Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

Đắc Thắng Để Đem Vương Quốc Đến

Spring Wild Flowers Stock Photos
Israel chiếm một mảnh đất rất nhỏ và trong mảnh đất nhỏ bé đó, David và những người của ông ban đầu chỉ chiếm hang động Adullam. Bắt đầu từ hang động này, Chúa đã phát triển điều mà sẽ trở nên vương quốc của David. Khi David và đội quân của ông tiến lên từ hang động Adullam và bắt đầu chuyển động đến Israel và các vùng phụ cận, phần nhiều trong các sự chuyển động của họ chỉ là phản ứng lại với sự bắt bớ của Saul. Trong suốt thời gian này, Chúa đã huấn luyện David không sợ hãi nhưng tin cậy Ngài cách vô điều kiện. David đã trưởng thành đến mức ông không còn sợ Saul hay bất cứ mối đe dọa nào khác. Ông thật sự nhận thức rằng ông ở trong tay Chúa và phải yên nghỉ trong Ngài và vui hưởng sự cứu rỗi của Ngài.

CHẠY TRỐN ĐẾN ĐỒNG VẮNG
Sau khi giải cứu Keilah và rồi chạy trốn khỏi đó, David đã trốn thoát đến đồng vắng Ziph (1 Sam. 23:13–14). Ziph nghĩa là tuôn chảy (tự điển Strong); nói cách khác, không định cư nhưng luôn chuyển động. Trong khi David ở đó, Saul săn tìm ông mỗi ngày. Hãy nhớ, Saul đã bị tôn giáo bắt lấy. Những người bị tôn giáo bắt lấy sẽ bắt bớ người khác cách không mệt mỏi so với bất cứ ai khác trên đất. Các doanh nhân nhận thức rằng sự cạnh tranh là một điều tốt và các chính khách lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích của họ. Tuy nhiên, những người cuồng tín cố gắng thanh trừng những người họ xem là mối đe dọa.
Điều lạ lùng là mặc dù Saul trong sự nhiệt thành của mình không thể tìm thấy David, nhưng Jonathan lại có thể tìm được (1 Sam. 23:15-16). David đã trốn trong rừng và Jonathan đến với ông. Cuối cùng, người Ziph bảo Saul rằng David đang trốn giữa vòng họ (c.19). Lúc Saul chuẩn bị đến Ziph, David đã di chuyển đến đồng vắng Maon. Mặc dù ông đã đuổi theo David và gần như gài bẫy được ông ở Maon, nhưng Saul nghe rằng quân Philistine đang tấn công Israel nên đành phải đi (cc. 25-28).
CƯ TRÚ Ở EN GEDI
David và người của ông đi lên từ Maon và cư trú trong các đồn lũy ở En Gedi (1 Sam. 23:11). Địa danh En Gedi nghĩa là mạch nước của con trẻ (tự điển Strong). Nó cũng ngụ ý những con cừu con.
Các thi thiên David viết trong suốt thời kỳ này chỉ tỏ ông đánh giá cao Chúa của ông biết bao và nhận ra sự bất xứng của chính mình (Thí dụ: Thi Thiên 31). Đối với David, Chúa giống như chiên con thuần khiết trong khi chính ông lại là con dê xấu xí. Các Thi thiên của David từ giai đoạn này khải thị rằng ông lệ thuộc Chúa về sự cứu rỗi hàng ngày của mình (Thí dụ: Thi thiên 17:7; 54:1; 57:1). Chúa này không thể bị đánh bại. Kẻ thù của David đầy quyền năng nhưng không có lý do gì để sợ hãi vì ông có một Cứu Chúa như vậy.
Lần đầu tiên đến với Chúa, chúng ta kinh nghiệm Ngài như Chiên Con của Đức Chúa Trời không tì vết (John 1:29; 1 Pet. 1:19). Trong ánh sáng của sự thuần khiết và tình yêu của Chúa dành cho chúng ta, chúng ta nhận thức mình vô dụng và kinh khủng biết bao. Khi xưng nhận tội lỗi mình vào ngày đó, chúng ta đã sấp mặt xuống trước mặt Chúa trong sự hổ thẹn và cảm thức về sự bất xứng cực độ của mình. Cuối cùng, chúng ta học tập không tin cậy chính mình nhưng tin nơi Chúa phục sinh của chúng ta là Đấng có thể chống đỡ, cứu rỗi và đem chúng ta vượt qua. Đây là kinh nghiệm của David tại En Gedi. Ông đã học được rằng ông có thể tin cậy Chúa.
