Tiếng nói của Jeremiah (tiếp theo)
"Họ … cũng chẳng rõ lời của các tiên tri mà người ta đọc
mỗi ngày sa-bát" (Công. 13:27).
Các nguy cơ của tự kỷ quan tâm
" Còn
ngươi, ngươi còn tìm việc lớn cho mình hay sao?" (Jeremiah 45: 5).
Khi sứ đồ Phaolô sử dụng những lời của tiêu đề chúng ta với
các “anh em là con cái thuộc
dòng giống Áp-ra-ham, và kẻ kính sợ Đức Chúa Trời trong anh em" ở Antioch,
xứ Pisidia, theo bối cảnh cho thấy, ông đã
liên quan đến "các tiếng nói của các tiên tri" đặc biệt là
thái độ và hành động của Israel
đối với Chúa Giêsu thành Nazareth:
"Một Đấng Cứu Độ, Chúa Giêsu". Trong các chương này, chúng ta có, cho
đến nay, mở rộng việc áp dụng các tuyên bố, nhưng chúng ta cảm thấy, không phải
bất hợp pháp. Tiếng nói của các tiên tri nói về nhiều nhu cầu và tình huống,
nhưng nó sẽ được hiểu rằng chúng ta luôn luôn giữ trong tâm trí các khả năng của
một sự khác biệt giữa việc nghe những lời nói và nghe "tiếng nói".
Jeremiah đã chắc chắn cho biết một cái gì đó như thế này. "Ta sẽ nói và
làm chứng cho ai, đặng họ nghe ta? Nầy, tai họ chưa cắt bì, họ không nghe được....."
(Jeremiah 6:10). Nghe lời giảng , àm không nghe được tiếng Chúa trong lời giảng.
Chúa Giêsu nói điều gì đó với ý nghĩa tương tự. "
Tại sao các ngươi không hiểu lời
Ta? Ấy vì các ngươi chẳng có thể nghe lời Ta " (Giăng 8:43). Khoảng cách
giữa nghe tất cả những lời giảng dạy và nghe tiếng nói ở trong đó, như chúng
tôi đã nói, có thể giải thích là do sự thiếu hụt sự sống và quyền năng, ngay cả
khi có nhiều kiến thức về lẽ thật. Nó cũng có thể giải thích cho các mâu thuẫn
bạo lực, như trong trường hợp của Israel.
Chúng ta tiến đến “tiếng nói” tiếp theo của chúng ta - hiểm họa của lợi ích cá nhân.
Câu chuyện về sự hiệp hội Baruch với nhà tiên tri Jeremiah là
một câu chuyện rất cảm động. Baruch trẻ hơn Jeremiah. Mối quan hệ của ông với
nhà tiên tri nhiều hơn một sự hiệp hội: đó là một tình bạn; nó không phải sự kết
chặt trống rỗng, nhưng lòng trung thành của ông với người bạn già của mình khiến
ông mất gần như tất cả mọi thứ. Từ lần đầu tiên xuất hiện, Baruch dường như không bao giờ rời xa nhà Tiên Tri. Khi Jeremiah bị nhốt trong
tù, Baruch thường xuyên thăm viếng và trợ giúp; khi Jerusalem bị chiếm lúc cuối cùng, ông đã từ
chối tùy chọn ra đi mà cứ ở bên cạnh người bạn già nua của mình. Cuối cùng, khi
Jeremiah bị bắt ép xuống Ai Cập, Ba-rúc theo ông trong đoàn. Baruch đi vào lịch
sử, và trong hồ sơ bất tử, đó là "Nhưng có một bạn tríu mến hơn anh em ruột."
(Châm 18:24). ô, Baruchs lạ lùng biết bao!
Tình bạn này đã sống sót qua một trong các trắc nghiệm lớn nhất
mà bất kỳ người nào, và đặc biệt là một người trẻ tuổi, có thể được đưa vào.
Sách tiên tri Giê-rê-mi đã được anh ta viết do miệng Jeremiah đọc ra, và nó đã
bị cắt ra từng mảnh và bị nhà vua phá hủy cùng đốt cháy. Nên cuộn thứ hai đã được
viết, với bản án bổ sung. Chương 45 cho thấy Baruch đã rơi sâu trong tuyệt vọng
về những gì đã được viết; sau đó Jeremiah (hoặc Chúa) không thêm khổ nạn vào
cho ông. Sau đó là lời cảnh báo, và có thể là lời hoang tàn, Giê-rê-mi nói:
" Còn ngươi, ngươi
còn tìm việc lớn cho mình hay sao?".
