Danh kép của
Chúa chúng ta là Jêsus-Christ rất có ý nghĩa. Christ nói về thần tánh và Jêsus
nói về nhân tánh của Ngài. Theo nguyên văn Hi lạp, 1Ti-mô-thê 1:15 chép, “Christ
Jêsus đã bước vào thế giới…”. Câu nầy nói Christ là Đức Chúa Trời đã hoá thân
thành con người Jêsus. Nhưng con người Jêsus có trở thành Đức Chúa Trời không?
Trong bài nầy tôi sẽ luận giải Jêsus được trở thành Con Đức Chúa Trời.
Rô-ma 1;3-4
chép, “Tin Lành ấy luận về Con Ngài, theo xác-thịt thì
sanh ra bởi dòng-giống Đa-vít, còn theo Linh của sự thánh-khiết,
thì nhơn sự từ kẻ chết sống lại đã được chứng minh cách có quyền là Con Đức
Chúa Trời, tức là Jêsus Christ, Chúa chúng ta”.
Điều cưỡng bách
là cần nhìn thấy hai quá khứ phân từ định tính chất “được sinh ra” và “được chỉ
định” để định nghĩa cho từ ngữ “Đức Con” xuất hiện ở đầu câu 3. Hai phân tư nầy
chuyển đạt hai sự thật bổ túc cho Đức Con.
Thứ nhất, về
nhân tánh, Ngài “theo xác-thịt thì sanh ra bởi dòng-giống Đa-vít”. Vì Jêsus là
con cháu của Đa-vít, Ngài đã làm ứng nghiệm các lời tiên tri Cựu ước rằng một
nhà cai trị sẽ xuất thân từ dòng Đa-vít (2 Sa.7:12-16; Ê-sai 11:1-5,10; Giê.23:5-6;
33:14-17, Êxech. 34:23-24). Khi nói rằng Jêsus là hậu tự Đa-vít “theo xác
thịt”, không có lời chỉ trích nào về nguồn gốc Đa-vít của Ngài. Song le quá khứ
phân từ định tính chất thứ hai giới thiệu một điều còn lớn hơn việc Ngài là hậu
tự theo xác thịt của Đa-vít. Đức Con, “nhơn sự từ kẻ chết sống lại đã được
chứng minh (chỉ định) cách có quyền là Con Đức Chúa Trời”. Động từ “chỉ định”
(horizo) ở đây có thể dịch là: bổ nhiệm, chứng minh, chỉ định, quyết định, lập
lên, xác định”.
Hai
giai đoạn của lịch sử sự cứu rỗi đều có mặt ở đây. Trong suốt đời sống thế hạ
của Ngài, Jêsus là Đấng Messiah và con Đa-vít, nhưng sau khi sống lại, Ngài đã
được chỉ định như Đấng Messiah, như Đấng Messiah cai trị và trị vì, nên danh
hiệu “Con Đức Chúa Trời” trong câu 4, ám chỉ vương quyền Messiah của Jêsus,
không phải thần tính của Ngài. Phao-lô đã gợi ý rằng Jêsus đã làm Con Đức Chúa
Trời khi Ngài sống lại, chớ không làm Con nuôi. Hãy nhớ rằng câu được giới
thiệu chung với quá khứ phân từ định tính chất “được chỉ định” trong câu 4 định
nghĩa cho từ ngữ “Đức Con” trong câu 3. “Đức Con” đã được Đức Chúa Trời chỉ
định làm “Con Đức Chúa Trời”. Nói cách khác, về mặt thần tính, Jêsus vốn là Con
Đức Chúa Trời trước khi Ngài được chỉ định làm Con Đức Chúa Trời. Còn tại đây,
sau khi sống lại, nhân tính của Ngài được chỉ định, được chứng minh là Con Đức
Chúa Trời, được trở thành Con Đức Chúa Trời. Cách dùng chữ “Con” lần đầu tiên
trong câu 3” Tin lành ấy luận về Con Ngài” ám chỉ thần tánh tiền tại của Jêsus
mà Ngài đã dự phần chung với Đức Cha từ cõi đời đời. Còn sự bổ nhiệm nhân tánh
Jêsus làm “Con Đức Chúa Trời” trong câu 4, “nhơn sự từ kẻ chết sống lại đã được
chứng minh cách có quyền là Con Đức Chúa Trời” ám chỉ sự nhậm chức của Ngài làm
Vua Messiah sau khi Ngài sống lại.
Một tôi tớ Chúa góp ý về sự việc thần hoá
nhân tánh Jêsus như sau:
“Trước khi nhục
hoá, Đấng Christ, Đấng thần thượng đã là Con Đức Chúa Trời rồi (Giăng 1;18).
Khi hoá thân làm người, Ngài khoác lấy một nguyên tố, xác thịt con người, mà
không liên hệ thần tính, phần đó của Ngài cần được thánh hoá và nâng cao bởi
trải qua sự chết và phục sinh. Nhờ sự sống lại, bản chất phàm nhân của Ngài đã
được thánh hoá, nâng cao và biến đổi. Do đó, bởi sự phục sinh, Ngài đã được chỉ
định làm Con Đức Chúa Trời chung với
nhân tính của Ngài—Jêsus trở thành Đấng Christ phục sinh (Công. 13;33;
Hêb. 1:5). Sự phục sinh của Ngài là sự chỉ định, là sự chứng minh của Ngài. Bây
giờ, là Con Đức Chúa Trời, Ngài sở hữu thần tính cũng như nhân tính. Bởi sự
nhục hoá, Ngài đem Đức Chúa Trời vào con người, còn bởi sự phục sanh, Ngài đem
con người vào Đức Chúa Trời, tức là Ngài đem nhân tính mình vào quyền làm con
thần thượng. Bởi cách nầy, Con độc sanh của Đức Chúa Trời được trở thành Con
đầu lòng của Đức Chúa Trời, sở hữu cả thần tánh và nhân tánh. Đức Chúa Trời
đang dùng một Đấng Christ như vậy, Con đầu lòng, Đấng sở hữu cả thần tánh và
nhân tánh, như Đấng sản xuất và nguyên mẫu, kiểu mẫu, để sản xuất nhiều con
(Rô. 8:28-29). Chúng ta đã tin và tiếp nhân Con Ngài, chúng ta cũng sẽ được
chứng minh và bày tỏ như các con của Đức Chúa Trời, như chính Ngài trong vinh
quang của sự phục sinh Ngài (Rô 8:19-21).”
Jêsus Christ vĩ đại biết bao! Ngài là Con
vĩnh hằng của Đức Chúa Trời, Đấng trị vì chung với Đức Cha từ mọi cõi đời đời
quá khứ, nhưng Ngài cũng đáng hưởng sự thờ phượng của chúng ta như Đức Vua
Messiah, Đấng Thần Nhân, Đấng đã được bổ nhiệm làm Con Đức Chúa Trời trong
quyền năng khi Ngài đã từ kẻ chết sống lại. Jêsus trở thành Đấng Christ, Jêsus
được chỉ định làm Con Đức Chúa Trời là như vậy.
Minh Khải biên
soạn.—16-12-2013