Không có nơi nào dành cho bất kỳ người làm đầu nào-
Các thánh đồ thân yêu - Với niềm đam mê tôi chiêm ngưỡng những
gì con người cố gắng tạo tác cách khéo léo để làm cho Chúa. Hình như chúng ta
không giao thác mình cho Ngài, hoặc bằng cách nào đó cảm thấy chúng ta có thể
làm những điều tốt hơn để mang lại sự biểu hiện đầy đủ nhất cho nếp sống Thân Thể
thuộc linh. Tôi hoàn toàn tin cậy mô tả của ông T.A. Sparks về những gì thực sự
xảy ra ngay sau khi Ngài thăng thiên -
"Trong khi có một số chứng cớ là Hội Thánh ban đầu, các sứ
đồ đã không công thức hoá mọi sự thành một công tác đại sự, một hội truyền giáo,
với tất cả các thỏa thuận và tổ chức liên quan. Sự sống mới buộc phải loại bỏ
lá già và khoác lên một cơ cấu mới với một dáng vẻ mới từ bên trong. Sức mạnh,
năng lực và sự thôi thúc của Đức Thánh Linh bên trong sản xuất một Đuờng Lối và
một thứ tự, mà họ chưa suy nghĩ, hay có ý định trước, và luôn luôn gây ngạc
nhiên cho họ. Những gì đã xảy ra ngoài thực sự là điều Đấng Christ đã tạo hình
từ bên trong họ, cá nhân và phương diện tập thể, bởi sự tân sinh và tăng
trưởng. Các tín đồ và các tập thể đã trở thành một biểu hiện của Đấng Christ".
Bây giờ nếu tôi có thể nói chuyện cách thẳng thắn, một điều như
vậy tích cực gây sợ hãi cho cuộc sống của nhiều tín đồ, đặc biệt là những người
cảm thấy rằng tất cả mọi thứ của Đấng Christ cần phải có nhãn hiệu, sự đặt tên,
tổ chức, hệ thống hóa, tập hợp hoá, đóng hộp, sao chép, đặt thành chương trình,
chi tiết hoá, vv
Tôi ngạc nhiên về những gì Sparks đã mô tả mà lại còn có một nơi
cho một người như Diotrephes, người thích làm đầu trên những người khác, đứng
riêng ra, ở một chỗ tự làm cho mình nên quan trọng?
Tôi dám nói rằng những người Ni-cô-la như vậy tạo ra các cơ chế
tôn giáo không tự nhiên để họ có thể kiểm soát chúng dân, vận dụng quyền lãnh
chúa trên dân chúng và lấy được một lượng không nhỏ về tầm vóc và tầm quan
trọng cho chính họ - tất cả đều thực hiện trong Danh của Đấng Christ, tất cả
đều vì Ngài theo cách bề ngoài.
Thầy chúng ta nói "Song
ngươi còn có điều khá nầy, là ngươi ghét công việc của đảng Ni-cô-la, mà Ta
cũng ghét nữa”(Khải.2:6).
Đảng Ni-cô-la là giới tăng lữ trong Hội
thánh.
Thay vì lùi lại và tôn vinh những gì Chúa đã làm qua Thánh Linh,
chúng ta lại rút một câu nào đó ra khỏi Sách Công vụ và nhờ đó tạo ra một hệ
thống, một phương pháp - ô một ý tưởng tuyệt vời!
" Họ nhóm họp nhau trong nhà ". - ô vậy nên mô hình
cho hội thánh chỉ và luôn luôn nhóm họp
trong tư gia.
"Hội thánh trong thành phố này", - Ô vì vậy chúng tôi
phải tổ chức hội thánh thành phố với quyền làm đầu thuộc linh trên mỗi thẩm
quyền giới hạn của địa phương.
"Phàm những người tin
…bán hết tài sản, gia nghiệp mình mà phân phát cho nhau" ô vì vậy chúng
tôi phải dâng nộp tất cả các nguồn tài nguyên của chúng tôi cho một hội thánh
tập trung, để họ quản lý và phân phối khi họ cho là thích hợp.
Thánh đồ thân yêu ơi, thật là những gì quá ngon ngọt, quá kỳ
diệu đem lại ấn tượng từ Sách Công vụ, những điều nầy không chỉ là đặc biệt,
nhưng đặc biệt là có gió thổi, và những thánh đồ để cho mình được gió cuốn quét
đi và bước đi trong chuyển động của gió. Không có gì của con người, tất cả đều
từ Chúa. Nỗ lực, ngay cả với ý định tốt nhất, để nhân rộng, mô phỏng hoặc quay
trở lại các điều đặc biệt khác nhau đã xảy ra trong sách Công vụ ĐỀU PHẢI VÀ SẼ
THẤT BẠI LUÔN LUÔN!
