thuộc linh giả mạo đưa đến sự hạn chế - ít nhất-- sai lầm do nhặt lượm từ Tân Ước, hoặc trong hiện thực bằng cách diễn dịch, vài hình thức và thủ tục nhất định nào đó, ‘các phương pháp ', và các kỷ thuật, và tạo hình chúng thành “một công thức Tân Ước”, ‘bảng vẽ ', và 'mô hình ' chăng? Chúng ta sẽ cố gắng làm điều vô ích đó để tạo ra một khuôn mẫu cố định từ các phương pháp Tân Ước và đổ tất cả mọi thứ vào đó chăng? Chúng ta sẽ cấu tạo các hội thánh CỦA CHÚNG Ta trên cơ sở các phiếu bầu phổ thông, đa số thắng thiểu số, chọn lọc tự nhiên, vv ...
Hoặc chúng ta sẽ xem những gì Stephen và Paul đã thấy, rằng tiêu biểu trước tiên, duy nhất của Hội thánh và các hội thánh là chính Christ; rằng sự mặc khải của Giêsu Christ nhờ Thánh Linh là cách xây dựng chân thật và duy nhất: rằng sự xức dầu của Thánh Linh và trình độ chuyên môn bởi ân tứ thuộc linh là đường lối thần thượng của 'văn phòng', chức năng, và trách nhiệm: đó là cơ cấu chân thật mọc lên và hình thành từ sự sống thuộc linh: đó là sự thai nghén và không phải bắt chước, sinh sản và không chế tạo: lời cầu nguyện và hướng dẫn xác định đó ra từ nó và không phải là Hội đồng quản trị hoặc sự tương đương của nó là 'phương pháp' của Thánh Linh?
Stephen là người duy nhất trong Tân Ước, người sử dụng tiêu đề lựa chọn của Christ cho chính Ngài - "Con người", và trong sự chỉ định đó, các tính năng phổ quát và siêu quốc gia, siêu giáo phái, và siêu chủng tộc được thể hiện.
Những gì chúng tôi đã viết, có thể là một chìa khóa cho Kinh Thánh, đặc biệt là Tân Ước, và trong khi chúng tôi tin tưởng sâu sắc rằng nó đại diện cho tâm trí của Thánh Linh, chúng ta chỉ có thể tin tưởng rằng có thể tìm thấy một mối quan tâm thuộc linh đầy đủ để dẫn đến một sự đọc lại Thánh Kinh với chứng cớ của Stephen trong tâm trí.
Chúng tôi tin tưởng không một ai sẽ nghĩ rằng, có bất kỳ ý định buộc phải phân chia trong tâm trí hay hành động. Như chúng tôi đã nói trong phần đầu bài nầy của chúng tôi, đây là một lời kêu gọi cho cơ đốc giáo thuộc linh. Cơ Đốc giáo đã có, và vẫn có, những trận đánh với chủ nghĩa vô tín nguỡng và ngoại giáo, và điều này đã có nghĩa là nhiều người tuận đạo. Nhưng điều này không gây ra sự tổn hại thuôc linh. Trường hợp gây tổn hại thực sự được thực hiện và sự mất mát phải chịu đựng, là trong cuộc chiến bên trong chính nó, chống lại sự thụt lùi, lực hấp dẫn thuộc linh trì xuống, truyền thống thuyết, chủ nghĩa luật pháp, và chí hướng tâm trí tự nhiên. Đó là cuộc chiến chống lại sự nông cạn, thường hoá trang là 'đơn giản', nỗi sợ hãi chiều sâu.
Vâng, trận chiến này là một trận chiến giá đắt, và không thường xuyên không mang lại những tảng đá nặng, những trận mưa đá chống lại những người đã đứng cho tính cách thuộc linh thiết yếu của thời kỳ phân phát này.
T.A.S.