Tai
của người tôi tớ.
Xuất
21.1-6, “Đây là luật lệ ngươi phải truyền cho
dân chúng: Nếu ngươi mua một người đầy
tớ Hê-bơ-rơ, nó sẽ hầu việc cho sáu năm; nhưng qua năm thứ bảy nó sẽ được thả
ra, không phải thối tiền. Nếu nó vào ở một mình, thì sẽ ra một mình; nếu có vợ,
thì sẽ ra với vợ. Nếu người chủ cưới vợ cho, và nếu vợ sanh được con trai
hay gái, thì nó sẽ ra một mình, vợ và con thuộc về chủ. Nếu kẻ tôi mọi nói rằng: Tôi thương chủ, vợ và con tôi, không muốn ra được
tự do, thì người chủ sẽ dẫn nó đến trước mặt Đức Chúa Trời, biểu
lại gần cửa hay là cột, rồi lấy mũi dùi xỏ tai; nó sẽ hầu việc người chủ đó
trọn đời”.
Phục
15.12-17, “Khi một trong các anh em ngươi, là người
Hê-bơ-rơ, bất luận nam hay nữ, bị bán cho ngươi, thì sẽ hầu việc ngươi trong
sáu năm, song qua năm thứ bảy, ngươi phải giải phóng người. Khi ngươi giải phóng người,
chớ cho người đi ra tay không. Phải cấp cho người một vật chi, hoặc trong bầy
mình, hoặc của sân đạp lúa mình, hoặc của hầm rượu mình, tức là cấp cho người
vật bởi trong của cải mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đã ban phước cho ngươi.
Hãy nhớ rằng mình đã làm tôi mọi trong xứ Ai-cập, và Giê-hô-va Đức Chúa Trời
ngươi đã chuộc ngươi; bởi cớ ấy, ngày nay ta truyền cho ngươi làm các điều nầy.
Nhưng nếu kẻ tôi mọi ngươi nói rằng: Tôi không muốn đi ra khỏi nhà chủ, --- vì
nó mến ngươi và gia quyến ngươi, lấy làm thỏa lòng phục dịch ngươi,--- thì bấy
giờ, ngươi phải lấy một cái dùi, để tai người kề cửa mà xỏ, vậy người sẽ làm
tôi tớ ngươi luôn luôn. Ngươi cũng phải làm như vậy cho tớ gái mình”
Lê
8. 22-23; 14:28, “Người cũng biểu đem con chiên đực thứ nhì lại
gần, tức là con chiên đực về lễ phong chức; A-rôn và các con trai người nhận
tay mình trên đầu con chiên đực đó. Môi-se giết nó, lấy huyết bôi trên trái tai hữu
của A-rôn, trên ngón cái của bàn tay mặt và trên ngón cái của bàn chân mặt.-- ngón tay hữu nhúng lấy dầu …bôi trên trái tai hữu của người được sạch, trên
ngón cái tay mặt và trên ngón cái chân mặt, tại nơi đã bôi huyết của lễ chuộc
sự mắc lỗi”.
Ê-sai 1:4-5, “Bò biết chủ mình, lừa biết máng của
chủ; song Y-sơ-ra-ên chẳng hiểu biết, dân ta chẳng suy nghĩ. Ôi! nước mắc tội,
dân mang lỗi nặng nề, tông giống độc dữ, con cái làm bậy bạ kia! Chúng nó đã
lìa bỏ Đức Giê-hô-va, khinh lờn Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên, đã trở nên xa lạ và
lui đi. Các ngươi sao còn cứ bạn nghịch,
để lại bị đánh nữa? Đầu đều đau đớn cả, lòng đều mòn mỏi cả”
Khải 12: 20-22.
Bạn
nhận thấy các nét đặc sắc phổ biến trong tất cả những đoạn này, là nói về cái tai.
Chúng ta đang bận rộn với các vấn đề người tôi tớ và sự phục vụ Chúa, và đây
không phải là một ấn tượng nhỏ cần lưu ý như thế nào trong Lời Chúa, vì tai có
vị trí quan trọng như vậy trong việc phục vụ Đức Chúa Trời. Chúng ta cần có
được một nền tảng đầy đủ cho bất kỳ chủ đề nào đang được xem xét. Rất dễ dàng đọc
qua Kinh Thánh và tìm chữ “tai” rồi tập hợp chữ “tai" của Kinh Thánh và
sắp xếp chúng cho có trật tự, nhưng điều đó không đủ. Chúng ta muốn có phạm vi những
điều từ quan điểm thần thượng và xem như thế nào những điều này không phải là những
điều suông, nhưng chúng phù hợp với một cái gì đó to lớn trong suy nghiệm và
ứng dụng.
