Ezra về Jerusalem |
Ezra, Nê hê mi, và Ê xơ tê là ba
sách cuối cùng của lịch sử tuyển dân Đức Chúa Trời trong Cựu ước, có liên quan
dân tuyển Đức Chúa Trời trong cuộc lưu đày của họ (I Sử 36:17-21). Ezra liên
quan sự hồi hương của dân Đức Chúa Trời từ cuộc lưu đày của họ (Daniel, A ghê,
Xa cha ri va Malachi) về Jerusalem tái thiết đền thờ, và Nê hê mi liên hệ sự vá
sửa, sự tái xây dựng thành phố Jerusalem. Ê xơ tê giới thiệu cho chúng ta một
khuôn mẫu về thế nào Đức Chúa Trời toàn tại và toàn năng trở nên Đức Chúa Trời
ẩn giấu, Đấng kín giấu bảo toàn và chăm sóc tuyển dân Ngài trong chốn lưu đày
.
Sách Ezra dự bị một văn kiện về
hai cuộc hồi hương của con cái Israel từ sự lưu đày của họ, mà làm ứng nghiệm
lời hứa Đức Chúa Trời, đã phát ngôn qua Giê rê mi, rằng cuộc lưu đày sẽ kéo dài
70 năm ( Giê 25:11-12; 29:10, II Sử 36:21-21; Đa. 9:2). Cuộc hồi hương thứ nhất
ở dưới sự lãnh đạo vương giả của Xô rô ba bên ( chương 1:-6:), một hậu tự của
hoàng gia David, người đã được vua Ba tư, Si ru, bổ nhiệm làm nhà cầm quyền Giu
đa (5:14), Cuộc hồi hương thứ hai ở dưới sự lãnh đạo tư tế của Ezra ( chương 7:-10:).
Sự hồi hương của Israel về
Jerusalem từ sự lưu đày của họ có tính chủ yếu trong 4 điểm: (1) Nó khôi phục
mục đích Đức Chúa Trời kêu gọi Israel để làm cho họ thành chứng cớ của Ngài
theo luật pháp của Ngài (Xuất 20:) ; (2) Nó khôi phục sự hiệp một của Israel
trên lập trường độc nhất của Jerusalem (Phục. 12:5, 11-14): (3) Nó khôi phục
việc Israel vui hưởng miền đất tốt lành do Đức Chúa Trời đã hứa, và (4) Nó cho
phép Đức Chúa Trời thành toàn chủ tâm của Ngài để có được ngôi nhà Ngài xây
dựng và vương quốc Ngài được thiết lập trên trái đất bị Satan chiếm đoạt để
thực hiện cuộc gia tể đời đời của Ngài qua việc Israel dự phần và vui hưởng
miền đất tốt lành. Mọi điểm trên đây tiêu biểu sự khôi phục nếp sống Hội thánh
ngày nay, mà là sự khôi phục Hội thánh ra khỏi sự lưu đày trong Babylon lớn (Khải.
17: 1-5) trở về lập trường độc nhất theo sự chọn lựa của Đức Chúa Trời, lập
trường của sự hiệp nhất./.