Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

Từ vùng hoang dã đến miền đất tốt lành--1

Vùng hoang dã


" Từ Hô-rếp tới Ca-đe-Ba-nê-a, bởi đường núi Sê-i-rơ, đi mười một ngày đường " (Phục 1:2). 

“Ngài đã biết cuộc đi đường ngươi ngang qua đồng vắng lớn lao nầy. Trong bốn mươi năm nầy,..” (Phục 2:7).

“Vả, thì giờ về các cuộc đi đường của chúng ta, từ khi lìa khỏi Ca-đe-Ba-nê-a, tới lúc đi ngang qua khe Xê-rết, cộng là ba mươi tám năm, cho đến chừng các người chiến sĩ về đời ấy đã diệt mất khỏi trại quân, y như Đức Giê-hô-va đã thề cùng các người đó” (Phục 2;14).

"
Hãy nhớ trọn con đường nơi đồng vắng mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đã dẫn ngươi đi trong bốn mươi năm nầy, để hạ ngươi xuống và thử ngươi, đặng biết điều có ở trong lòng ngươi, hoặc ngươi có gìn giữ những điều răn của Ngài hay chăng. " (Phục 8:2).


Đây không phải là một tư tưởng mới. Chúng ta đã quen thuộc với cả thực tế và lý do  sự mở rộng những gì có thể có được trong mười một ngày đến bốn mươi năm, nhưng  ý nghĩa và tầm quan trọng đó đã được nhấn mạnh ở trên tôi phần nào hơn trong năm qua, và tôi cảm thấy rằng cho đến nay tôi quan tâm đến bất cứ từ ngữ nào cho thời điểm này, làm phát sinh điều này. Đó là những gì chúng ta có thể hạn  định cho khoảng cách, không về không gian hay địa lý, nhưng khoảng cách của sự khác biệt. Nếu Chúa đã chỉ quan tâm đến việc có một dân đến độ họ đã bày tỏ cho Ngài một số cử chỉ đơn giản tin tưởng vào sự cứu rỗi của Ngài ra khỏi thế giới, thoát khỏi chủ nhân và bạo ngược của nó, ách nô lệ của nó và điều kiện của nó, để trở thành dân của Ngài bởi sự mong muốn, sau đó không có lý do nào nữa là tại sao Ngài không vận chuyển họ bằng con đường ngắn, quá trình trực tiếp, và dẫn họ trong mười một ngày ở nơi mà Ngài đã chọn cho họ.


Chúa có thể làm được loại điều đó, và tất cả là mục tiêu hoặc tiến ra ngoài. Nếu hôm nay Ngài đã trình bày cho chúng ta các giá trị của huyết  Chiên Con chọn lựa của Ngài và kêu gọi rằng cử chỉ đơn giản có đức tin trong đó máu có hiệu quả của nó, và trong trái tim của mình, qua đó chúng ta biểu thị rằng chúng ta mong muốn làm dân của Chúa, nếu đó là tất cả, sau đó chúng ta có thể bước vào ngày mai theo tất cả mọi thứ mà Ngài đã thiết kế cho chúng ta, tất cả mọi thứ trong mục đích của Ngài, chúng ta có thể đi thẳng vào.

Nhưng đã có một số ít, rất ít người, đã đi theo cách đó. Không phải trong phần lớn các trường hợp, có hiệu quả như thế. Có một điều cần thiết trong đó thiết lập một rào cản bất khả kháng. Trong khi Chúa muốn nó như vậy, và đã dự bị cho nó được như vậy, vị trí thực tế là như vậy màlại không thể được. Mười một ngày được mở rộng đến bốn mươi năm, và sau đó - và sau đó là một cái chết! Không, nó không phải là khoảng cách, thậm chí số những năm của thời gian hay đo lường theo ý nghĩa tự nhiên.