Chúng
ta có thể được giúp đỡ để có được bối cảnh lớn lao này bằng cách nhắc nhở bản
thân rằng sự hư hại, đống đổ nát, tất cả những đau khổ và bất hạnh, tội lỗi và
nỗi buồn, nỗi đau khổ của tất cả các hạng loại, tất cả những gì đã đánh động
vào tấm lòng của Đức Chúa Trời, tất cả những gì mà một bàn tay chống lại ngai vàng của Ngài, tất cả đã
đứng cản trở mục đích đời đời vĩ đại của Ngài, tất cả những gì đòi hỏi Đức Chúa
Trời phải ban cho Con Một yêu dấu của Ngài, tất cả những gì tạo ra thập giá thiết
yếu của Đấng Christ, và nhiều hơn nữa, là kết quả trực tiếp của một cái tai đã hoạt
động sai lầm, tất cả đã được đưa đến việc kẻ thù nắm giữ một cái tai. Kẻ thù
đặt ra kế hoạch của mình để nắm bắt nhân loại, công tác và vị trí có uy quyền
cho chính hắn, nên hắn quyết định cố ý điểm tấn công mà sẽ phục vụ hắn tốt
nhất; bao giờ chúng ta cũng phục vụ lợi ích của hắn nhiều nhất, sẽ là cái tai,
và do đó hắn tấn kích cái tai và nói lời bóng gió của mình bằng con đường của cái
tai. "Mà chi! Đức Chúa Trời há có phán dặn các ngươi không được phép ăn
trái các cây trong vườn sao?” (Sáng 3:1)- và
tất cả các phần còn lại theo sau. Cái tai được cho mượn để đưa ra lời đề nghị,
các sự ám
thị và tai đã đầu hàng các điều nầy, cho
đến khi dẫn đến các hậu quả khủng khiếp.
Bây
giờ, đây chỉ là một nửa câu chuyện. Nửa kia là đây, trong việc cứu chuộc thế
giới, trong việc cứu chuộc nhân loại, trong việc tái chiếm quyền cai trị vũ trụ
cho Đức Chúa Trời và cho con người trong sự lật đổ tất cả những quyền lực và
phá hủy tất cả các công trình đó, Đức Chúa Trời làm điều đó bằng cách nắm giữ
một cái tai, và những đoạn kinh thánh mà chúng ta đã đọc tối nay, trong hình bóng
học, liên quan đến tai của Chúa Giêsu, mà Đức Chúa Trời đã có được tai của Ngài.
Đó là bởi vì Đức Chúa Trời đã có tai của Ngài, một khi Ngài đã có nó, hầu phần
còn sẽ lại theo sau. Bạn thấy bạn đã có một nguyên tắc rất lớn trong phụng sự
này và tôi tớ của Chúa, Người Tôi Tớ lớn hơn, mà chưa bao giờ có một Tôi Tớ
Chúa nào khác, ngoài Chúa Giê-su. Chính Ngài hoàn thành sự phụng sự lớn lao của
mình, sự ủy nhiệm, công việc lớn lao của Ngài, trước hết là do tai của Ngài đầu
hàng Chúa Cha.
Đó
là luật của cái tai trong mối quan hệ với Đức Chúa Trời, Đấng bắt đầu chi phối Người
Tôi Tớ này. Những thứ khác theo sau, như chúng ta sẽ thấy ở một thời điểm khác,
nhưng đây là nơi nó bắt đầu, và trong khi trường hợp của Ngài có nhiều hơn so
với trường hợp của bất kỳ người đầy tớ nào khác, nhưng nguyên tắc kiềm giữ của kẻ
thù đối với tất cả các tôi tớ của Đức Chúa Trời, mà Đức Chúa Trời sẽ
thực hiện mục đích thuộc thiên trước hết, bằng cách có một cái tai vâng lệnh
Ngài, dưới sự kiểm soát của Ngài, trong sự tương giao với Ngài. Và, nếu bạn và
tôi hiểu bản chất của sứ vụ thầy tế lễ, chúng ta phải đến chỗ biết sự việc tai
chúng ta phải được Đức Chúa Trời nắm giữ và tai phải vì Đức Chúa Trời. Bây giờ,
tất nhiên, khi đã hình thành nền tảng, hoặc nhìn thấy phạm vi của điều này về
nguyên tắc, chúng ta có thể đi xuống các hình ảnh minh họa của nó, và có thể nắm
lấy ý nghĩa của những đoạn khác có bàn về cái tai.