Cuốn sách này không nhất thiết là một cuốn sách chép về các mô
hình và kiểu mẫu, nhưng chép về sự sống tuôn chảy tự do. Đây là cuốn sách phi
tôn giáo được chép ra.
Ước mong chúng ta có thể mở tất cả các cửa ra vào của chúng ta,
phá sập tất cả các bức tường của chúng ta, mở tất cả các cửa sổ của chúng ta -
và chỉ đơn giản để cho gió hùng mạnh của Đức Thánh Linh mang sự sống vào sự
tương giao và công đoàn của chúng ta với nhau trong Chúa. Ước mong chúng ta có
thể hạ xuống tất cả niềm kiêu căng và sự thèm khát quyền lực cùng quyền kiểm
soát. Nguyện chúng ta có thể học hỏi từ John trong thư thứ nhất của ông, mà nói
về sự tương giao thiết thực từ trời thổi đến và sự hiệp nhất trong Ánh Sáng, Sự
Sống và Tình Yêu của Đức Chúa Trời.
Nguyện Chúa thở trên những lời này đang khi chúng được đọc chúng
trong ngày hôm nay ... amen
Một tôi tớ của Chúa nói:
"Xin Đức Chúa Trời của Chúa chúng ta là Jêsus Christ,
là Cha vinh hiển … soi sáng con mắt của lòng anh em, hầu cho anh em
có thể biết được sự hi vọng về ơn kêu gọi của Ngài là thể nào” (Ê-phê- 1:18)
Đó là một cái nhìn có tầm quan trọng bao la về Chúa Giêsu theo
thứ tự vĩnh cửu và phổ quát. Với các sứ đồ, cái nhìn đó tiếp nối sau những ngày
hội hiệp vật lý với Ngài. Trong bốn mươi ngày sau khi Ngài sống lại, giống như
buổi bình minh của một ngày mới. Trước tiên, những sự thân mật, như khi ánh
sáng không đáng tin cậy vừa vượt qua trên bầu trời. Sau đó, tia sáng ổn định và
chắc chắn hơn, dẫn đến ngày Lễ Ngũ Tuần, khi mặt trời xuất hiện trong vinh
quang đầy đủ trên đường chân trời, xua tan bóng tối cuối cùng của sự không chắc
chắn. Vào ngày hôm đó, họ thấy Ngài do một bầu trời mở ra. Những bí ẩn của quá
khứ đã được xua tan. Kinh Thánh mở ra như một cuốn sách mới. Họ đã nhìn thấy
Ngài trong ánh sáng của cõi đời đời. Họ bắt đầu thấy điều đó, trong khi Ngài là
Con được vinh hoá, cá nhân, của Đức Chúa Trời, Ngài là chính Ngài, là hiện thân
của một trật tự và hệ thống thuộc thiên cùng thuộc linh rộng lớn, bao la. Sự
nhìn thấy này có tính cách mạng tuyệt đối. Đó là một cuộc khủng hoảng mà từ
trong đó một thế giới mới và một tạo vật mới được sinh ra. Đúng với nguyên tắc
cơ bản này, tất cả sự mặc khải rộng lớn, mà đã truyền lại từ nhiều thế kỷ và
thông qua sứ đồ Phaolô đã được dấy lên từ cuộc khủng hoảng khi ông mô tả là
"(Ngài) vui lòng khải thị Con của
Ngài trong tôi," (Ga.1: 16). "Nhưng
tôi đã nhận được bởi sự khải thị của Jêsus Christ" (so với câu 12). Tất cả các sự
hàm ý nằm trong cuộc khủng hoảng; toàn bộ nội dung là một sự mặc khải tiệm tiến
và ngày càng tăng.
Tôi xin lặp lại lời của T.A.Sparks:
“Trong khi có được một số chứng cớ ban đầu, tức các hội thánh,
các sứ đồ đã không công thức hoá nó thành công tác đại sự, một hội truyền giáo,
với tất cả các thỏa thuận và tổ chức liên quan. Sự sống mới buộc làm rơi rụng
lá già và khoác một cơ cấu mới với dáng vẻ mới từ bên trong. Sức mạnh, năng
lượng và sự thôi thúc của Đức Thánh Linh ở bên trong sản xuất một Đuờng Lối và
một thứ tự, mà họ chưa suy nghĩ, hay có ý định, và luôn luôn làm cho họ ngạc nhiên.
Những gì đã xảy ra thực sự là Đấng Christ đang vẫn tạo hình từ bên trong họ, cách
cá nhân và tập thể, bởi sự tân sinh và tăng trưởng. Các tín đồ và các tập thể
đã trở thành một sự biểu hiện của Đấng Christ”.
W.E. Smith