-
“Ôi tạ ơn Chúa, vì Ngài là tốt lành: vì lòng thương xót của
Ngài đã tồn tại mãi mãi” (Thi. 107: 1), vì vậy tác giả Thi thiên đã viết từ nhiều
thế kỷ trước. Trước khi chúng ta có thể làm như vậy một cách thông minh, cần phải
thiết lập một số tiêu chuẩn đánh giá cá nhân. Chúng ta sẽ cố gắng làm điều này
bằng cách kiểm tra ba sự cố trong cuộc đời của Chúa Jesus. Trong mỗi trường hợp
này, hoạt động cựa độ của tinh thần đi kèm với phản ứng vật lý”.
-
--Nước mắt ở Jerusalem
Chúa cỡi trên một con lừa con, dẫn đầu một đám đông tới thành
phố Jerusalem. Khi đến gần thủ đô, Ngài dừng lại và nhìn xuống cổ thành. Khi
nhìn chằm chằm vào cảnh đó, tâm trí của Ngài hẳn đã nhớ lại rằng lần đầu tiên
khi là một cậu bé mười hai tuổi, Ngài ý thức được sự vĩ đại của những người coi
thành phố này là trung tâm thống nhất của chủng tộc. Có lẽ lúc đó Ngài đã xem lại
lịch sử của những người đó: Môi-se và Mười Điều Răn, Đa-vít và các cuộc chinh
phạt quân sự, và Solomon và sự uy nghi cùng khôn ngoan của Đức Chúa Trời.
Chúa Jêsus đã di chuyển giữa dân tộc này trong hơn ba năm.
Trong thời gian đó, Ngài đã dò xét nơi sâu thẳm tâm hồn của họ, và khi làm như
vậy, Ngài ngắm xem họ và yêu họ.
Khi Ngài đến gần thành phố của họ ngày hôm đó, ánh mắt của
Ngài có thể chuyển từ trung tâm thành phố đến phía xa và cuối cùng đến ngọn núi
bên kia Cổng phía Bắc. Ở đây, Ngài để đôi mắt của mình trên ngọn đồi gọi là
Gô-gô-tha. Không còn nghi ngờ gì nữa, khi đôi mặt Ngài dán chặt ở địa điểm đó,
Ngài đã khóc về thành phố và nói: “Nếu ngươi, chính ngươi đã biết trong ngày
này các điều làm cho bình-an! Nhưng bây
giờ chúng đã bị giấu khỏi mắt của ngươi. Vì các ngày đó sẽ đến trên ngươi khi
những kẻ thù của ngươi sẽ xây lên một lũy đất
trước ngươi , và bao vây ngươi, và siết-chặt ngươi mọi phía,và sẽ san bằng
ngươi tới mặt đất và con cái của ngươi ở bên trong ngươi, và chúng sẽ không để
lại trong ngươi hòn đá này trên hòn đá nọ, vì ngươi đã không nhận biết thời-điểm
ngươi được thăm-viếng” (Lu-ca 19: 41-44).
Ai đó vào lúc nào đó đã không nhìn vào một người và đã từng
nhìn thấy ở ông ta tiềm năng to lớn về sự tốt đẹp; và, do đó, đã yêu người đó,
chỉ để khám phá khi xem xét kỹ hơn rằng mục tiêu của ông ta trong cuộc sống
không bao gồm Đức Chúa Trời, như chúng ta đã biết đến cách nhìn của Chúa Giêsu
chăng? Thật là một cảm giác trống rỗng khi một trải nghiệm phát sinh trong
lòng, một cảm giác mất mát! Tuy nhiên, với cảm giác mất mát và sự tái diễn như
vậy, mức độ tình yêu dành cho người chúng ta nhìn đó càng lớn. Chúa có cùng cảm
giác như vậy. Sức mạnh Ngài phân tích con người và đánh giá tiềm năng của họ dẫn
đến tình yêu đến mức khi họ từ chối Ngài, phản ứng là sự đau khổ dữ dội mà khiến
Ngài đã khóc.
-
--Nước mắt ở Bê-tha-ni
Chúa đã dừng lại bên ngoài thị trấn Bê-tha-ni và chờ đợi Ma-ri-
mà Ngài cho người gọi. Giăng báo cáo rằng, “khi Ma-ri đến nơi Giê-xu ở, cô thấy
Ngài, và quỳ nơi
chân Ngài, thưa với Ngài: “Chúa ơi, nếu Chúa đã ở đây, anh tôi hẳn đã chẳng
chết.” Bởi vậy, khi Giê-xu thấy cô khóc, và dân Giu-đa đến với cô cũng khóc,chính
Ngài bị xúc-động sâu-thẩm trong linh và
phiền-muộn, và nói: “Các ngươi đã để nó ở đâu?” Họ nói với Ngài: “Thưa Chúa,
xin đến và xem.” Giê-xu khóc. Và vì vậy dân Giu-đa nói: “Kìa, Ông ta yêu người ấy
biết bao!” Nhưng một số người trong bọn
nói: “Phải chăng người này, kẻ
đã mở mắt của người mù ấy,chẳng có thể cũng giữ người
này khỏi chết?”(Giăng 11: 32-27). Khi đặt ra câu hỏi cuối cùng, những người đó
đã đưa ra vấn đề: Tại sao Chúa Giê-su khóc vì thực tế Ngài khiến La-xa-rơ từ
cõi chết sống lại? Ngài khóc vì Ma-ri và Ma-thê, các bạn của Ngài, đã từng chia
sẻ sự không tin của người khác và không tin rằng Chúa có sức mạnh để đưa La-xa-rơ
trở về từ cõi chết. Chính sự không tin của họ đã gây ra những giọt nước mắt của
Ngài.