 Đó là khoảng cách của sự khác biệt và nó là sự đo đạc sự khác nhau giữa Đấng Christ và bản thân chúng ta, và đó là một bài học mà làm cho hầu hết chúng ta tốn một thời gian rất dài để học hỏi - sự vĩ đại của sự mở rộng, con đường dài nằm giữa chúng ta là cơ đốc nhân và Đấng Christ, giữa "sự thuộc linh" (?) của xác thịt và sự thuộc linh của Đức Thánh Linh, giữa cơ đốc nhân theo xác thịt và cơ đốc nhân theo Đức Thánh Linh. Bài học là một bài học dài, sâu sắc, một bài học đau đớn. Thật vậy, nó là một bài học suốt đời. Phải mất cả một thế hệ để hiểu được nó, và vào lúc cuối cùng nó được học biết là, sự chấp nhận hết lòng của một điều cần thiết được thực hiện, và sự cần thiết đó có nghĩa là phải chết.

Tôi có ý nghĩa này, mà trong cách này, bạn và tôi càng lúc chúng ta càng cảm thấy cần chết, mà điều duy nhất là phải chết. Bạn biết những gì tôi muốn nói, chỉ từ bỏ tất cả mọi thứ theo cách vật lý, nhưng chúng ta chết đi, với những gì chúng ta là trong chính mình, sự sống bản ngã, không có gì dành cho nó, nhưng phải chết. Sự khao khát về cái chết trong ý nghĩa đó lớn lên.


Cấy ghép chân lý này từ Cựu Ước vào Tân ước, bạn có thể nhìn thấy nó nổi lên nhiều hơn một kết nối. Nó đến với các môn đệ khi họ ở với Chúa, khi Ngài còn ở trong xác thịt. Họ của Ngài, họ thuộc về Ngài: Ngài nói," Chẳng phải các ngươi đã lựa chọn ta, bèn là ta đã lựa chọn và lập các ngươi, "(Giăng 15:16); họ của Ngài. Nhưng có một khoảng cách rất lớn giữa họ và Ngài, một khoảng cách mà không thể bắc cầu vượt qua. Về trí năng, đó chính là khoảng cách rộng lớn giữa Ngài và họ, giữa họ và Ngài. Toàn bộ tư tưởng, tâm trí, ý tưởng, phán đoán, toàn bộ trí năng của Ngài thì khác với những điều đó của họ và họ không thể theo Ngài. Các môn đệ, vâng, theo cách bên ngoài, nhưng đang ở trong vùng hoang dã. Họ không thể theo Chúa trong tâm trí. Ngài đã phải nói thân mật một số điều và lập tức trí năng của họ nổi dậy. Không bao giờ! - Là phản ứng của họ. Điều này sẽ không bao giờ có! " Đến đời đời Ngài hẳn chẳng hề rửa chân tôi đâu" (Giăng 13:8). Trí năng của các môn đệ cơ đốc trong mối quan hệ với Chúa là: không bao giờ! - Chỉ có một cách khác để nói là: Không thể, không thể được. Chúng ta không thể nhìn thấy nó, chúng ta không thể nhận thức một điều như vậy, điều đó hoàn toàn xa lạ với ý tưởng của chúng ta về nhiều điều!-- Khoảng cách của sự khác biệt trong tâm trí.


Israel trong đồng hoang


Trong tấm lòng, họ không thể theo Ngài. Mong muốn của họ rất khác biệt, rất cách biệt. Trong ý muốn thì cũng như vậy. Toàn thể con người rất xa cách, và mặc dù cuộc biến động đã đến và một sự thay đổi to lớn đã diễn ra với thập tự giá, có sự sống lại và sự xuất hiện của Thánh Linh, toàn bộ sự việc đã không được thực hiện sau đó. Nhiều năm sau đó, Paul phải chống cự ngay mặt Peter (Gal. 2:11). Bạn có thể thấy có chỗ nào cho sự xấp xỉ, thậm chí trong các sứ đồ vòng trong cùng, họ vẫn còn trên cuộc hành trình, họ vẫn chưa đến, và mãi đến hơi thở cuối cùng của họ, họ sẽ nói, "Ấy chẳng phải tôi đã được rồi hay là đã nên trọn vẹn đâu; nhưng tôi cứ đuổi theo hầu cho giựt được, bởi vì chính tôi đã được Christ Jêsus giựt lấy rồi."(Phi-líp 3:12).