ĐỐI MẶT VỚI SAUL TRONG HANG ĐỘNG
Sau khi nhận thức Chúa ở với chúng ta, chúng ta sẽ bắt đầu nhìn thấy những người bắt bớ mình cách khác. Chúng ta sẽ không còn sợ họ như trước nữa. Saul trở về tìm kiếm David ở En Gedi sau khi chiến đấu với quân Philistine. Ông một mình đi vào hang động để giải quyết nhu cầu của mình, không biết rằng David và người của ông đang trốn ở đó. Khi David thấy ông, Saul trông không còn mạnh mẽ nữa. David đã chạy trốn Saul, sợ ông như một vị vua mạnh mẽ. Tuy nhiên, bây giờ Saul trông yếu đuối và dễ tổn thương. Trong khi Saul ở trong tình trạng đó thì David bí mật cắt một góc áo choàng của ông (1 Sam. 24:1-4).
Cụm từ “góc áo choàng của ông” cũng có thể dịch là “cánh áo choàng của ông”. Khi David nói với Saul điều ông đã làm, dường như ông đang nói: “Hỡi Saul, hãy xem. Tôi đã cắt cánh cho ông. Ông không còn có thể bay qua tôi như trước đây nữa. Ông đã rượt đuổi tôi nhưng bây giờ tôi đã cắt cánh của ông.” Saul không còn kiểm soát nữa. Thay vì vậy, David có thể bắt lấy Saul.
Khi David đưa góc áo choàng của Saul lên, ông có thể nói: “Hỡi Saul, mọi chuyện đã xong rồi. Tôi đã chán cảnh ông quấy rầy tôi mọi lúc. Bây giờ hãy ra khỏi Israel!” Thay  vì vậy, lòng David quấy rầy ông và nói: “Chúa cấm ta làm điều này với chủ mình, người Chúa xức dầu, đó là vươn tay mình ra nghịch với người ấy! (1 Sam. 24:5-6).
Hầu hết chúng ta đều kinh nghiệm việc bị Chúa quấy rầy trong lương tâm mình theo cách này. Khi cầu nguyện về một điều gì đó hoặc làm một điều gì đó, chúng ta được Chúa kiểm tra. Ngài có thật sự là Chúa không? Chúng ta thường đòi hỏi Ngài những điều mà Ngài không tìm kiếm cho chúng ta. Bất cứ điều gì chúng ta tìm kiếm ngoài Ngài cuối cùng đều đem rắc rối đến cho chúng ta. Bất cứ điều gì chúng ta làm theo Ngài đều trở nên phước hạnh đối với chúng ta, làm cho chúng ta vui sướng vì Ngài vui sướng. Đây là lý do tại sao Chúa cho phép chúng ta bị phơi bày qua các sự cố như việc David cắt góc áo choàng của Saul.
Lòng David quấy rầy ông vì ông đã đụng đến người Chúa xức dầu cách không đúng đắn. Vì Chúa dã xức dầu Saul nên ông là trách nhiệm của Chúa, không phải của David. Nếu muốn có nếp sống hội thánh, chúng ta cần học tập điều này. Hễ khi nào chúng ta chỉ trích các tín đồ đồng bạn của mình hoặc đối xử với họ cách không đúng đắn trong mắt của người khác, thì lòng chúng ta phải lập tức quấy rầy chúng ta. Chúa là Chúa của họ. Chúng ta không có vị trí để chỉ trích họ (Rô ma 14: 10). Mỗi tín đồ đều ở trong lòng của Chúa. Ngài ao ước dẫn dắt mỗi một người trong họ vào trong vinh hiển. Nếu chúng ta không nhìn thấy điều này và không đối xử các tín đồ đồng bạn của mình với ân điên thì lòng chúng ta phải quấy rầy chúng ta.
Đức Chúa Trời để cho Saul đi vào hang động và David thấy ông theo như những gì ông là. David thậm chí cắt ‘cánh’ của ông. Điều này cho Saul thấy rằng ông không còn có thể gây hại đến David nữa. Saul cảm động khi David tiết lộ điều mình đã làm. Ông nhận thức rằng David, chứ không phải Jonathan, sẽ có ngai vua. Tuy nhiên, Saul sớm bắt đầu săn lùng David trở lại. Sự ăn năn của ông không kéo dài.