Trong
khúc đầu tiên của các đoạn trong Xuất Hành và Phục Truyền, người tôi tớ, người nô
lệ được mua về. Lưu ý một hoặc hai chi tiết. Anh là người Hê-bơ-rơ. Anh không
phải là khách lạ, anh là một thành viên của dân tộc đã được giải thoát khỏi chế
độ nô lệ và ách nô lệ Ai cập, có quyền lợi giao ước là sự tự do, nhưng bên
trong phạm vi của một dân tộc được giải phóng, anh là nô lệ. Anh là một người Hê-bơ-rơ.
Anh là sở hữu của một người chủ. Anh hầu việc ông chủ trong sáu năm và sau đó
là năm thứ bảy, năm hân hỉ, là năm của sự giải thoát. Người nô lệ này đến ngày khi
chủ của mình bị bắt buộc phải thả anh và cho anh ra đi; ông không còn có thể
giữ anh lâu hơn như pháp luật có qui định, và người nô lệ được ban cho sự
tự do của mình. Chủ nói với anh: "Vâng, vậy là đủ, đã đến lúc bạn có thể
có sự tự do, nó thuộc về bạn, như một quyền lợi, đi ra tự do, tôi không còn có
thể giữ bạn".
Người
nô lệ quay sang ông chủ của mình và nói, “nhưng có những mối dây mạnh mẽ hơn
pháp luật, có dây buộc mạnh hơn luật pháp, có những thứ như mối dây của tấm
lòng, và những mối dây đó nắm giữ tôi. Tôi đã ngửng bị ràng buộc bởi pháp luật từ
lâu, tôi đã bị ràng buộc bởi tình yêu và tôi không muốn được phóng thích, tôi
sẽ không đi ra ngoài, tôi cố ý chọn trên cơ sở của mối quan hệ tấm lòng đến
suốt đời, không cho sáu năm nữa, không theo giới hạn của pháp luật, không phải
mười hai hay hai mươi năm, hoặc bất kỳ số lượng nào theo giới hạn pháp lý, tôi
chọn suốt đời, cho toàn bộ quãng đời của tôi, cư ngụ trong ngôi nhà này và phục
vụ". Tuyên bố đó phải được lập thành một giao ước, đóng dấu bằng huyết.
Người chủ đưa anh ta đến ngưỡng cửa ngôi nhà và với một cây dùi, ông xỏ lỗ tai của
anh vào cột cửa - và huyết rơi trên ngạch cửa, và nó đã trở thành bàn thờ với huyết
rắc lên trên nó, và trong giao ước bằng huyết đó, chủ và đầy tớ thuộc về một hộ
gia đình đến suốt đời.
Bây
giờ, tất cả rất đơn giản, tất cả đều rất đẹp, nhưng bạn mang bản chất chân thật
của người đầy tớ và phụng sự như đại diện bởi Chúa Giêsu. Chúa Giê-su không có
nghĩa vụ pháp lý, Ngài đã đến và thực hiện phụng sự đó, nhưng Ngài hoàn thành
nó. Ngài đã không đến vì Ngài bị bắt buộc về mặt pháp lý hoặc ràng buộc Ngài
mặt tư pháp. Ngài đã không đến trong một linh độc lập, rằng Ngài muốn làm điều
này, nhưng, tất nhiên, Ngài sẽ làm điều đó nếu Ngài thích, nhưng có thể từ
chức. Không! Ngài đã đến trên cơ sở nầy- vì tình yêu, trên cơ sở của tình yêu.
Ngài là nô lệ của Đức Giê-hô-va, thực hiện công việc này liên quan đến nhà của Đức
Chúa Trời, và rằng phụng sự như người tôi tớ đã được ấn chứng trong huyết của
Ngài. Sự đổ huyết đó là sự đổ ra mạng sống của Ngài, dấu hiệu của sự sống và sự
chết đó đã được gắn liền với thực tế này. Đó là một vấn đề của huyết, một vấn
đề của cuộc sống và sự chết, và tình yêu dẫn đến đó, và đó là bản chất mối quan
hệ của Ngài với Cha Ngài.
