-
Matthew 20:1-16- Vì nước trời ví như
người chủ nhà kia, sáng sớm đi ra để mướn người làm công trong vườn nho mình. 2
Khi chủ đã giao kết với người làm công mỗi ngày một quan tiền, thì sai họ vào
vườn nho mình. 3 Ước chừng giờ thứ ba chủ ra, thấy những kẻ khác đứng không
trong chợ, 4 thì bảo họ rằng: 'Các ngươi cũng hãy đi vào vườn nho, và ta sẽ trả
công phải cho.' Họ liền đi. 5 Ước chừng giờ thứ sáu và giờ thứ chín, chủ cũng
ra làm như vậy. 6 Ước chừng giờ thứ mười một chủ ra, lại thấy những kẻ khác đứng
đó, thì hỏi rằng: 'Sao các ngươi đứng không cả ngày tại đây?' 7 Họ đáp rằng:
'Vì không ai mướn chúng tôi.' Chủ bảo họ rằng: 'Các ngươi cũng hãy đi vào vườn
nho.'
8 "Chiều tối lại, chủ vườn nho bảo
người quản lý rằng: 'Hãy gọi những người làm công mà trả tiền công cho họ, khởi
từ người chót cho đến người đầu.' 9 Những người được mướn từ giờ thứ mười một đến,
lãnh mỗi người một quan. 10 Rồi những người đầu đến, tưởng lãnh được nhiều hơn;
song họ cũng lãnh mỗi người một quan. 11 Khi họ lãnh rồi, bèn lằm bằm chủ nhà,
12 mà rằng: 'Những người chót nầy làm một giờ, mà chủ cũng đãi như chúng tôi,
là kẻ cả ngày chịu nặng nhọc và nóng thiêu.' 13 Song chủ trả lời cho một người
trong bọn rằng: 'Bạn ơi, ta không xử bất công với ngươi đâu; ngươi há chẳng
giao kết với ta một quan sao? 14 Hãy lấy của ngươi mà đi; ta muốn trả cho kẻ
chót nầy cũng như cho ngươi. 15 Ta há không có phép dùng của cải ta theo ý muốn
ta sao? Hay có phải mắt ngươi háy nguýt vì ta là tốt sao?' 16 Ấy vậy, kẻ rốt sẽ
nên đầu, và kẻ đầu sẽ nên rốt."
-
Ẩn dụ về người chủ nhà trên đây do
Chúa Jesus nói ra để giải thích về người đầu và người cuối trong (Math. 19:30),
để đáp lại câu hỏi của Phi e rơ. : “Nầy, chúng tôi đã bỏ mọi sự mà theo Thầy; vậy
thì chúng tôi sẽ được chi?"
Matth 20: 1-2 nói, “Vì nước trời ví
như người chủ nhà kia, sáng sớm đi ra để mướn người làm công trong vườn nho
mình. Khi chủ đã giao kết với người làm công mỗi ngày một quan tiền, thì sai họ
vào vườn nho mình”. Chủ nhà là Đấng Christ. Buổi sáng ngụ ý thời kỳ đầu tiên của
lịch sử Hội thánh, khi ấy Đấng Christ kêu gọi các môn đồ của Ngài vào vương quốc.
Những người làm công là các môn đồ, vườn nho là vương quốc. Đơ ni ên (quan tiền)
là phần thưởng. –là sự vui hưởng đầy đủ của sự sống thần thượng trong vinh
quang trong sự biểu lộ của vương quốc. Chúa đã ban cho sự giao kết với ông Phi
e rơ trong Matth. 19:28-29.--Quả thật, ta nói cùng các ngươi, đến kỳ phục hưng,
là khi Con người ngự trên ngai vinh hiển Ngài, thì các ngươi, là kẻ đã theo ta,
cũng sẽ ngồi trên mười hai ngôi mà xét đoán mười hai chi phái Y-sơ-ra-ên. Hễ ai vì danh ta mà bỏ nhà cửa, anh em, chị
em, cha mẹ, con cái, đất ruộng, thì sẽ lãnh được trăm lần hơn, và thừa kế sự sống
đời đời.
-
Sau khi “thuê” thêm một số người làm
công trong suốt nhiều phần khác nhau của thời đại hội thánh (20:3,5,6)—giờ thứ
3, 6 và 9, 11. Khi “đến chiều tối”, chủ vườn nho bảo quản gia: 'Hãy gọi những
người làm công mà trả tiền công cho họ, khởi từ người chót cho đến người đầu’.
Những kẻ được thuê vào giờ thứ 11 (5 giờ chiều) nhận được một đơ ni ê, và những
người được thuê hồi đầu tiên, tưởng rằng họ sẽ nhận được nhiều hơn, nhưng cũng
chỉ nhận được một đơ ni ê. Khi nhận được như vậy, họ phàn nàn chống lại chủ
nhà. Khi trả lời, chủ nhà nói, “ta muốn trả cho kẻ chót nầy cũng như cho ngươi.
Ta há không có phép dùng của cải ta theo ý muốn ta sao? Hay có phải mắt ngươi
háy nguýt vì ta là tốt sao?'
-
Điều nầy chỉ dẫn rằng, là Chủ Nhà,
Chúa Jesus có quyền ban cùng một điều cho người công nhân trễ nhất theo sự mong
muốn riêng của Ngài, trong nguyên tắc không theo công việc nhưng theo ân điển.
Tại đấy Chúa mạnh mẽ chỉ tỏ rằng phần thưởng Ngài dành cho các môn đồ Ngài
không có tính cách thương mãi, nhưng theo khát vọng và ân điển của Ngài. Vì để
cho các môn đồ chiếm được nước trời (thiên hi niên) họ cần lìa bỏ mọi sự và
theo Ngài, nhưng những gì Ngài sẽ ban cho họ như là một phần thưởng thì nhiều
hơn những gì họ đáng hưởng được. Điều đó không theo nguyên tắc thương mãi nhưng
theo niềm vui thích tốt lành của Chúa.
Chúa Jesus sẽ không ban vương quốc
ngàn năm như một sự thương lượng thương mãi. Vì vậy, chúng ta đừng nghĩa rằng
những gì chúng ta từ bỏ để theo Ngài là tổng số giá trị để sẽ mua được vương quốc
đó. Chúa Jesus ban phẩn thưởng như một hành động nhân từ. Vương quốc đến cho
chúng ta từ việc ban cho cách nhân từ của Chúa, theo ý muốn riêng của Ngài. Đấy là sự mặc khải
về Đấng Christ trong ân điển của Ngài theo tư cách Người Chủ Nhà.