Đọc thánh kinh: Xuất. 3
Khi Môi-se còn ở Ai Cập, ông ta
đã tham gia vào hai trường hợp cãi nhau (Xuất. 2: 11-14). Qua hai sự kiện này, Đức
Chúa Trời đã cho ông ta thấy rằng tin tưởng vào xác thịt, hay năng lực của con
người là vô ích. Hai vấn đề này trở thành nỗi kinh hoàng của ông ta và Pha-ra-ôn
tìm kiếm mạng sống của ông ta. Vì muốn trốn thoát khỏi Pha-ra-ôn, ông đã đến
vùng đất của người Ma-đi-an và chăn dắt đàn chiên của cha vợ mình,Giê-trô. Ông đã
trải qua nhiều ngày tháng khiêm tốn, khô khan và đơn điệu khi ở đó. Ông đã dành
bốn mươi năm im lặng để học bài học trước mặt Chúa và nhận được các sự xử lí từ
tay của Ngài.
-
Cảm ơn Đức Chúa Trời rồi một ngày
nào đó, Đức Chúa Trời quyết định rằng Môi-se có thể được sử dụng. Môi-se không
còn giống như con người của bốn mươi năm trước, đầy xác thịt và năng lực, khả
năng và lòng nhiệt thành của mình, nhưng vô dụng trong tay Đức Chúa Trời. Môi-se
đã trở nên rất nhu mì. Không còn năng lực xác thịt hay thiên nhiên trong ông
ta, và ông không còn tin tưởng vào bản thân mình nữa. Bây giờ Đức Chúa Trời đã
có thể sử dụng ông ta, và Ngài hiện ra với ông trên núi Hô-rếp và gọi ông từ một
bụi gai đang cháy. Tôi tin rằng Môi-se không bao giờ mơ rằng Đức Chúa Trời sẽ gọi
mình; ông không bao giờ mơ rằng Đức Chúa Trời sẽ ban cho ông một sự mặc khải.
-
Vào ngày đó, ông đưa đàn chiên của
cha vợ đến nơi hoang dã, và như mọi khi, ông đã đi đến núi của Đức Chúa Trời,
núi Hô-rếp. Tôi không biết liệu ông có nghe tiếng Chúa nói chuyện trong giờ dưỡng
linh buổi sáng của mình hay ông thậm chí còn có giờ thức canh dưỡng linh buổi sáng
hay không. Tôi không biết liệu ông có nhận được một khải tượng trong phòng mình
vào sáng hôm đó không, nhưng tôi tin rằng ông đã không nhận được bất cứ điều
gì. Đó là một buổi sáng thông thường nhất, một buổi sáng giống như bất kỳ buổi
sáng nào khác. Nhưng ngày đó hóa ra là ngày lớn lao nhất trong lịch sử thuộc
linh của Môi-se; đó là một bước ngoặt trong cuộc đời ông. Từ ngày đó, con đường
của ông đã đổi khác. Ông đã nhận được một sự ủy nhiệm mới cho một công việc mới.
Ông được Đức Chúa Trời kêu gọi đưa dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai Cập vào một vùng đất
tốt lành và vĩ đại, một vùng đất chảy sữa và mật ong, và trên đỉnh núi đó dân
Y-sơ-ra-ên sẽ phục vụ Đức Chúa Trời của họ.
-
Đây là kinh nghiệm của nhiều Cơ Đốc
nhân ngày nay. Đức Chúa Trời giao dịch với nhiều Cơ Đốc nhân theo cùng một cách
như vậy ngày nay. Nhiều người nghĩ rằng họ có khả năng, năng khiếu và năng lực.
Họ nghĩ rằng họ có thể sốt sắng vì Đức Chúa Trời, làm việc cho Đức Chúa Trời và
giúp đỡ Đức Chúa Trời. Nhưng một ngày nọ, họ được đối mặt với thực tế và thấy rằng
mình đã không làm gì ngoài những công việc vô ích. Tất cả những nỗ lực của họ
không có gì ngoài thất bại. Sau đó, họ sẽ nghĩ rằng họ đã thất bại. Họ sẽ thay
đổi hướng đi của mình, đặt mọi thứ sang một bên, chỉ quan tâm để sống một cuộc
sống tự hài lòng và không có tham vọng gì nữa, chăm sóc đàn chiên một cách thê
lương trong sa mạc. Tất cả những điều này là một phần trong giao dịch của Đức
Chúa Trời, mục đích của điều đó là tiêu diệt con người thiên nhiên.