Một lần nữa lẽ thật được nhìn thấy trong các tập thể của dân Chúa. Chúng ta nghĩ rằng các cộng đồng tín hữu Côrinhtô, không chỉ nhất thiết về những cư dân tạiCorinth, nhưng tất cả những người mà họ đại diện, cũng cùng một loại Corinthian. Họ là những người của Chúa, được hưởng nhiều phước lành, có Thánh Linh, nhưng ô, thật có một khoảng cách giữa họ và Đấng Christ! Vì vậy, nhiều như vậy, khi mà Phaolô  đi thăm họ, ông kiên quyết chỉ hoàn toàn nói về Đấng Christ và việc Ngài bị đóng đinh, bởi vì có khoảng cách, nên kể điều đó là điều duy nhất có thể đáp ứng tình hình.

Và há không phải chính điều này phát sinh một lần nữa trong kết nối với các Hội thánh như chúng ta tìm thấy chúng vào đầu sách Khải thị sao? Tại đây, chính Chúa trình bày cho họ, trước hết là theo cách rất đầy đủ với những tính năng mang tính biểu tượng, và sau đó cho mỗi Hội thánh trong một cách đặc biệt, và cả trong cách nói chung và đặc biệt, đều là một thách thức. Nó có ý định làm một thách thức, một thách thức đối với khoảng cách này nằm giữa họ và chính Ngài, sự khác biệt này, khoảng cách đó mà đã xảy ra do sự khác biệt, sự khác biệt đó đã tạo ra một khoảng cách.

Sự khác biệt giữa Chúa và bản thân chúng ta là các cơ đốc nhân. Vâng, tất cả những điều này đưa chúng ta đến đâu, và mang chúng ta đến điều gì? Tôi nghĩ rằng nó mang chúng ta đến tất cả mọi thứ. Chúng ta không thể chạm vào bất cứ điều gì, nhưng những gì chúng ta tìm thấy với điều này áp dụng cho nó. Nhưng một điều mà có lẽ sẽ giúp đỡ chúng ta hơn hết bây giờ sẽ là bài học này mà bạn và tôi phải học, mà Chúa đang cố gắng dạy cho chúng ta và chúng ta buộc phải tìm hiểu nếu chúng ta muốn tiến lên với Chúa, và chúng ta không thoát ra được, cụ thể là, sự khác biệt hoàn toàn giữa Chúa Giêsu và chúng ta, thậm chí là cơ đốc nhân. Có lẽ chúng ta có thể nghĩ rằng có đức tin an nghỉ trong Chúa Giêsu, trong công việc cứu chuộc của Ngài, máu chuộc tội của Ngài, và đã tuyên bố mình sống vì Ngài, mà chỉ đơn giản là mở đường cho chúng ta đi đúng cách ngay thẳng trong sự chấp nhận đầy đủ trong mọi ý nghĩa, và rằng điều tiếp theo cần làm là hướng ra ngoài và bắt đầu làm tất cả mọi thứ và bất cứ điều gì mà chúng ta có thể nghĩ đến, mà tâm trí và ý chí của mình và trái tim của chúng ta, cảm xúc của chúng ta và nhiệt tình của chúng ta có thể có khả năng làm cho Ngài, và chúng ta bắt đầu làm điều đó .

