Sách nầy do Daniel viết vào khoảng thế kỷ thứ sáu T.C, tại kinh thành Babylon. Sách bao gồm một thời kỳ dài chừng 68 năm, từ năm 605 T.C., là năm thứ ba triều vua Giê-hô-gia-kim (Đa. 1:1) cho đến năm 537 T.C., là năm thứ ba của triều đại đại đế Si-ru của đế quốc Ba-Tư (Đa. 10:1). Có lẽ đây cũng là toàn thời gian Daniel đã sống tại Babylon. Có thể ông hưởng thọ gần 90 tuổi.
Chủ đề của sách: định mệnh của Israel do Đức Chúa Trời phân chia—các nội dung của 70 tuần lễ.
Như đã nói, sách Daniel liên quan định mệnh của Israel do Đức Chúa Trời phân chia, và các nội dung của 70 tuần lễ ( 9:24-27). Nó cũng liên quan sự cai trị của loài người, kể từ Nim-rốt (Sáng. 11 cho đến Antichrist. Vì cớ Israel và lịch sử loài người đều vì Đấng Christ, Ngài là trung tâm và chu vi cuộc chuyển động của Đức Chúa Trời. Đặc biệt, sách nầy khải thị sự chết của Đấng Christ (9:25-26), sự hiện ra của Ngài trong lần thứ hai (2:34-35, 45), việc Ngài tiếp nhận quyền thế và vương quốc (7:13-14), việc Ngài làm đồng bạn của các chứng nhân đau khổ của Đức Chúa Trời (3:23-25), và sự tuyệt với của Ngài.
Tư tưởng trung tâm của sách Daniel là sự cai trị của các từng trời (4:26), tức sự cai trị của Đức Chúa Trời của các từng trời (2:37,44), trên toàn sự cai trị của loài nguời trên trái đất, cân xứng cuộc gia tể đời đời của Đức Chúa Trời, rằng Đấng Christ sẽ chấm dứt cõi sáng tạo cũ để làm nẩy mầm cõi sáng tạo mới và sẽ đập vỡ cùng nghiền nát sự tập kết quyền cai trị của loài người và thíêt lập vương quốc đời đời của Đức Chúa Trời ./.