-
Nếu bạn không đi sâu vào những
đau khổ của Ngài, bạn sẽ không được đem vào vinh quang. (1 Phi e-rơ 4: 13,
Philip 3: 10, Lu-ca 9:23, 2 Tim: 2: 12). Đó là trong khu vườn nơi mà ý muốn của
bạn thuận phục ý muốn của Ngài. Đó là nơi những quyết định được đề ra trong cuộc
sống của các thánh đồ. Sẽ có nhiều khoảnh
khắc như vậy trong cuộc sống của bạn, một số nhỏ hơn, một số bao quát hơn,
nhưng tất cả đều quan trọng trong bước đi của chúng ta với Chúa và tất cả đều
theo cùng một khuôn mẫu. Đối với chúng ta, là những phàm nhân, hết lần này đến
lần khác, chúng ta sẽ phải đối mặt với quyết định phải quỳ gối trước mặt Đức
Chúa Trời và đầu phục ý muốn của Ngài.
Hãy cân nhắc giá cả và sau đó kêu lên, “không
phải ý muốn của con, mà ý Ngài được nên”. Sau mỗi cuộc gặp gỡ trong vườn là đến
thập giá. Thập giá là nơi chúng ta đặt xác thịt mình vào những tranh cãi với những
gì chúng ta đã thỏa thuận với Đức Chúa Trời. Thập giá là một nơi đau khổ lớn,
nhưng không có sự đau khổ đó vì chính nghĩa của Đấng Christ, chúng ta không bao
giờ có thể được vào vinh quang. Để cuộc sống nảy sinh trong chiến thắng, trước
tiên phải đến sự sỉ nhục. Cần có sự khiêm nhường để đến gần với Đức Chúa Trời,
đó là một phần của con đường dẫn đến vinh quang. Đức Chúa Trời nói rằng Ngài sống
với con người tan vỡ và thống hối. Ngài yêu một tâm linh khiêm nhường, Ngài làm
tâm linh khiêm nhường hồi sinh và ban sự sống cho trái tim của những người tan
vỡ (Ê-sai 57:15)
Chúng ta không phải không có quyền
năng của Đức Chúa Trời khi chúng ta bước ra khỏi vườn. Một khi chúng ta đã quyết
định theo Ngài đến Gô-gô-tha và xa hơn nữa, bất chấp những gì đang ở phía trước
cho chúng ta hoặc thậm chí ở giữa nó, chúng ta được niềm vui củng cố. Chúng ta
được biết rằng Chúa Giêsu, vì niềm vui đặt trước mặt mình, Ngài chịu đựng thập giá, coi thường sự sỉ nhục
và sau đó ngồi xuống bên phải ngai của Đức Chúa Trời (Hê 12: 2). Chúng ta biết
rằng niềm vui của Chúa là sức mạnh của chúng ta. Chúng ta được củng cố và có khả
năng chịu đựng tất cả mọi thứ vì lợi ích của Ngài. Chúng ta không giống như những
người Israel đứng trước một ngọn núi mà không có thể dám chạm vào, một thứ gì
đó bên ngoài vừa tối tăm và đáng sợ như vậy, như là trải nghiệm của họ tại núi
Si-nai. Chúng ta là những thánh đồ leo
lên ngọn núi thuộc linh của Si-ôn để đến gần Đức Chúa Trời. Điều đó hoàn toàn
tuyệt vời và kỳ diệu và điều này tâm hồn tôi biết rõ. Đó là thứ ánh sáng không
thể xuyên thủng xâm chiếm mọi bộ phận của tôi, đổ đầy tôi bằng một thứ ánh sáng
xua tan bóng tối xuất hiện trước sự kỳ quặc đầy niềm vui này. Trong sự hiện diện
đó có niềm vui trọn vẹn, chúng ta không thối lui từ đó, chúng ta tiến vào (Hê
12: 18-22)
Bạn có thể nhìn thấy vượt ngoài tầm
nỗi đau khổ của bạn không? Bạn có thể thấy vinh quang? Bạn có thể thấy ngai
vàng uy nghi của Ngài không? Đây là khu vườn, thập tự giá và vinh quang. Bạn có
thể đồng thanh với Phao-lô rằng bạn coi
việc mất tất cả mọi thứ là không có gì so với sự xuất sắc của kiến thức về Chúa không? Được người ta thấy mình ở trong Ngài. Biết Chúa và biết Ngài bị đóng đinh và
Ngài được tôn vinh. Người nam hay người nữ ra khỏi vườn, khiêm nhường và vâng
theo tiếng gọi của thập tự giá, là người nam hay người nữ có thể và sẽ vui mừng
trong vinh quang của Đức Chúa Trời và với niềm vui chịu đựng thập giá được đặt
trước mặt mình. Một nơi mà bóng tối tang tóc sẽ ngự trị cách tối cao, nhưng bị ánh
sáng huy hoàng của sự hùng vĩ chinh phục. "Chúa đã đổi con từ khóc-than
thành nhảy-múa; Chúa đã mở vải gai của
con và đã nai nịt con bằng sự vui-mừng; Để hồn con có thể hát ca-tụng Chúa, và
không nín-lặng. GIA-VÊ Đức ChúaTRỜI của con ôi, con sẽ tạ ơn Chúa mãi mãi"
(Thi thiên 30: 11-12)