Hiện
nay có hai điều đáng ghi nhận. Một, ý nghĩa của cái tai trong vấn đề này.Tại
sao không có bất cứ cái gì khác? Tại sao trước mọi sự, chúng ta không nói về
bàn tay của chúng ta? Khi chúng ta thực hiện một hiệp ước chúng ta đưa tay của mình
lên trên đó. Tại sao không phải là một chi thể khác, hoặc một số dụng cụ hữu
hiệu khác, lý do tại sao phải là cái tai là điều cơ bản trong chỗ này. Vâng,
câu trả lời tôi nghĩ là rõ ràng. Bạn không bao giờ có thể làm bất cứ điều gì
với bàn tay, bạn không bao giờ có thể diễn tả phụng sự của bạn theo các cách
khác cho đến khi bạn đã đến "một sự am hiểu thông minh về những gì nằm ở
tấm lòng của một người mà bạn đang phụng sự, bạn là đầy tớ của người đó. Hoạt
động của bàn tay phụ thuộc vào kiến thức ý muốn của bạn, và cái tai này làm bằng
chứng trong kết nối đơn giản là kiểm tra điều này –đời đời, tự nguyện, hoàn toàn,
trên cơ sở của mối dây có thể là mạnh nhất, cơ sở tình yêu, tôi không mở lỗ tai
cho bất kỳ ai khác, tai tôi như là cửa ngõ của trí thông minh, cũng là của bạn.
Bạn thấy cái tai bị xỏ lỗ này, đứng trên quyền tự do đó, của sự bất pháp của con
người, Adam đã qui hàng Satan. Đó là các trạng thái vô luật pháp của cái tai
trong Adam, đã mang lại sự rắc rối, và khi bạn lấy dùi và đâm trái tai, tai đã được
niêm phong trong huyết đối với người khác, và nó là việc lấy cái tai này trở lại
từ lãnh vực vô luật pháp, mà đã mang lại đống đổ nát và ban cho Sa-tan tất cả quyền
năng của hắn, để làm công việc của hắn, lấy cái tai lại cách hoàn toàn và trọn
vẹn, và đặt nó vào bàn tay của Đức Chúa Trời hầu các công việc của ma quỷ sẽ
không bao giờ có một cơ hội theo đường hướng nầy; từ thời điểm đó, tai là tai
của Đức Chúa Trời.
Bây
giờ, tất nhiên, chúng ta hiểu rằng chúng ta không chỉ nói về tai vật lý.Tín đồ
phải cẩn thận về những gì tai sẽ nghe. Trong mỗi ngày, kiểu cách nghe bình
thường bằng tai vật lý mà ma quỷ nắm được nhiều lợi thế. Lời tán gẫu mà chúng
ta nói chuyện, những tin đồn và báo cáo đang có, thường xuyên nói năng sai lầm,
bị bóp méo bởi những người lan truyền chúng, tin rằng chúng rất thật, và chúng
ta tin rằng chúng là sự thật, và khi toàn bộ điều đó được loan truyền ra xa, có
rất ít sự thật trong đó, và toàn bộ sự việc đã được hiểu lầm. Lời Chúa nói với
chúng ta "hãy chú ý cách các ngươi nghe". Trong ý nghĩa vật lý đúng, con
người bên trong của chúng ta bị ảnh hưởng bởi tai bên ngoài của chúng ta, nhưng
chúng ta không chỉ nói về điều đó, quan trọng là chúng ta phải bảo vệ đôi tai
của chúng ta, phụng sự thực sự của Chúa không chỉ là lãnh vực vật chất, nó ở
trong cái tai sâu bên trong, tai mở ra cho Chúa và là của Chúa.
Tôi
có ngụ ý là Chúa được ban cho chỗ đứng của Ngài trong đời sống nội tâm chúng ta
để Ngài được phép nói chuyện, và những thứ khác cần được đóng lại hầu Chúa có
thể nói; và đó là một điều cơ bản cho phụng sự tư tế. Người nào không có tai bên
trong, không có sự im lặng bên trong, không có chỗ bên trong để nghe Chúa, sẽ
không bao giờ được sử dụng nhiều trong việc phục vụ Chúa, và bạn để ý, nó phải
là Chúa, và chúng ta phải rất cẩn thận hầu chúng ta không cung cấp cho những con
người thậm chí tốt và các nhà văn tốt chỗ phát ngôn mà Chúa phải có và đáng
thuộc về Chúa.
