'Đấng A-men, Chứng nhân thành tín chân thật, là khởi đầu cuộc sáng tạo của Đức
Chúa Trời, phán ....” ( 3:14).
Thông điệp cuối cùng cho Hội thánh là từ Đấng đã chọn cho chính mình từ nhiều danh hiệu và
chỉ định một trong các danh hiệu đó, là hiện thân của tất cả mọi thứ mà có tính
khẳng định, tích cực, và rõ ràng.
"A-men" không chỉ là một hình thức
nhảy vọt ra hoặc sự đồng ý, đó là một danh hiệu thần thượng, và trong danh hiệu
đó – luôn luôn – có một tính cách, một định nghĩa. Trong Ê-sai 65:16, "Đức Chúa Trời của sự thật" nghĩa đen là "Đức Chúa Trời của Amen". Vì
Chúa Giêsu thường nói: "Quả thật, quả thật", Ngài đã sử dụng chính từ
ngữ này, "A-men, A-men", do đó truyền đạt ý nghĩa những gì Ngài đã là
và có tính cách của sự chắc chắn tuyệt
đối, sự đảm bảo hoàn hảo, và sự tính tích cực không thể nhầm lẫn.
Cuối cùng, Ngài tập trung tất cả vào danh
hiệu cá nhân - "Đấng Amen". Điều
này, cùng với các định nghĩa của nó, "Chứng
nhân thành tín,", mang đến một ý nghĩa mạnh mẽ cho sứ điệp của bối cảnh,
và trở thành thông điệp. Nó tương
phản sống động với các điều kiện hiện có.
Mặc dù không phổ biến, nhưng khá rộng rãi,
việc giải thích các thông điệp cho bảy Hội Thánh được cho là có tính lịch sử và
tương lai: đó là, họ không chỉ liên quan đến đầu thế kỷ cơ đốc, nhưng bao gồm toàn
bộ thời kỳ Hội Thánh và đại diện cho các giai đoạn đời sống thuộc linh của Hội thánh tại một số thời gian nhất định. Vì vậy, một giải thích như vậy đem đến
cho "Laodicea" một ứng dụng thời gian kết thúc và mô tả các điều kiện
mà sẽ có được tại thời điểm đó. Không
cần thiết chấp nhận cách giải thích này, cho dù đó là đúng hay không, thông
điệp giữ một sự kiểm tra và một thách thức đối với tất cả các thời gian. Điều quan trọng là có được toàn bộ ý
nghĩa của sự thách thức này, chắc chắn nó cho thấy một xu hướng luôn hiện hữu.
1. Phản ứng của Chúa đối với một phong trào
phản tác dụng
Để nắm bắt đầy đủ ý nghĩa của thông điệp cho
"Laodicea ",
chúng ta phải quay trở lại một vài năm. Có
hai yếu tố để đưa ra.
(A) Thường được công nhận và biết rằng hai
bức thư lớn của Phaolô gọi là "thơ gửi tín hữu Êphêsô" và "thơ gửi
tín hữu Côlôxê" không có chỉ định như vậy gắn liền với chúng, nhưng chúng
là hai lá thư luân lưu cho các hội thánh trong khu vực Tiểu Á (xem, ví dụ như,
Col. 4:16). Nếu đây là trường
hợp, như chúng tôi tin rằng nó đã có, sau đó đây là những tài liệu lớn nhất
từng được sáng tác, và sự mặc khải vĩ đại nhất do Đức Chúa Trời ban cho, như chứa trong hai thư tín nầy, đã được
trao cho bảy Hội thánh ở Tiểu Á. Rằng, ít nhất, biểu thị khả năng thuộc
inh và tính sống động về phần của họ, vì Chúa không ban cho sự đầy đủ và tốt
nhất của Ngài, nơi có khả năng, sự sống và sự thuộc linh nhỏ bé. Họ phải được chuyển qua bí quyết thiên
thượng lớn lao nầy.
(B) Điều thứ hai là tuyên bố khủng khiếp đó của
Paul vào cuối cuộc đời của ông liên quan đến các Hội thánh này: "Con biết rằng mọi
người ở A-si đã xây bỏ ta, trong số ấy có Phy-ghen và Hẹt-mô-ghen" (2 Tim
1:15.). Điều này thường được nắm giữ có nghĩa là một sự lìa bỏ giáo lý, một
phản ứng bất lợi với Paul và sự giảng dạy của ông, và nó chắc chắn sinh ra bởi
những điều nói đến, ít nhất là năm trong số bảy Hội
thánh,
và bởi thư của Phaolô gửi Timôthê, người có trách nhiệm tại Ephesus.