Bây giờ tôi không muốn bạn hiểu sai những gì vừa được nói. Sự chấp nhận trong Đấng Christ hoàn tất, là hoàn toàn. Trong Đấng Christ chúng ta được chấp nhận ngay từ đầu. Nhưng có một ý nghĩa khác, trong đó có một số lượng lớn người không được Đấng Christ chấp nhận, không bao giờ được chấp nhận, và những bài học cuộc sống của chúng ta là học những gì không được chấp nhận bởi Đức Chúa Trời mặc dù chúng ta đã ở trong Đấng Christ, và nó là một sai lầm khủng khiếp, nghiêm trọng để chúng ta nghĩ rằng, bởi vì chúng ta đã trở thành cơ đốc nhân và bây giờ thuộc về Chúa, rằng bất cứ điều gì chúng ta có thể làm, bất cứ điều gì chúng ta có thể nghĩ đến, bất cứ điều gì đó dấy lên khi một thúc đẩy hào phóng cho Chúa trong chúng ta, và bất kỳ kế hoạch mà chúng ta có thể đưa vào hoạt động và bất kỳ nhiệt tình nào mà chúng ta có thể thực hiện cho Chúa, là chấp nhận được. Đó là một sai lầm nghiêm trọng.

Làm cơ đốc nhân theo Thánh Linh hoàn toàn là một điều khác biệt với việc làm cơ đốc nhân theo xác thịt. Khi cơ đốc giáo này theo xác thịt đã đưa vào một hệ thống rộng lớn của những thứ trên trái đất này ngày hôm nay mà không thực sự phục vụ Chúa, mà không thực sự có kết quả sinh tử trong thế giới này, nhưng đó là một điều chính thức bên ngoài, mà không chỉ chiếm lập trường nhưng là một mối đe dọa cho cái chân chính, cái đúng, cho nên nhiều người nói về nó, nếu đó là cơ đốc giáo, tôi không dành chỗ cho nó! Vì vậy, sự thật bị khước từ và từ chối vì những điều giả tạo, đó là "cơ đốc nhân".

Không, điều gì theo Thánh Linh thì rất khác biệt và thậm chí với cơ đốc nhân theo xác thịt. Cái sau này có thể mang chúng ta đi một chặng đường dài. Chúng ta có thể có sự viên mãn của giáo huấn và lẽ thật cơ đốc trong lời nói, chúng ta có thể tiến lên đúng với sự trình bày đầy đủ nhất của giáo lý và lẽ thật cơ đốc, bước ngay vào những gì có thể được gọi là những điều sâu nhiệm hơn về Lời Chúa, và có thể lên đến chỗ không còn có gì cho chúng ta quan tâm nhiều hơn tự nhiên trong những việc thuộc linh. Nó có thể cho chúng ta, ví dụ, có một vấn đề như sự khác biệt giữa linh và hồn theo Kinh Thánh và đã nắm bắt được điều đó như lẽ thật, như giáo lý, và có khả năng phân tích cùng trình bày các phân tích về sự khác biệt đó, và nó vẫn duy trì quan tâm theo tâm trí tự nhiên của chúng ta, một chủ đề hấp dẫn, một cái gì đó quan tâm, và cho một điều mà không có sự xức dầu của Thánh Linh để kết tủa một cuộc khủng hoảng, để thực hiện một cái gì đó của Đức Chúa Trời. Điều đó chỉ bằng cách minh họa. Chúng ta có thể rao giảng Tin Mừng trong xác thịt và làm cho nó không có hiệu lực, Paul nói, bởi vì nó được rao giảng trong sự khôn ngoan theo từ ngữ, trong sự khôn ngoan của loài người. (1 Cor 1:17)..

Chính điều được rao giảng là vô hiệu hóa vì nguồn gốc mà từ đó nó đến, một sự quan tâm tự nhiên, một sự lôi kéo tự nhiên với loại điều gì đó, cơ đốc giáo thần bí, nó không bước vào bất cứ nơi nào, nó đi vòng vòng trong đồng vắng. Điều gì ra từ Thánh Linh tạo ra một biến động, điều gì của Đức Linh có một tiến trình trực tiếp, một tuyến đường trực tiếp. Điều gì ra từ Đức Linh là một con đường thẳng.