CÁI CHẾT CỦA SAMUEL
Samuel đã chết trong khi David và người của ông ở đồn lũy En Gedi (1 Sam. 25:1). Nếu David không trải qua những gì En Gedi đại diện thì ông sẽ không được chuẩn bị cho cái chết của Samuel. Trong khi không ổn định tại Ziph, ông vẫn cảm thấy mình cần Samuel. Tuy nhiên, tại En Gedi, ông đã đi đến chỗ nhận biết Chúa hơn nữa, như Đấng luôn luôn có khả năng cung ứng cho ông trong sự phục sinh của Ngài. Dường như Chúa đang nói: “David ơi, từ giờ trở đi, ngươi sẽ nương dựa nơi Ta.”
SỰ NGU DẠI CỦA NABAL
Sau khi cư trú tại En Gedi, David đi đến đồng vắng Paran, ở cách xa về phía nam. Tại đây, David bảo người của mình bảo vệ các bầy của một người tên là Nabal, nghĩa là ngu dại (tự điển Strong). Dưới sự chăm sóc chu đáo của họ, Nabal không mất bất cứ con chiên nào. Khi David nghe rằng Nabal hớt lông chiên mình tại Carmel, ông đã sai một vài người trẻ của mình đến xin sự cung ứng, nhắc ông nhớ lại rằng họ đã bảo vệ các bầy của ông (1 Sam. 25:2-9).
Nabal đáp lại cách bất cẩn và lăng nhục David, gọi ông chỉ là một đầy tớ trốn khỏi chủ mình. Nabal ngu dại đến nỗi ông không lường trước các hậu quả của loại nói chuyện này. Khi David nghe lời đáp của Nabal, ông đã sai 400 người có vũ trang đến Carmel để giết chết ông ấy (cc. 10- 13).
SỰ CUNG ỨNG CỦA ABIGAIL
Khi vợ của Nabal là Abigail nghe về cách nói với những người của David, nàng đã nhanh chóng nhận thức mình phải làm một điều gì đó để ngăn chặn cơn thịnh nộ của David. Nàng gom lại hai trăm ổ bánh, hai bầu rượu, năm con chiên đã chế biến, năm đấu gạo rang, một trăm bánh nho khô và hai trăm bánh trái vả và đem đến cho David. Nàng rất khôn ngoan, đã không nói cho Nabal biết bất cứ điều gì.
Những gì Abigail đem đến cho David có thể không đủ làm thỏa mãn cả đội quân của ông nhưng có lẽ là tất cả những gì nàng có thể làm vào lúc đó. Khi nhìn thấy David nàng cúi thấp xuống trước mặt ông và nói: “Chúa tôi ơi, lỗi nơi tôi, nơi tôi!:” (1. Sam. 25:24). Nàng nói rằng hành động ngu dại của chồng mình là lỗi của mình và việc phạt ông ấy là bất công. Chúng ta phải học tập từ Abigail và che phủ lỗi lầm của người khác trong tình yêu (1 Pet. 4:8; James 5:20). Nếu có thể, hãy làm lệch hình phạt khỏi những người kém khả năng chịu đựng hơn.
Abigail thừa nhận rằng chồng nàng thật ngu dại: “Xin chúa tôi đừng chấp nhất tên Nabal vô lại này. Vì tên của hắn thể nào thì hắn ra thể ấy” (1 Sam.25:250. Nàng tiếp tục chỉ tỏ rằng mọi việc sẽ khác nếu David sai người của mình đến với nàng thay vì chồng nàng. Rồi nàng nói: “Vì Chúa đã cầm giữ ông lại để khỏi làm đổ huyết và tự báo thù cho mình bằng chính tay mình, vậy thì bây giờ hãy để các kẻ thù của ông và những người tìm cách hãm hại chúa tôi đều giống như Nabal” (c. 26). Sự hiểu biết của nàng thật lạ lùng. Mặc dù David vẫn dốc lòng giết Nabal nhưng Abigail đã tuyên bố rằng Chúa đã cầm giữ ông lại để khỏi làm đổ huyết bằng cách sai nàng đến với ông. Sau đó nàng dâng cho David lương thực nàng đã đem theo và nói: “Chúa chắc chắn sẽ lập một ngôi nhà bền lâu cho chúa tôi, vì Chúa tôi đánh trận của Chúa…Điều đó sẽ xảy ra như dự định, khi Chúa…chỉ định ông cai trị trên Israel, thì nguyện Chúa tôi sẽ không đau buồn hay bị vấp phạm trong lòng vì đã vô cớ làm đổ huyết hay tự báo thù cho mình” (c. 28, 30, 31)
Dựa trên sự cung ứng của nàng, David đã dịu bớt và thậm chí chúc tụng Chúa vì đã sai nàng đến: “Chúc tụng Đức Chúa Trời của Israel, là Đấng đã sai nàng gặp tan gay hôm nay! Và phước hạnh cho lời khuyên của ngươi và cho chính ngươi vì ngày hôm nay ngươi đã gìn giữ ta khỏi việc đi đến làm đổ huyết và tự báo thù bằng chính tay mình” (1 Sam. 25:32-33). Lời nói của nàng đã nhắc nhở ông về thân vị ông là và điều ông đang đại diện trước mặt Chúa.