Nếu điều này là sự thật, sau đó các thông
điệp, và thông điệp gởi đến Laodicea cách đặc biệt, đại diện cho phản ứng của
Chúa đối với phong trào phản tác dụng. Dường
như Chúa đã nói (và đây là thông điệp cho tất cả thời gian): "Ta đã đưa
cho bạn một sự mặc khải đầy đủ về Tâm trí của Ta liên quan đến Bản thân Ta và Hội thánh, bạn phải có sự ký thác bao la, nhưng bạn đã xây khỏi
nó. Bạn có thể quay khỏi sứ giả,
nhưng bạn không thể lấy đi hoặc từ thông điệp hoặc từ một Đấng gửi nó. Những điều này nói rằng: (không phải Paul
nhưng) "Đấng A-men, làm chứng thành tín và chân thật" – Đấng bất di
bất dịch, không thay đổi, bất khả chiến bại.
Hội
thánh
chịu trách nhiệm cho những gì Chúa đã ban cho họ, và sẽ bị xét đoán theo những
điều đó.
2.Lời buộc tội bao hàm
"Ngươi không lạnh cũng không nóng. "
Chúng ta cần đánh giá một cách đúng đắn những
gì điều này có ngụ ý biết bao. Chắc
chắn những thứ mà Laodicea
tự hào đã không đến với họ, dù họ không có nhiệt tình hoặc hoạt động năng lượng
về phần của họ! Những điều này
không chỉ xoáy vào lòng mà không có suy nghĩ và quan tâm. Có thể không có được nhiều điều đó mà
ngày hôm nay được coi là dấu hiệu của một Hội
thánh năng
động, tích cực và 'sống' mạnh mẽ sao? -
Thực sự, có một Hội thánh rất thịnh vượng sao?
Nó phụ thuộc vào quan điểm và tiêu chuẩn chi
phối - cho dù việc của thế giới hoặc việc của Chúa trên trời!
Đây là một trạng thái, từ một quan điểm,
được định nghĩa là "giàu có, và không cần chi nữa".
Từ quan điểm của Chúa, nó được đánh giá là
tầm thường thuộc linh, và chính sự tự hào có chứa các thành phần tầm thường
thuộc linh đó. Sự mãn nguyện thuộc linh và tự mãn, vắng
mặt ý thức sâu sắc và mạnh mẽ về nhu cầu và mong muốn cho những gì đã chưa bao
giờ đạt được, là các thành phần như vậy, và các triệu chứng của tình trạng vô
giá trị thuộc linh.
Chúa nói: "Phước cho những kẻ đói khát
..." (Math. 5:6).
Paul cho biết: "Ấy chẳng phải tôi đã được rồi hay là đã nên trọn vẹn đâu;
nhưng tôi cứ đuổi theo hầu cho giựt được, bởi vì chính tôi đã được Christ Jêsus
giựt lấy rồi. 13 Anh em ơi, tôi không kể mình
đã giựt được đâu, duy cứ làm một điều: quên những sự ở đàng sau, vươn theo
những sự ở đàng trước; ' (Phi-líp
3:12-14).
Há nó không thể là rất tích cực, năng động
và nhiệt tình trong công việc tốt, song le lại thiếu hụt trầm trọng trong sự
thuộc linh sao?
Chỉ cần nhìn lại hai bức thư của Phaolô. Chúng đầy sự giàu có, sự đầy đủ, quyền năng, sự sống, ánh sáng là dường nào! Đây là tiêu chuẩn của Chúa. Là Hội
Thánh -
hoặc bất kỳ hội thánh địa phương nào – có sống tốt với
điều này không? Hiện tại chúng ta
phải trở lại với điều đó.
Nhưng đó không phải là tất cả, cũng không
phải là sự tồi tệ nhất về "Laodicea ".
"
Song ngươi không biết rằng mình là kẻ..."
"khốn khổ" - "đáng thương" - "nghèo ngặt" - "đui mù" - "lõa lồ"
Há tất cả những điều nầy có thể đúng ở một
thời điểm nào và đúng với một đối tượng, nhưng - nhưng - " họ biết điều đó
không? Hầu như không thể là sự
thật trong tự nhiên, nhưng đây là một cái gì đó tồi tệ hơn so với tự nhiên.
Những gì là
thành tố này mà đưa
đến tình trạng tầm thường thuộc linh? Đó
là tình trạng không nhạy cảm thuộc
linh..
Một trong những dấu hiệu xác thực nhất của
một cuộc sống được Thánh Linh cai quản là nhạy cảm thuộc linh. Một cuộc sống như vậy được xâu vào
cách tinh tế với các chuyển động nhẹ nhàng của Thánh Linh, và biết đau đớn
nhiều khi Thánh Linh đau buồn. Nhưng
đây là một trạng thái trong đó Chúa nói rằng tất cả đã ra khỏi sự hòa điệu,
nhưng không có ý nghĩa của sự bất hòa.