Nếu chúng ta cảm thấy rằng điều này quá khó, độc ác và tàn nhẫn
khi nói với một người trẻ có lòng trung thành và sự tận tâm như vậy, câu trả lời
của chúng ta sẽ đi theo hướng của một chân trời rộng lớn hơn. Chúng ta phải
nhìn xa hơn và mất hút trong tầm nhìn dài. Có lẽ chúng ta có thể tìm thấy câu
trả lời thỏa đáng nhất cho câu hỏi của chúng ta nếu chúng ta rời khỏi Jeremiah
và Baruch một lúc và tìm một chặng đường dài phía trước để đến một tình huống
trong đó có nhiều nét đặc sắc tương tự như họ. Từ thung lũng Galilê và các vùng
phụ cận Giêrusalem những tiếng nói than van có thể nghe thấy:
"Trong nước trời ai lớn hơn?" "Và họ tranh chấp
ai là lớn hơn" ... "Ngài hỏi họ rằng: “Lúc đi đường, các ngươi bàn bạc
chi với nhau?” Nhưng họ đều làm thinh, vì dọc đường đã tranh luận cùng nhau ai
là lớn hơn ". "Thưa rằng: "Xin truyền cho hai con trai tôi đây
được ngồi một đứa bên hữu, một đứa bên tả Ngài ở trong nước Ngài. "..."Từ
lúc đó Jêsus khởi tỏ cho môn đồ rằng Ngài cần phải đi đến Giê-ru-sa-lem, chịu
khổ nhiều nỗi bởi các trưởng lão, các thầy tế lễ cả, cùng các văn sĩ, và bị giết,
"... "Phi-e-rơ đem Ngài ra mà trách rằng: "Chúa ơi, Đức Chúa Trời
nào nỡ vậy! Sự đó hẳn chẳng xảy đến cho Chúa đâu." . "Đêm nay hết thảy
các ngươi đều sẽ vấp phạm vì cớ ta; " ... "Hết thảy đều bỏ Ngài mà trốn
đi "..."Nhưng chúng tôi đã hi vọng chính Ngài sẽ chuộc dân Y-sơ-ra-ên
"..."Thưa Chúa, có phải lúc nầy Ngài khôi phục nước Y-sơ-ra-ên
chăng?”
Thật thích hợp biết bao nếu Chúa Giê-su đã sử dụng những lời
cảnh báo của Jeremiah trên đây:
" Còn
ngươi, ngươi còn tìm việc lớn cho mình hay sao?".
Chúng ta phải nhớ rằng, cũng như với Jeremiah và Baruch, với
Chúa Giêsu cũng như vậy, những đám mây đen đang có trên đường chân trời. Nhiều
điều đã được nói đến những ngày đáng ngại và đau buồn. Các thử thách như lửa hừng
lớn lao đã được nói tiên tri. Đối với các môn đệ, đó là thập tự giá. Đối với
Israel, thử thách tàn khốc và làm hoang vu vào năm 70 S.C., đã được Chúa Giêsu
báo cách xác định. Nhìn cả hai bi kịch cấp bách đó, ta cảm thấy không có thời
gian để tìm kiếm những điều lớn lao cho mình. Tuy nhiên, ở đó, trong hai lời cuối
cùng, chúng ta có các đầu mối: "Đối với chính ngươi."
Trong các nghị quyết tối thượng và sự công chính của Đức Chúa
Trời, cả Jeremiah và Baruch đã được biện minh. Baruch có những điều lớn hơn những
gì ông có thể đã có trong một vương quốc hư mất của thế giới này. Và chúng ta
chỉ cần đọc thư đầu tiên của Peter biết liệu ông nghĩ rằng sự mất mát của tất cả
các "điều lớn lao" trần gian và tạm thời thay cho các điều "quý
báu" của Đấng Christ là một trao đổi nghèo hèn, một sự mặc cả xấu. Tất cả
mọi thứ quay theo chủ đích của tham vọng; "của ngươi" hay của Chúa.
Khi Chúa của họ đã trở thành đối tượng và cứu cánh của tất cả các sự tìm kiếm của
họ, họ đã bước vào những điều lớn nhất tất
cả! "Những điều vĩ đại"? vâng; một ngàn lần, Vâng! Không cho chính
mình chúng ta, nhưng cho Ngài.
Israel bị mất tất cả mọi thứ vì cớ giữ cho bản thân và từ chối
Chúa Giê-su về các quyền của Ngài. Đó là một hành động làm hoang tàn lợi ích cá
nhân. Peter, John, Paul, và mười ngàn người khác đã chiếm được những điều siêu
việt của cõi đời đời và vinh quang bởi sự thay đổi chủ đích. "Không còn là
tôi", không phải bản thân tôi ", nhưng " vinh quang qui về Ngài
đến đời đời ".
"Như con rắn đã lừa gạt Ê-va..." (2 Cor 11: 3).
Chìa khóa cho tất cả sự lừa gạt là bản ngã. Bản ngã tinh tế như con rắn và xen
vào những điều thánh thiện nhất. Ẩn bên dưới sự chân thành đáng thuyết phục nhất
của chúng ta và lòng sùng kính Đức Chúa Trời (như chúng ta đã tin, và như Peter
đã tin) có thể ẩn nấp dưới yếu tố ham muốn có địa vị , quyền lực, tự kỷ lưu tâm.
Chỉ một thất bại làm đổ nát có thể phô bày “sự sa ngã” nguyên thủy mà nó dựa
vào đó. Ở đây, có tình trạng cưỡng bách của một công việc thực tế và sâu sắc của
thập tự giá tại gốc rễ của sự sống bản ngã.
T. Austin-Sparks