Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2018

LỜI CẢNH CÁO-




Công-vụ 27, 10-
"Phao-lô khuyên chúng rằng: “Các ông ơi, tôi thấy cuộc hàng hải nầy chắc phải bị thiệt hại và lỗ lã nhiều, chẳng những cho hàng hoá và chiếc thuyền mà thôi, lại đến mạng sống chúng ta nữa "
Chúng ta càng đặt mình vào vị trí của những người liên quan đến câu chuyện này, thì chúng ta càng hiểu rõ quyết định và hành động của họ. Một sĩ quan La Mã đang trên đường đến Roma với một số tù nhân. Trong số đó có Phao-lô. Bởi bây giờ là mùa thu và sự vận chuyển bằng tàu thuyền trở nên không chắc chắn. Vì lý do này, Phao-lô cảnh báo đội trưởng chống lại việc tiếp tục cuộc hành trình. Mặc dù ông tin cậy Đức Chúa Trời trong mọi tình huống, nhưng Phao-lô vẫn tỉnh táo. Từ kinh nghiệm của ông về những chuyến đi trên biển trước đó, nên ông biết rằng đi thuền vào thời điểm này trong năm là rất nguy hiểm và liên quan đến một nguy cơ cao cho mạng sống.

Tại sao viên sĩ quan bỏ qua cảnh báo này mặc dù anh ta đã nhận thức được sự nguy hiểm của cuộc hải trình?
Bởi vì anh không có ý muốn và ý tưởng phải chờ đợi suốt mùa đông. Anh muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình càng nhanh càng tốt.

Bởi vì anh tin thuyền trưởng và người chủ thuyền hơn Phao-lô. Rõ ràng, nó cũng nằm trong sở thích của chủ tàu muốn giao hàng càng sớm càng tốt.
Vì vậy, họ rời bến cảng ra đi, đi vào một cơn bão và bị đắm tàu. - Chúng tôi tự hỏi: thái độ nào giúp chúng ta nghe một cảnh báo hợp pháp trong các tình huống quyết định, để được bảo vệ khỏi bị tổn hại?

Hàng vạn Cơ Đốc nhân đã nghe cảnh báo: “Hỡi dân ta, hãy ra khỏi nó (Babylon), hầu khỏi đồng phần tội lỗi nó, mà chịu những tai hoạ của nó” (KHải 18:4), nhưng tại sao họ vẫn làm ngơ? Vẫn cố bám trong tôn giáo Babylon?

Hàng ngàn tôi tớ Chúa vẫn nghe cảnh cáo: “Nhưng nếu đầy tớ ấy thầm nói rằng: 'Chủ ta đến chậm,' bèn đánh tôi trai tớ gái, và ăn uống say sưa,  thì chủ nó sẽ đến trong ngày nó không ngờ và giờ nó không hay, mà phân thây nó, và định cho nó đồng phần với kẻ bất trung.  Đầy tớ kia đã biết ý chủ, mà không sửa soạn, cũng không theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều” (Lu ca 12:45-47)—nhưng sao họ vẫn ngoan cố hành hạ bạn đồng lao của mình không chút tiếc thương?
Hàng ngàn Cơ Đốc nhân đã biết hiệp ước hòa bình Trung Đông sắp xảy ra nhưng vẫn ung sông vui hưởng cuộc sống mình? Tại sao?-Họ không có tai bề trong để nghe tiếng của Đức Thánh Linh? Họ không có một lương tâm tốt, không có một tâm linh nóng cháy kính sợ Chúa. Tất cả đều hâm hẩm, ù lì, chai đá. Thảm thay!
Người nào bị quở trách thường, lại cứng cổ mình, Sẽ bị bại hoại thình lình, không phương cứu chữa. -Châm ngôn 29:1