Đáng chú ý
là ít có lời chép Chúa làm cho mình sống lại, nhưng do Chúa Cha. Mười hai lần
trong sách Công Vụ, chúng ta đọc rằng Đức Chúa Trời dấy Ngài lên từ cõi chết. It nhất mười chín
trường hợp tương tự được đặt ra trong
các tác phẩm của Phaolô. Peter nói một lần. Vì vậy, trong ba mươi hai phân đoạn
Tân Ước tuyên bố rằng Đức Chúa Trời toàn năng là Đấng Tác Động trong sự phục
sinh của Chúa chúng ta. Tác nhân của Ngài là Thánh Linh.
Nhưng Đức
Chúa Trời không dừng lại với sự phục sinh của Đấng Christ. Ngài đã đi xa hơn:
Ngài đã tôn cao Đấng Christ. Sự tôn cao có nghĩa là sự đăng quang của Chúa
chúng ta. Từ ngữ "tôn cao" được sử dụng trong ý nghĩa đó trong Cựu
Ước. Đăng quang liên quan đến thẩm quyền. Đức Chúa Trời Cha một lần nữa là Đấng Tác Động, bây giờ
tham gia vào việc đưa Con bị đóng đinh và sống lại của Ngài lên trên ngôi, do
đó làm cho Ngài thành Chúa. Trong các trường hợp trong Tân Ước, chúng ta đọc
danh đầy đủ: Chúa Giêsu Christ.
Ở nhiều nơi,
chúng ta thấy các hình thức ngắn hơn: Chúa Giêsu. Thông điệp lớn lao của Tân
Ước là: Giêsu Christ là Chúa. Quyền Chủ tể của Đấng Christ được đặt bên cạnh Quyền Làm Cha của Đức Chúa Trời (theo nghĩa
Tân Ước, Đức Chúa Trời Cha chúng ta, bởi
vì đức tin trong sự cứu chuộc của Gô-gô-tha, chúng ta đã tham gia vào Con của
Ngài) bởi Sứ đồ Phaolô nói trong nhiều đoạn văn. Đặc biệt là trong 1 Cor. 8: 6,
nơi ông ban cho tín điều ngắn nhất và quan trọng của Hội thánh. Tất cả các
quyền uy trên trời dưới đất trong Đấng Christ đã được Chúa Cha ban cho Ngài
rồi. Ngài ở "xa trên mọi quyền năng". Các thiên thần và các quyền
bính, quyền hạn đã được chế phục đối với Ngài. Và điều này, Sứ đồ nói thêm
trong Phil. 2, “"Vậy nên Đức Chúa Trời cũng đã tôn Ngài lên rất cao"
mà nhân danh Ngài mọi người ở trong trời, đất và địa ngục đều cúi đầu và tuyên
xưng Ngài là Chúa. Qua đó Đức Chúa Trời đã ban lại cho Ngài tất cả những gì
Ngài đã tự làm cho mình trống không.
Chúa chúng
ta tự hạ mình xuống, nhưng Đức Chúa Trời
đã tôn cao Ngài. Rõ ràng với điều này trong tâm trí, Đấng Christ đã nói
ba lần như sau Ai hạ mình sẽ được nâng cao”. Nếu chúng ta liên kết với Ngài
trong phần trước, chúng ta được tham gia với Ngài trong phần sau!” Cuối cùng sự
tôn cao chắc chắn sẽ đến sau sự khiêm nhường; sự khiêm tốn (nhiều hơn bị làm
nhục) là cửa ngõ dẫn đến sự tôn cao. Gô-gô-tha dẫn đến ngai vàng. Uy quyền theo
sau sự đóng đinh cách đúng lúc". (Vì
“Đức Chúa Trời chống trả kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường.”-1 Phiero 5:6) , và trong sự tôn cao đó,
chúng ta sẽ nhận thấy tất cả những điều chính đáng mà chúng ta đã dốc đổ sẽ trở
lại cùng chúng ta.
Mặt khác,
bất cứ ai nhắc mình lên chắc chắn sẽ bị hạ xuống. "Như Chúa chúng ta là mô
hình sự tự hạ xuống, Satan là mô hình sự tự đề cao. Hắn là người đầu tiên nói
:"Tôi sẽ nhắc ngai vàng của tôi lên (Ê-sai 14: 13) và ngay lập tức có chép
rằng, “ Ngươi sẽ được đưa xuống địa ngục" (câu 15). Sự hạ bệ của Satan
càng lúc càng xuống thấp hơn. Đức Chúa Trời làm hắn xuống thấp hơn. Đầu tiên
ném hắn ra khỏi trời vào lĩnh vực bầu khí quyển, sau đó ném khỏi bầu khí quyển
vào trái đất; tiếp theo ném khỏi mặt đất vào vực thẳm: và cuối cùng ném xuống hồ
lửa.Thật là một sự ném xuống khủng khiếp.
Hình
minh họa lớn tiếp theo là Adam người tự tôn cao chống lại Lời Chúa và được Đức Chúa Trời
hạ xuống. Từ vườn của Chúa đến bụi đất của trái đất. Ông đã tự tôn cao - đó là dấu vết đặc trưng, đặc biệt,
đặc điểm nổi bật của Adam. Điều đó thuộc về chúng ta là các chi thể của ông, thông qua lần sinh đẻ đầu
tiên. Bản ngã. Khoe khoang kiến thức của chúng ta về Kinh Thánh, coi thường những
người không đạt tiêu chuẩn của chúng ta, tôn vinh trong cái nhìn sâu sắc thuộc
linh của chúng ta, trong khả năng của chúng ta để phân biệt tâm trí của Đức
Chúa Trời, thích thú trong khả năng của mình để xử lý các sự khó khăn. tình
huống. Và Đức Chúa Trời sẽ hạ chúng ta xuống trong bụi bặm. Ngài đã hạ Adam bằng
cách giao ông cho thập giá ( biểu tượng của sự xấu hổ và nhục nhã ) trong thân
vị của Chúa chúng ta (Rô-ma 6: 3-4).
Và vì vậy chúng
ta có bốn hành vi với hai Đấng Tác Động. Hai hành vi đầu tiên là, làm trống
không và hạ mình- được Đấng Christ thực hiện. Hai điều kia: dấy lên, và tôn cao-
được Đức Chúa Cha thực hiện. Trong cả hai trường hợp, Tác nhân là Đức Thánh
Linh. Trong hai điều đầu tiên, Chúa chúng ta tự hành động: trong hai điều kia
Ngài được thực hiện.
Là các chi
thể của Đấng Christ chúng ta có thể được làm cho trống không, hạ xuống, nâng
lên và tôn cao theo mặt địa vị, nhưng vị trí là để trải nghiệm. Nếu chúng ta nhờ
Thánh Linh từ chối bản ngã (và bản ngã của Đấng Christ; đó là một bản ngã vô tội
) và hạ mình trong thập giá, Đức Chúa Trời toàn năng sẽ chắc chắn khiến chúng
ta được dấy lên và đổ uy quyền vô dịch của Ngài vào chúng ta.
Chúa đã làm
trống và hạ xuống điều gì đối với bạn? Giả sử Ngài đã làm bạn suy giảm. Chỉ có
Chúa mới biết được những gì bạn từ chối trong tâm trí này ở trong bạn. Ai tôn mình
lên sẽ bị hạ xuống.
Sưu Tầm