Nhìn lại hai thơ tín được đề cập. Ô có sự giàu có, nhãn quan, sự phục
sức đang hoàng, vẻ đẹp, và vinh quang là dường nào! Tất cả điều này Chúa đã dự bị, đã ban
cho, nhưng có một sự vắng mặt đáng thương của một cảm giác biết mình bị mất mát
– nghèo nàn, trần truồng, đui mù – lại đang có trong Hội thánh.
Đây là tình trạng, từ một quan điểm, được
định nghĩa là “giàu có, không cần chi nữa”.
3. Thách thức
“Ta khuyên ngươi hãy mua....”.
“Hãy sốt sắng và ăn năn đi”.
Ở đây không phải là mua ơn cứu độ - điều đó
" không cần tiền, không đòi giá." -- nhưng là 'nhiệt tình' khước từ sự
tầm thường, tự mãn, và tình trạng hâm hẩm trong một sự tìm kiếm cách nóng cháy
đến điều mà chúng ta được cứu thì phải đạt tới. Một sự đánh giá sai lầm về sự cứu rỗi là
một điều thậm chí quá tuyệt vời như vậy có thể dẫn đến mất mát không kể xiết. Làm cho ơn cứu độ khởi đầu trở nên cứu
cánh trong chính nó và an nghỉ trên nó như thể nó là tất cả những gì là quan
trọng, đại diện cho một đánh giá sai lầm như vậy.
Giải trình tốt nhất của thách thức này và lời
khuyên được tìm thấy trong ngôn từ của Phaolô trong Phi-líp, trong đó ông cho
thấy ông sẽ "mua ... vàng và áo xống trắng... và thuốc mắt". Chúng là những lời của một người thực sự
được cứu, và một người đã có sự bảo đảm đầy đủ về sự cứu rỗi.
" Dầu vậy, những điều lợi cho tôi đó, thì
tôi vì Đấng Christ mà đã coi là lỗ rồi-- Thật vậy, tôi cũng coi mọi sự là lỗ,
bởi vì sự nhận biết Christ Jêsus, Chúa tôi, là quí tột bực. Cũng vì Ngài mà tôi
đã đành chịu lỗ mọi sự, và coi mọi sự đó là rác rến, hầu cho tôi được Christ-- Ấy
chẳng phải tôi đã được rồi hay là đã nên trọn vẹn đâu; nhưng tôi cứ đuổi theo
hầu cho giựt được, bởi vì chính tôi đã được Christ Jêsus giựt lấy rồi" ( Phil.
3:7,8,12) .
Đó là những gì Chúa qui định cho một 'người
đắc thắng’.
Chúng ta được dẫn đến –
4. Vấn
đề cuối cùng
Chúa Phục Sinh đã chỉ ra rằng, với một lượng
rất lớn những gì mà con người có thể nghĩ là quan trọng và thành công trong Hội thánh, đó có thể là điều khủng
khiếp nhất cho chính mình Ngài để được đứng ở bên ngoài, sau đó Ngài tiết lộ
các "về ơn kêu gọi từ trên cao", về "giải thưởng"; đối
tượng của 'sự am hiểu'.
"Với Ta trên ngai của Ta"
Một sự liên hiệp có tính tể trị với Đấng Christ
trong các đời sau! Không chỉ là
một công dân trên trời; chắc chắn không phải là một trong những người mà Phaolô
đã viết cho các tín hữu Côrintô, như được "cứu, nhưng như qua lửa" -
tất cả các điều khác bị mất, nhưng được gọi đến nơi cao nhất mà thiên đàng dành
cho các tín đồ- "trên ngôi của Ta ". Để đạt đến điều này có thể cần có sự
"khiển trách" và "trừng phạt". Nó sẽ là dân bị kỷ luật, trừng trị,
những người sẽ "đạt" cho đến sự đầy đủ này.
Vì vậy, chúng ta thấy sự tương phản có lẽ lớn
nhất trong dân cơ đốc, và hãy nghe lời Chúa nói: "Đừng hài lòng với bất cứ
điều gì thiếu hụt đối với tất cả những gì mà Ta đã kêu gọi con, và trong đó Ta
đã có thể thực hiện. Hãy làm một
dân của Đấng "A-men" - rất tích cực, hoàn toàn, và bị bỏ rơi.
Các lựa chọn thay thế sống động: "tuôn
trào ra", hoặc "Ngồi ... trên ngai vàng của Ta".
" Ai có
tai, hãy nghe điều Thánh Linh phán cùng các Hội thánh."
T. Austin-Sparks