-
Sáng thế kí 17:18- Rồi Áp-ra-ham nói
với Đức Chúa Trời: “Ước gì Chúa cho Ích-ma-ên được sống.”
-
Khi chúng ta nhìn lại, chúng ta nhớ đến
sự hạn chế khủng khiếp về mặt tâm linh trong những điều của Đức Chúa Trời khi chúng ta đã hầu việc trong lĩnh vực hội
thánh theo tổ chức mà phần lớn Cơ Đốc
nhân đang làm một cái gì đó trên trái đất nầy cho Đức Chúa Trời, tự vận hành mọi
việc cho Đức Chúa Trời. Ồ vâng, chúng ta đã có Ích-ma-ên ở trên tay mình là đủ rồi
phải không? Ích ma ên là trách nhiệm của chúng ta, nhưng ô! Đó là ý nghĩa của sự
hạn chế và trói buộc thuộc linh.
Nhưng bất cứ điều gì chúng ta có cảm
nhận về sự giới hạn bây giờ, nó không phải là sự hạn chế thuộc linh như khi còn
Ích-ma-ên. Chúng ta có một bầu trời trời mở ra; chúng ta có vũ trụ của Đức Chúa
Trời mở ra cho chúng ta. Sự giới hạn của chúng ta bây giờ đây chỉ là dọc theo đường
hướng chúng ta bị giam cầm đối với Chúa, mà chúng ta chỉ có thể làm những gì
Chúa cho phép chúng ta làm và bảo chúng ta làm; không có gì thuộc về chính
mình.
Chúng ta hãy nhớ lại đường hướng của
Ích-ma-ên, khi ấy chúng ta đã rên siếc và rên rỉ nhiều biết bao về đường hướng
nầy. Đức Chúa Trời đã cho chúng ta được tự do.
Lời cầu xin cho sự tồn tại của
Ích-ma-ên đã đem đại họa không lường cho nhân loại mãi đến hôm nay. Thế mà
chúng ta vẫn ham thích Ich ma ên của minh!