Các bạn thân mến, Chúa đang làm điều gì với chúng ta? Đó là những gì chúng ta muốn biết. Ngài đang làm những gì với bạn và tôi, và với những người thực sự ở trong tay của Ngài? - Có phải Ngài không làm gì với chúng ta những gì mà Ngài đã thực hiện với tất cả những ai đã qui phục hoàn toàn dưới bàn tay của Ngài, đó là dẫn dắt theo một cách và lĩnh vực mà sự hiểu biết của con người và khả năng hoàn toàn tiêu tan và kiệt sức, nơi mà nó hoàn toàn không thể đối phó về mặt tinh thần với đường lối của Ngài, hoặc để giải thích Ngài không? Chúng ta không thể nhìn thấy, chúng ta không thể hiểu được; cũng không phải là chúng ta làm, hay đạt được. Chúng ta được biết rằng tất cả các nguồn tài nguyên của chúng ta là vô ích, và rằng tất cả mọi thứ phụ thuộc vào chính Chúa;  trí tuệ Ngài, sức mạnh Ngài, ân sủng Ngài.

Vâng, nếu đó là kinh nghiệm của bạn cho đến nay và trong thời gian này, hãy hiểu rằng nó hoàn toàn đúng, không sai lầm gì cả. Đúng, thật rất đau đớn, vì nó được thử nghiệm. Nó được thử nghiệm lên đến điểm mà bàn chân của bạn phải chạm vào bờ vực thắm trước khi bạn chứng minh Đức Chúa Trời. Bạn phải chấm dứt hoàn toàn một con đường và một đầu nó là một khởi đầu cho đến điểm nâng bàn chân của bạn để có một bước chân chứng thực Đức Chúa Trời, vì Đức Chúa Trời bước đến. Bạn nói rằng điều đó rất hoàn toàn. Vâng, nhưng nó là tính cách hoàn toàn của sự khác biệt giữa Chúa và chính chúng ta mà chúng ta phải học, và điều đó sẽ làm cho chúng ta nghịch lại với người khổng lồ của học thuyết sai lầm, của những lời nói dối bất công đang được xây dựng trên trái đất lên cao tận trời, những lời nói dối của chủ nghĩa nhân văn.

Đó là lời nói dối lớn nhất mà đã được đưa vào vũ trụ này, nó ở trong con người làm vị cứu tinh của mình, rằng đó là người trổi lên để hoàn thiện, đó là trong con người làm Đức Chúa Trời. Đó là tất cả trong con người, gốc rễ trong bản thân mình. Đó là người khổng lồ của sự không thành thật bất công của Satan, và Đức Chúa Trời đang tạo ra mâu thuẫn về điều đó trong một tập thể, trong Hội Thánh của Ngài. Nó đang được trui rèn, làm ra, trong những thứ vô hình, và, trong khi rất khó khăn để chấp nhận nó trong ngày đau khổ, suy nhược và bóng tối và không có khả năng hiểu, nếu chúng ta biết sự thật, xác suất nó chỉ là thế này : Đức Chúa Trời đang làm việc với Satan ở bên trong và qua Hội thánh những gì Ngài đã làm với Sa-tan trong và thông qua Gióp, trả lời sự thách thức của hắn và lời nói dối của hắn. Đây là một chiếc bình bị hỏng, tan vỡ, bất lực của các vị thánh, bị hoang mang, bị tước bỏ, ném trở lại vào Đức Chúa Trời của họ, không thể làm hoặc hiểu, bám vào Ngài và tìm cách chứng minh Ngài, và qua đó mà tội lỗi lớn nhất trong vũ trụ này đang bị Đức Chúa Trời đả kích bởi và trả lời.

