Kinh thánh như là một tổng thể, và sách Ezkiel là mô hình thu nhỏ của Kinh thánh, khải thị rằng chủ tâm đời đời của Đức Chúa Trời là phân phát chính Ngài vào tuyển dân Ngài, làm cho họ y như Ngài trong sự sống Ngài, bản chất Ngài, và hình ảnh của Ngài, nhưng không trong Thần Cách (Godhead) Ngài, hầu họ có thể được trộn lẫn với Ngài như một thực thể và được xây dựng với nhau trong Ngài để làm chỗ cư ngụ đời đời của Ngài, Jerusalem mới. Đây là điểm trung tâm của sự khải thị Kinh thánh và cũng là 4 khải tuợng được giới thiệu trong sách Ezekiel.
Tên “Ezekiel” có nghĩa Đức Chúa Trời củng cố, tên “Bu-xi”, bố ông có nghĩa “bị khinh dể”. Là con trai của Bu-xi, là tiên tri bị dân chúng khinh dể, và đối xử cách khinh khi, nhưng ông đuợc Đức Chúa Trời toàn năng củng cố. Là con trai của sự sỉ nhục, Ezekiel đã đuợc Đức Chúa Trời bổ nhiệm làm một dấu hiệu cho dân Israel, một dấu hiệu về việc họ bị đặt làm sự sĩ hỗ (12:6; 24:24,27). Là một nguời được Đức Chúa Trời củng cố, tăng cường, Ezekiel đã có thể mang sự sỉ nhục và nhục mạ để hoàn thành chức vụ ông như một tiên tri của Đức Chúa Trời, sấm ngôn của Đức Chúa Trời.
Ezekiel đã viết sách nầy vào khoảng thế kỷ thứ sáu, tại ngôi làng Tel-abib (1:1; 3:15) bên dòng sông đào Kê-ba, rất gần kinh đô Babylon.
Sách Ezekiel bao gồm một thời kỳ chừng 22 năm, từ năm 593 T.C., là năm thứ năm cuộc lưu đày của Giê-hô-gia-kin, cho đến năm 571 T.C, là năm 27 của vua Giê-hô-gia-kin (28:17).
Chủ đề sách là: sự hiện ra của Đức Chúa Trời trong vinh quang, sự phán xét của Ngài trên cả dân Ngài và các nước, và sự khôi phục tuyển dân của Ngài cho sự xây dựng một chỗ cư trú như một chỗ ở hỗ tuơng và là sự biểu hiện hoàn bị cho chính Ngài và của chính Ngài. Đó là 4 khải tuợng trong sách Ezekiel./.