Lời đáp của David rất thẳng thắn; ông không cố gắng tránh mất mặt. Ông là một người thuộc linh nói với một người nữ thuộc linh. Ông có thể nói: “Quá muộn rồi. Chúng tôi đã giơ lưỡi gươm lên.” Thay vì vậy, ông bảo nàng hãy đi về nhà mình trong bình an.
Abigail trở về nhà với Nabal, là người đang dự tiệc như một vị vua và rất say. Tuy nhiên, sang hôm sau, khi Abigail kể cho Nabal nghe những gì gần đã xảy ra, “lòng ông đã chết bên trong ông và ông trở nên giống như một viên đá” (c. 37). Nabal có lẽ đã bị béo phì và khi nghe mình gần như đã bị David giết, có vẻ ông đã bị đột quỵ. Mười ngày sau, Chúa đánh ngã ông và ông đã chết.
DAVID KẾT HÔN VỚI ABIGAIL
Qua các sự kiện này, David gặp Abigail, Nabal chết, và Abigail trở nên tự do để kết hôn với David. Có lẽ đây là một sự khích lệ cho David rằng Chúa vẫn ở với ông, mặc dù ông là một vị vua chưa có vương quốc. Trong chương mười của sách này, chúng ta sẽ thấy thể nào những người vợ của David đại diện cho chúng ta như một bức tranh về hội thánh trong diễn trình trở nên một điều gì đó vinh hiển. Abigail trở nên người vợ thứ ba trong tám người vọ của David theo thứ tự này.
SỰ TĂNG TRƯỞNG CƠ ĐỐC
Chúng ta cho rằng sự tăng trưởng Cơ Đốc lôn tiến triển đi lên theo đường thẳng nhưng kinh nghiệm của chúng ta đầy những thăng trầm. Khi ở chỗ khó khăn, anh em phải được khích lệ vì điều đó nghĩa là anh em sẽ sớm đi lên. Cũng vậy, khi nếp sống Cơ Đốc của anh em lên cao hơn bao giờ hết, hãy chuẩn bị, vì anh em sẽ sớm kinh nghiệm việc hạ xuống sâu  hơn. Theo thời gian anh em sẽ khám phá ra rằng kinh nghiệm thăng trầm là bình thường, vì qua mọi điều đó, anh em kinh nghiệm việc hiệp làm một với Đấng Christ. Trong kinh nghiệm của David, những sự thăng trầm này có thể được thấy rõ. Khi ông đến hang động Adullam, rõ ràng có một kinh nghiệm về việc hạ xuống. Khi tái chiếm thành Keilah, đó là một kinh nghiệm về việc nâng lên. Ông cảm thấy Keilah có thể là căn cứ của mình nhưng sau khi Saul xuất hiện và ông được cho biết rằng dân của thị trấn này sẽ phản bội ông. Đó chắc chắn là một kinh nghiệm về việc hạ xuống. David kinh nghiệm sự tăng trưởng theo cách này và chúng ta cũng kinh nghiệm sự tăng trưởng theo cách này.
Sự chuyển động lần đầu của David đến Ziph, En Gedi và sau đó đến Paran thật ra là ba bước đi xuống. nhìn bên ngoài, mọi sự đều cắt đứt. Ông hiếm có sự an toàn hay an ủi. Tuy nhiên, bên trong ông đang học tập tin cậy Chúa cho sự cứu rỗi của ông. Một khi học được bài học này, Chúa đã đem ông đến Ziph một lần nữa (1 Sam. 26:1-2). Lần đầu David đi vào Ziph, ông là một kẻ lánh nạn. Bây giờ ông đã khác. Ông có sự tin chắc trong Chúa. Tôi hi vọng tất cả chúng ta sẽ kinh nghiệm sự tăng trưởng Cơ Đốc theo cách này.