Lời nói dối! Không bao giờ có một thời gian nào khi nói dối đã đạt tỷ lệ lớn hơn như nó có ngày hôm nay. Tất nhiên, nó đại diện cho những bí ẩn lớn nhất mà chúng ta phải đối mặt, khi những gì đang xảy ra dựa vào tiếng la hét ở phía trên cùng tiếng nói của mình, con người đang theo đuổi loại sinh vật nào, nhưng cùng một lúc những người hướng đức tin của họ đến chủ nghĩa nhân văn hơn bao giờ hết. Nhưng trong bạn và trong tôi, những người nghèo bị hư hỏng, Đức Chúa Trời có câu trả lời của Ngài, và có nghĩa là một cái gì đó cho Chúa rằng chúng ta đã dốc cạn ra tới giọt cuối cùng, ném mình trên Ngài, nơi Ngài là sự khôn ngoan của chúng ta, Chúa là sức mạnh của chúng ta, Ngài là cuộc sống của chúng ta, Ngài là hơi thở của chúng ta. Điều đó có nghĩa là một cái gì đó cho Ngài.

Sự khác biệt của Đấng Christ

Quay trở lại vấn đề trung tâm toàn bộ sự việc này, cụ thể là, bài học lớn của khoàng cách rộng lớn, khoảng cách rộng lớn của sa mạc, nằm giữa các cơ đốc nhân trong bản thân và Đấng Christ. Karl Barth đã đặt ra cho chúng ta một cụm từ mà đã thu đạt được rất nhiều sức mạnh và địa điểm, và nó là một trong những từ ngữ rất hữu ích - "tính cách hoàn toàn khác biệt của Đấng Christ". Ô, mà đi xa hơn những gì chúng ta nhận ra, chắc chắn hơn nhiều so với hầu hết những gì mọi người đang chuẩn bị để tin. Thậm chí được nêu ra trong cơ đốc giáo Tin lành có một sự bám víu vào ý tưởng rằng chúng ta chuyển tất cả mọi thứ cho Đấng Christ và cho cơ đốc giáo khi chúng ta được sinh ra một lần nữa. chúng ta chuyển giao tất cả các quan năng của chúng ta, quyền năng của chúng ta vì lợi ích của Đấng Christ và sau đó, thay vì sử dụng chúng cho chính mình và cho thế giới, chúng ta sử dụng chúng cho Đấng Christ.

 Đó là ý nghĩa của sự hiến dâng, đầu hàng, như các thuật ngữ được sử dụng rất rộng rãi hiện nay trong giới Tin lành giáo - thánh hiến của mình, ân tứ của chúng ta, các quan năng của chúng ta, tất cả mọi thứ của chúng ta, cho Chúa và phục vụ Ngài. Nhưng điều đó thiếu hụt một cái gì đó, và đó là ý nghĩa của bốn mươi năm trong đồng vắng. Nếu đó là tất cả, sau đó mười một ngày là đủ. Nhưng không, nó không phải như vậy. Nó không phải là chuyển giao và thánh hiến tất cả những gì chúng ta là cho Chúa để được sử dụng ngay lập tức, như nó được dùng về phía bên anh em, vì lợi ích của Ngài thay vì trên thế giới.  Đấng Christ khác hơn, Đấng Christ vẫn còn khác biệt với cuộc sống thánh hiến tự nhiên, ô, rất là khác! Một cái gì đó có thể xảy ra, toàn bộ tâm trí của chúng ta đã được thay đổi, chuyển đổi. Tâm trí có thể được đổi mới, chúng ta phải có một loại triển vọng hoàn toàn khác nhau, thậm chí về những điều Đức Chúa Trời. Nó là một vấn đề cấu tạo, không chỉ đơn thuần là một xu hướng.