Có
một thời gian khi chúng ta phải quét sách của chúng ta sang một bên, khi chúng
ta phải tự mình đóng cửa với tiếng nói
của con người, khi chúng ta phải có được sự yên tĩnh với Chúa và lắng nghe, và
nhiều hơn nữa, chúng ta phải tìm cách vun trồng, nhờ ân sủng của Đức Chúa Trời,
tai luôn mở ra cho Chúa ngay cả khi có tất cả các âm thanh khác xung quanh
chúng ta. Rất khó, nhưng không phải không thể, mà trong sự gầm rống của đường
phố, sự tất bật của cuộc sống kinh doanh, Chúa sẽ nói điều gì đó; nhưng Ngài sẽ
chỉ nói chuyện với những người nhận ra giá trị của việc lắng nghe Chúa và người
dâng cho Ngài một nơi của sự im lặng của ông để Ngài nói chuyện khi có thể. Tai
cần nghe Chúa, khi tất cả các âm thanh và tiếng nói khác ở xung quanh chúng ta
được chuẩn bị và được đào tạo trong những thời điểm gây ra sự tách biệt, sự yên
tỉnh mà Chúa yêu cầu, và dựa vào đó ma quỷ luôn luôn hoạt động để câu lưu tai
một lần nữa.
Bây giờ. đó là bậc tiểu học (chúng tôi không
tìm kiếm để được sâu nhiệm), nhưng rất quan trọng. Bạn và tôi biết, đừng bao
giờ nghĩ mình trưởng thành thuộc linh như thế nào - một đích điểm của ma quỷ là
nắm bắt tai của chúng ta lìa khỏi Đức Chúa Trời, để làm cho cho chúng ta không
thể có giờ im lặng và tai im lặng cho Đức Chúa Trời. Bằng sức ép, và tất cả
những điều xảy ra, khi bạn đã quyết định để có một chút thời gian yên tĩnh; sau
đó bạn phải chiến đấu cho cái tai - bạn đã biết, đó là sự thật. Bạn có thấy, có
cái gì đó ràng buộc với điều đó; sự tháo gở các công việc của ma quỷ, việc ghi
nhận của Đức Chúa Trời trên vũ trụ này, tất cả mọi thứ mà ngụ ý là sứ vụ tư tế,
mang Đức Chúa Trời vào trong, là ràng buộc với điều này, Đức Chúa Trời cần có được
cái tai.
Có
hai điều cần lưu ý, đây là một. Điều kia là: với người tôi tớ Hê-bơ-rơ này, đó
là một cuộc khủng hoảng. Đến ngày khi anh đã làm một quyết định, một điểm quyết
định và quyết định đó có liên quan đến anh ta cho cả cuộc đời. Một biến động.
Quyết định tự nguyện. Bây giờ là điểm này. Chúng ta phải đến, chúng ta bị buộc phải
đi đến nơi mà chúng ta quyết định một lần liệu chúng ta sẽ phục vụ Chúa dưới
sức ép buộc, theo một ý nghĩa về tính hợp pháp, theo một ý thức trách nhiệm,
dưới ý nghĩa của lương tâm, và chúng ta tiếp tục từng ngày, từng năm, nhưng nếu
chúng ta có thể được miễn, nếu không cần phải rên rỉ dưới nó, rên rỉ trong phụng
sự của Chúa. Chúng ta phải quyết định xem nó có phải tiếp tục bởi vì chúng ta
phải, hoặc cho dù có được niềm vui, làm theo ý của Ngài, niềm vui của chúng ta.
Đó
là một cuộc khủng hoảng, và cuộc khủng hoảng này đại diện cho vị trí sự đánh
giá cao về người Chủ mà chúng ta đã đến.