DAVID THA CHO SAUL LẦN THỨ HAI
Saul lại bắt đầu đuổi theo David. Ông và ba ngàn người của mình đóng trại ở Ziph. David đi thẳng vào trại của Saul vào ban đêm cùng với Abisahi, một trong những người nam của ông. Họ thấy rằng Chúa đã khiến Saul và những người xung quanh ông ngủ thật say (1 Sam. 26:5-7, 12). Abisahi nói với David: “Hôm nay, Đức Chúa Trời đã phó kẻ thù của ông vào tay ông. Vì vậy bây giờ xin để tôi lập tức đâm ông ấy dính xuống đất bằng ngọn giáo” (c.8)
Đức Chúa Trời đã đặt để cơ hội giết Saul vào tay David. Trong tình huống này, nhiều người rất bị cám dỗ để hạ gục Saul hầu để thúc toàn bộ tình trạng khó chịu. Việc Saul liên tục rượt đuổi David từ nơi này đến nơi khác là một cơn đau đầu dai dẳng. Bất cứ ai khác cũng đều cảm thấy: “Dù đúng hay sai, tôi sẽ giết hắn và bất chấp hậu quả; dù gì cũng tốt hơn là loại đời sống mà tôi phải trải qua vì cớ hắn!” Tuy nhiên, đó không phải là phản ứng của David.
David trả lời Abisahi: “Đừng hủy diệt người ấy; vì ai có thể vươn tay ra chống lại người được Chúa xức dầu mà vẫn vô tôi?” (c.9). Sự nhận thức của David là vì Đức Chúa Trời đã xức dầu Saul làm vua nên Saul là trách nhiệm của Đức Chúa Trời. Tôi hi vọng không một ai nói: “Những người dẫn dắt hội thánh của chúng ta chẳng tốt lành gì”. Vì trên khắp thế giới, không một ai là tốt. David công nhận sự tuyển chọn của Đức Chúa Trời trong việc xức dầu Saul làm vua và công nhận Saul là người được Đức Chúa Trời chỉ định để dẫn dắt tất cả dân Israel trước ông. Tất cả chúng ta phải nhận thức rằng Đức Chúa Trời ở trên mọi sự tuyển chọn như vậy.
Thay vì giết Saul, David lấy giáo và bình nước của Saul. Một khi David đã ở cách xa trại của Saul, ông gọi Abner, chỉ huy đội quân của Saul, nói: “Sao….ngươi không canh giữ nhà vua, là chúa của ngươi?...Ngươi đáng chết vì ngươi không canh giữ chủ mình, là người được Chúa xức dầu. Và bây giờ hãy xem ngọn giáo của vua và bình nước nơi đầu nằm của vua ở đâu? (cc. 15-16). David quở trách Abner chứ không quở trách Saul. Ông có thể cười nhạo Saul và bảo ông bỏ cuộc, vì Chúa không ở với ông. Bởi việc lấy đi giáo và bình nước của Saul, David đã chạm đến nguồn cung ứng và sự bảo vệ của Saul. David có thể nói: “Saul, hãy xem. Ngươi không thể chiến đấu và thậm chí không thể sống. Mọi sự đều ở trong tay ta. Bây giờ hãy về nhà đi!” Thay vì vậy, ông đã quở trách Abner vì không bảo vệ chủ mình là vị vua được xức dầu.
SAUL LẠI ĂN NĂN
David bảo Saul rằng Saul đã đuổi ông khỏi miền đất là di sản của Chúa để ông phải cư trú trong miền đất của các thần giả dối. Nhưng ông không trực tiếp đổ lỗi cho Saul. Ông đơn giản nói: “Nếu Chúa khuấy động ông chống lại tôi, Ngài hãy chấp nhận một của lễ. Nhưng nếu đó là con cái loài người, nguyện họ bị rủa sả trước mặt Chúa” (1 Sam. 26:19). Một lần nữa, Saul được cảm động bởi hành động của David. Lần thứ hai, ông khiến Saul thương xót và lần thứ hai ông để Saul đi. Saul nói: “David con trai ta, nguyện ngươi được phước! Ngươi sẽ vừa làm những việc lớn vừa thắng thế” (c.25)
Cuối cùng điều đó có kết thúc không? Không. Saul bị bắt lấy trong một điều gì đó mà ông không còn có thể kiểm soát được nữa. Lịch sử hội thánh chứng minh thể nào những người bị bắt lấy bởi ý thức hệ và tôn giáo không thể dừng lại cho đến khi họ thực hiện được ý định của mình. Thí dụ, trong lịch sử Hội Anh Em Plymouth ở Anh, không một ai trung tín với John Nelson  Darby hơn William Kelly, nhưng những người đi theo Darby cuối cùng đã loại Kelly ra. Khi tôn giáo trở nên ý thức hệ và ý thức hệ thay thế Đấng Christ thì người ta sẽ làm mọi sự trong quyền lợi của mình để bảo tồn ý thức hệ đó. Khi một người bị bắt lấy trong một ý thức hệ, Đấng Christ dường như không còn kể đến nữa.