Bạn đã nghe  điều này nhiều lần và tôi muốn nhấn mạnh nó, tôi phải nhấn mạnh nó, bởi vì đây là ý nghĩa của các xử lý của Chúa có với chúng ta, cụ thể là, để có được một tâm trí mới, một quan niệm mới, quan niệm khác, không phải cái cũ của chúng ta chuyển giao, nhưng cái khác, và khoảng cách, tôi đã nói, không phải là khoảng cách của thời gian hay địa lý cần thiết, đó là khoảng cách của sự khác biệt, và chúng ta tiến bộ nhanh hơn hoặc chậm hơn theo cách  thuộc linh như thế nào đều do cách chúng ta học được bài học này. Không cần phải đến bốn mươi năm, Chúa đã không ấn định là phải bốn mươi năm, Ngài không bao giờ làm như vậy. Không cần phải như vậy.

Bí Quyết Của Cự Tiến Bộ Thuộc Linh

Bí quyết của nó là gì? Bí quyết của tiến trình thuộc linh là gì? Đó là để cho ý chí và tâm trí của chúng ta ra đi cách thực tế, đối với sự thật, sau tất cả, mặc dù chúng ta là cơ đốc nhân tốt nhất, mong muốn một trăm phần trăm cho Chúa, điều đó không ở trong chúng ta, hoặc sống hay làm. Ý chí chúng ta không bao giờ có thể làm điều đó, lý trí của chúng ta không bao giờ có thể thực hiện nó, xung lực và mong muốn của chúng ta không bao giờ có thể đem chúng ta đến đó. Chúng ta phải đi đến một sự tan vỡ và qui hàng, nơi mà cái thiên nhiên được đặt xuống thấp trong bụi đất và tất cả kho báu của chúng ta là ở với những viên đá của khe suối và Đấng toàn năng trở thành kho báu của chúng ta (Gióp 22:24-25); một mình Chúa là trí tuệ của chúng ta, sức mạnh và tầm nhìn của chúng ta, mong muốn của chúng ta. Cho đến khi bạn và tôi đã học được bài học tan vỡ và qui hàng cách hoàn toàn và buông mọi sự ra cho Chúa như vậy, tiến bộ thuộc linh còn bị trì hoãn.

Bạn nhìn vào tất cả những gì đi vào bốn mươi năm trong sa mạc, và bạn sẽ thấy nó chỉ là sự vận hành của nguyên tắc đó. Chúa đã làm việc để giúp họ gần gũi với Đấng Christ của Ngài, để làm cho Đấng Christ của Ngài là cơ sở của tất cả mọi thứ, nhưng họ muốn có nó trong chính họ, cho bản thân, đến nỗi thế hệ đó không bao giờ đạt được. Từ ngữ mạnh mẽ thường xuyên lặp đi lặp lại trong Tân Ước về tình tiết đó là họ không có thể, họ không có thể bước vào - " Dường ấy, chúng ta thấy họ không thể vào đó được vì cớ vô tín" (Heb. 3:19). Tại sao họ không có thể? Kinh thánh nói, vì chúng chẳng tin. Nhưng cơ sở không tin là những gì? Là nó không mong muốn để có nó trong chính mình, để nhìn thấy nó, cảm thấy nó, biết nó, có nó theo suy nghĩ của chúng ta? Đức tin là gì? Vâng, đức tin không có gì dưới chân của nó trừ Đức Chúa Trời, chỉ Đức Chúa Trời. Đó là Chúa.

Xin Chúa chỉ cho ta thấy ý nghĩa của từ ngữ này, cho chúng ta thấy khoảng cách rất lớn nằm giữa mình là cơ đốc nhân và Đấng Christ, và cho chúng ta một trái tim qui phục công việc của Thánh Linh trong việc giảng dạy bài học đó và làm cho nó tốt và mang lại cho chúng ta mức lượng Con Ngài nhiều hơn và nhiều hơn nữa.


T. Austin-Sparks