Chúng ta là nô lệ trong loại ý nghĩa pháp lý tận tâm, vâng, chúng ta sợ phải
làm điều gì khác, chúng ta phải làm điều đó, chúng ta bị bắt buộc phải làm điều
đó vì nhiều lý do, sẽ là một điều tai hại nếu thối lui và từ bỏ. Cho dù đó là linh
(tinh thần) hoặc cho dù đó là “ tôi yêu chủ của tôi , tôi sẽ không đi ra tự do",
đại diện cho một điểm ước đoán của chúng ta về Chúa, sự đánh giá của chúng ta
về Chúa, ý thức của chúng ta về món nợ với Chúa, sự công nhận của chúng ta về giá
trị của Chúa, và phụng sự mà Chúa đang tìm kiếm không phải là phụng sự mà chúng
ta bị cưỡng chế làm, phụng sự mà chúng ta sẽ không làm trừ khi chúng ta được
mời để làm điều đó, phụng sự mà không tự phát nhưng được tổ chức, và trừ khi chúng
ta được yêu cầu tiếp lấy nó, chúng ta không làm điều đó.
Ô,
chúng ta sẽ nhận được một số ý tưởng tốt hơn về phụng sự của Chúa là gì, hơn là
đứng bục giảng và các cuộc họp ngoài trời. Phụng sự cho Chúa cũng quan trọng
khi làm một số hành động tử tế phụng sự
hữu ích cho một số con dân chán nản của Đức Chúa Trời trong những điều thông
thường của cuộc sống hàng ngày, cũng có giá trị như bước lên bục giảng rao
giảng một thông điệp. Bạn thấy nó tăng
cường bàn tay con dân của Chúa, nó đến chặn sức nặng nghiền tán quá tải của kẻ
thù, đến bên cạnh để nâng đỡ chứng cớ trong một số đời sống hoặc gia đình khi
mà kẻ thù đang cố gắng đè bẹp chứng cớ -- và chứng cớ là một cái gì đó duy trì trong
các mối quan hệ trong gia đình, trong cuộc sống gia đình, cuộc sống riêng tư.
Có quá nhiều người muốn từ bỏ phụng sự trong cuộc sống tư gia của tín đồ và đi
đến Trường kinh thánh, không nhận ra rằng phụng sự như vậy có thể có giá trị
cho Chúa như đi ra cánh đồng truyền giáo. Nó thuộc linh, không theo kỹ thuật,
không có tổ chức, và bạn có thể là thầy tế lễ của Chúa đi vòng quanh một số nhà
vào ngày mai nơi kẻ thù đang gây sức ép bên trong và đưa ra một bàn tay thực tế
trong việc giúp đỡ như giặt giũ, thì cũng như bạn có thể là một thầy tế lễ đứng trên bụt giảng. Chúng ta hãy xem xét lại
những ý tưởng của chúng ta về phụng sự tư tế và chớ nghĩ rằng điều đó chỉ ràng
buộc với sứ vụ công khai trong các phụng sự của Chúa. Không luôn luôn như vậy,
thường xuyên, có lẽ phần lớn làm điều khác hơn là được kêu gọi làm tròn chức vụ
tư tế trong lãnh vực đó hơn lãnh vực nầy.
Đừng
bỏ qua nó. Hãy để nó là sự tự phát của tình yêu đối với Chúa, không do ép buộc
hoặc ý thức bổn phận, không vì cớ lương tâm suông, khi tấm lòng liên hệ đúng
với Chúa, những điều này trở thành tự phát. Họ không bị bắt buộc, mà chỉ đơn
giản tuôn chảy ra. Tìm người có tình yêu lớn nhất của Đức Chúa Trời trong tấm
lòng của họ, người đó quan tâm nhất đối với những con dân khác của Đức Chúa
Trời. Có rất nhiều thầy tế lễ của Đức Chúa Trời mà tiếng nói của họ chưa bao
giờ được nghe trước công chúng, những người mà chưa bao giờ được nhìn thấy theo
cách công khai, những người không được biết đến, thường xuyên ẩn mình trong hội
chúng, song le trong lịch sử bí mật, họ đang thực hiện một chức vụ có giá trị
nhất. Hãy điều chỉnh về điều này. Chúng ta phải đến điểm mà chúng ta cố tình
quyết định hoặc Chúa là xứng đáng với điều này, và từ bỏ chính mình cho nó vì sự
đánh giá cao của chúng ta về Ngài, là Người Chủ. Bạn thấy người tôi tớ này từ
bỏ chính mình một cách tự do, tự nguyện, dành tất cả thời gian để phục vụ chủ
nhân của mình bởi vì anh đã đến chỗ mến yêu ông chủ của mình.
M.K. sưu tầm và lược dịch--12-5-2014