TRỞ VỀ GATH NHƯ MỘT NGƯỜI KHÁC
David nhận ra là không thể thuyết phục Saul rằng ông không phải là một mối đe dọa. Vì nhận thức rằng một ngày nào đó Saul sẽ giết ông nếu ông ở lại Israel (1 Sam. 27:1), ông lại trốn đến miền đất Philistine. Tuy nhiên, lần này ông đi với đội quân sáu trăm người của mình. Một lần nữa, ông đến với Achish, vua của Gath, và cư trú giữa vòng dân Philistin trong một năm bốn tháng, Những người còn lại của ông cư trú trong các ngôi nhà ở đó.
Lần đầu đến Gath, David cảm thấy ông phải giả điên để có thể trốn thoát, vì có người nói cho Achish biết ông là ai. Sau khi trốn khỏi Gath, ông đã cư trú trong hang động Adullam, là nơi ông nhận thấy Chúa là sức lực  của ông. Đó là nơi ông đã viết Thi Thiên 34, có chứa các lời: “Hãy nếm và thấy Chúa thật tốt lành” (c.8). Sau điều này, ông trải qua các kinh nghiệm về Keilah, Ziph, En Gedi, Paran và đến Ziph một lần nữa. Bây giờ ông đến với vua Achish như một David khác- thay vì giả điên, ông đến như vị chỉ huy đội quân sáu trăm người.
Cuối cùng, David xin Achish ban cho ông một nơi để sống bên ngoài thành phố của vua, và Achish đã ban cho ông Ziklag (c.6). Về mặt danh nghĩa, David vẫn là một người lánh nạn nhưng bây giờ ông hành động như một vị vua. Anh em có nghĩ rằng đối với ai Achish cũng ban cho một thành phố không? Ông nhận thức người của David là một lực lượng mạnh mẽ cho nên ông đã đồng ý ban Ziklag cho David. David bị tôn giáo ném ra ngoài nhưng những người Ngoại Bang lại tôn trọng ông.
Khi David đến Gath lần thứ nhất, ông đã giả điên vì sự sống còn của chính mình. Khi là Cơ Đốc nhân non trẻ, chúng ta cũng cảm thấy bị áp lực xã hội trong công việc phải đi đến các buổi tiệc để được chấp nhận. Tuy nhiên, sau nhiều năm theo Chúa và tăng trưởng như các Cơ Đốc nhân, chúng ta sẽ không còn cảm thấy phải cư xử theo cách làm hài lòng người ta. Chúng ta giống như David khi trở về Gath. Ban đầu, thế giới lợi dụng chúng ta. Bây giờ, thế giới ở dưới chúng ta. Sau khi trải qua một số kinh nghiệm về việc nhận biết và tin cậy Chúa, chúng ta không còn giống như xưa. Thay vì lo lắng hoặc bị áp lực trong tình trạng của mình, chúng ta cai trị như các vua.

Sau mọi kinh nghiệm của David về việc bị rút lui và chạy trốn, cuối cùng ông trở lại nơi mà ông đã tìm kiếm chỗ trú ẩn bên ngoài Israel lần đầu. Tuy nhiên, lần này kết quả rất khác. Ông xin một thành phố và nhận được Ziklag và từ đó trở đi thành ấy vẫn thuộc về Judah. Chẳng phải chúng ta nên dạn dĩ như vậy sao? Chúng ta phải nói với Chúa: “Tôi không muốn sống một cuộc đời tầm thường. Tôi thích nếp sống Cơ Đốc của tôi đầy tính phiêu lưu mạo hiểm. Khi phục vụ Ngài, tôi biết có nhiều thăng trầm. Tôi sẽ bị bắt bớ nhưng tôi cũng có nhiều sự khích lệ. Khi trải qua những điều này, tôi sẽ trở nên khác, thậm chí trở nên một vị vua trị vì.”