Ai đã không cảm thấy nỗi đau khi bị hiểu lầm và bị nghi ngờ bởi
người mình yêu? Mức độ nỗi đau phải chịu tùy thuộc vào lượng nội tâm của chúng
ta được tiết lộ cho người đó, biểu hiện của tình yêu mà chúng ta đã cho anh ta
thấy. Chúa cũng chịu nỗi đau tương tự, vì nội tâm mà Ngài tiết lộ cho họ rất lớn
về tính cách, và tình yêu đầy đủ đến nỗi khi họ không tin vào Ngài, Ngài đã
khóc;hơn nữa , ngay sau khi Ngài hoàn thành những gì họ không tin là Ngài có thể
làm được.
-
--Tình yêu, nỗi buồn và nước mắt tại Ghết-sê-ma-nê-
Đêm trước khi Chúa bị đóng đinh, Ngài đã vượt qua suối Xết-rôn
và vào vườn Ghết-sê-ma-nê- để dành thời gian cầu nguyện với Đức Chúa Trời là
Cha của mình. Lời cầu nguyện được Lu-ca ghi lại, “Cha ôi, nếu Cha muốn, xin cất
chén này khỏi Con; tuy nhiên, không phải
ý của Con,
song ý của
Cha được nên.” Và
trong nỗi thống khổ, Ngài cầu-nguyện
rất tha-thiết; và mồ hôi của Ngài trở thành như các giọt máu, rơi xuống đất”
(Lu-ca 22: 42-44).
Với tất cả sự khiêm nhường, chúng ta phải cố gắng hiểu lời cầu
nguyện này và nỗi đau đớn đi kèm theo; chúng ta buộc phải hiểu, bởi vì ở đây
tình yêu được thể hiện đối với chúng ta như những người được tạo ra theo hình ảnh
của Đức Chúa Trời. Mức độ của tình yêu đó được đo bằng nỗi đau trải qua khi uống
cạn chén đó và bởi nỗi đau đi kèm với hậu quả xảy ra sau khi uống. Nội dung của
cái chén đó không thể là gì khác ngoài tội lỗi của thế giới. Để chịu những tội
lỗi đó, Ngài phải hiểu họ và chịu trách nhiệm về tội lỗi của họ.
Ai trong chúng ta đã không nhìn vào một hành động tội lỗi nào
đó, và nghĩ về nó cho đến khi nó tạo ra nỗi đau và chiếm một vị trí thường trực
trong tiềm thức của chúng ta để mỗi khi chúng ta nghĩ lại về hành động đó, nỗi
đau đó lại siết chặt cả người mình?
Chúa cũng cảm thấy nỗi đau đó, và vì thực tế là tất cả tội lỗi
đã được biết đến với Ngài, và vì sự vô tội tuyệt đối của mình, nên Ngài đổ mồ
hôi như những giọt máu lớn.
Như một hậu quả tự nhiên đối với việc uống chén đó, Chúa đã bị
Đức Chúa Trời Cha của mình từ bỏ. Trong vườn, khi Ngài nhìn về phía trước thấy
những khoảnh khắc vào ngày hôm sau, khi tiếng kêu khóc đó vỡ ra từ môi Chúa, El
Eli, Eli, lama sabacthani? “Đức Chúa Trời tôi ơi! Đức Chúa Trời tôi ơi! Sao
Ngài lìa bỏ tôi?”
Ai đã không cảm thấy nỗi đau khi phải chia tay Người mình yêu
đến mức trở thành một phần của chính chúng ta? Ai mà không cảm thấy nỗi đau trở
nên mãnh liệt khi nhận ra rằng mình phải đối mặt với một quyết định lớn trong đời
mà không có sự giúp đỡ của người thân yêu đó? Chúa cũng cảm thấy nỗi đau đó, đặc
biệt là vì tình yêu giữa Chúa Cha và Chúa Con đã được Chúa nói đến, Cha và Con
là một. Bởi vì họ đã tồn tại từ Vĩnh cửu trong trạng thái hiệp nhất này, nỗi
đau đó được tăng cường đến mức Chúa đổ mồ hôi như những giọt máu lớn trong Ghết-sê-ma-nê.
--Phần kết luận-
Có thể rút ra kết luận nhất định từ nghiên cứu của chúng ta
mà sẽ tạo cơ sở cho một tiêu chuẩn cá nhân để đánh giá tình yêu của Chúa. Kết
luận đầu tiên là: Tình yêu, được gọi một cách đúng đắn, chỉ có thể được đo lường
về mặt đau khổ về tinh thần. Sự đau khổ như vậy đã được mô tả trong Lời tiên
tri của Ê-sai 53:11 có liên quan đến Chúa Jesus như là “sự khó nhọc (đau để) của
tâm hồn Ngài”. Tình yêu không mang lại đau khổ thì mập mờ và do đó không thể được
đánh giá cao một cách trung thực. Kết luận thứ hai là: Sự đau khổ về tinh thần
chỉ có thể được đánh giá bởi một người đã trải qua một trải nghiệm tương tự về
tính cách, nhưng không nhất thiết giống nhau về cường độ hoặc mức độ với trải
nghiệm đó dẫn đến sự đau khổ.
Khi chúng ta hiểu thêm một chút về những đau khổ của Chúa Jesus,
chúng ta có thể vui mừng trong vinh quang, đó là bước đi theo những đau khổ đạo
đức này. Chúng ta không thể đi vào ý nghĩa của những đau khổ thay thế của Chúa,
nhưng chúng ta biết rằng nhờ chúng, chúng ta được chữa lành. Khi chúng ta xem
xét từng khía cạnh của những đau khổ của Chúa chúng ta, chúng ta có thể cúi đầu
thờ phượng và tôn vinh Ngài là Tình yêu, Ánh sáng và Sự sống được nhân cách
hóa.