-
Khi Môi-se còn ở trong cung điện
của Pha-ra-ôn, ông đã học được tất cả sự khôn ngoan của người Ai Cập và có năng
lực trong lời nói cùng công việc của mình (Công vụ 7:22). Nhưng Đức Chúa Trời đã
không nói chuyện với ông hoặc kêu gọi ông vào thời điểm đó. Đức Chúa Trời chờ đợi
cho đến khi Môi-se đi vào hoang địa và chịu đựng một thời gian dài chăn dắt bầy
chiên trước khi Ngài xuất hiện và nói chuyện với ông. Chỉ sau một khoảng thời
gian dài như vậy, Chúa mới cho rằng thời gian đã chín muồi để nói chuyện với
con người nầy.
Ngày nay, nhiều người đang sống
trong "cung điện" của họ, nên việc Chúa nói chuyện với họ là vô ích.
Khi Chúa nói một lời, họ cãi lại đến mười lời. Khi Chúa nói với họ về phương
đông, họ nói với Chúa về phương tây. Có vẻ như họ có khả năng và khả năng hơn
Chúa. Tôi không có cách nào để nói chuyện với nhiều anh chị em vì họ không thể
và không muốn lắng nghe. Những người như vậy cần phải được xử lí theo thời
gian. Mặc dù họ đã lãng phí nhiều ngày tháng, nhưng vẫn chưa quá muộn để họ
quay đầu. Theo con người, bốn mươi năm của Môi-se âm thầm trôi qua mà không có
gì xảy ra. Nhưng đối với Đức Chúa Trời, bốn mươi năm này là một "sự lãng
phí" không thể thiếu.
-
Xuất hành 3: 2 nói: "Và vị
thiên-sứ của Đức GIA-VÊ hiện ra cùng người trong một ngọn lửa cháy có ngọn từ ở
giữa bụi cây ấy; và người nhìn, và kìa, bụi cây đang cháy với lửa rực, nhưng bụi
cây không bị thiêu trụi". Câu này nói "kìa". Khi một người đàn
ông nghĩ rằng ông có đủ điều kiện để làm việc cho Chúa, thì đó thường không phải
là thời điểm thích hợp để ông làm bất cứ điều gì. Đức Chúa Trời thường gọi con
người khi ông ta ít mong đợi nhất. Đức Chúa Trời gọi Đa-vít ra khỏi chuồng cừu
trong khi ông đang đi theo bầy chiên (2 Sa-mu-ên 7: 8). Ngài gọi Ghi-đê-ôn khi ông
đang đập lúa mì (Thẩm 6: 11-23). Ngài đã gọi Sa-mu-ên khi đang ngủ (1 Sa. 3:
3-10). Trường hợp của Sau-lơ của Tạt-sơ thậm chí còn kịch tính hơn; ông được
Chúa kêu gọi trong khi ông chống đối và bắt bớ Ngài (Công vụ 9: 1-16).
-
Đây là lý do tại sao Phao-lô nói:
"Vậy, điều đó chẳng phải bởi kẻ mong muốn, cũng chẳng phải bởi kẻ bôn ba,
bèn là bởi Đức Chúa Trời thương xót " (Rô-ma 9:16). “Mong muốn” đề cập đến
sự quyết tâm của tấm lòng, trong khi “bôn ba” (chạy) là nói đến những hành động
hướng ngoại của con người, được thực hiện bằng chính sức lực của anh ta. Không
có điều nào như vậy trong sự kêu gọi và lựa chọn của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời
nói chuyện với con người từ bụi gai. Nói từ bụi gai có nghĩa là Đức Chúa Trời thường
nói với chúng ta thông qua những điều rất phổ biến. Ngài không nhất thiết phải
nói chuyện với chúng ta thông qua lời rao giảng của một mục tử trong thánh đường.
Tôi không nói rằng Đức Chúa Trời không bao giờ nói chuyện với chúng ta qua lời
rao giảng của người khác, nhưng tôi đang nói rằng không phải lúc nào Ngài cũng
làm điều này.
Trước khi Đức Chúa Trời phát ngôn
từ bụi gai, đầu tiên có một ngọn lửa
đang cháy và tỏa sáng trong bụi gai. Khi Môi-se nhìn thấy điều này, ông tẻ bước
đến, để nhìn thấy nó, và rồi Đức Chúa Trời nói chuyện với ông. Xin Chúa đưa
chúng ta đến điểm mà Ngài có thể nói chuyện với chúng ta. Hôm nay Ngài vẫn phán
từ bụi gai. Ngài nói chuyện với chúng ta từ cuộc sống hàng ngày của chúng ta và
từ tất cả các vấn đề mà chúng ta phải đối mặt hàng ngày. Ước mong tất cả chúng
ta nghe tiếng nói của Ngài.