ĐƯỜNG LỐI CHO CÔNG TÁC VỀ SAU
(Một cuộc đàm luận với các đồng công như các khóa
sinh trên Núi Kuling, 19/08/1948 và được xuất bản trong
Những Người Cung Phụng, ngày 01/11/1948)
Lối mòn trước đây của chúng ta trong công tác của
Chúa khiến chúng ta chạm trán một số khó khăn thực
tiễn. Năm nay, chúng ta đã dành nhiều thời gian giải
quyết nan đề của mình trong hai buổi nhóm ở Phúc Châu
và Thượng Hải. Hôm nay, chúng ta sẽ trở lại với vấn đề
này.
NAN ĐỀ CỦA QUÁ KHỨ
Mặc dù đã nhìn thấy ánh sáng về hội thánh rất sáng
tỏ trong quá khứ, nhưng chúng ta không nhìn thấy ánh
sáng về công tác lắm. Nếp sống Bình Thường của Hội
Thánh Cơ Đốc, được phát hành sau kỳ hội nghị của các
đồng công ở Hán Khẩu, bày tỏ rằng khải tượng của chúng
ta rất sáng tỏ về vấn đề hội thánh. Chúng ta đã thấy rằng
các hội thánh là địa phương, một vấn đề mà ngày nay phải
sáng tỏ hơn so với lịch sử của hội thánh. Bởi đọc nhiều
sách, chúng ta chắc chắn có thể nhận thức rằng đặc tính
địa phương của hội thánh chưa bao giờ sáng tỏ như hôm
nay. Tuy nhiên, về công tác, chúng ta luôn luôn cảm thấy
rằng mình thiếu sự sáng tỏ. Đây là vì Jerusalem dường
như thừa thãi khi được nhìn từ viễn cảnh của Antioch. Khi
ở Hán Khẩu, chúng ta nghiên cứu toàn bộ sách Công Vụ,
nhưng không thể xem xét Jerusalem. Bắt đầu từ chương
mười ba, sách Công Vụ thẳng hàng với công tác của chúng
ta và công tác của chúng ta thẳng hàng với sách Công Vụ.
Tuy nhiên, chúng ta không biết cách áp dụng các sự kiện
diễn ra trước Công Vụ 13. Vào thời đó, chúng ta không có
ánh sáng đầy đủ.
Do các thử thách và khó khăn chúng ta đã chạm trán
trong nhiều năm qua, bây giờ chúng ta đã nhìn thấy tính
hữu ích của hơn mười chương đầu của Công Vụ. Chúng ta
đã khám phá ra tính hữu ích của các chương này. Xin tha
thứ cho tôi vì nói theo cách này, nhưng đây là sự thật.
Chúng ta phải công nhận rằng trong các buổi nhóm ở Phúc
Châu và Thượng Hải, mười hai chương đầu của Công Vụ
trở nên ngày càng sáng tỏ với chúng ta hơn bao giờ hết.
Cũng như các hội thánh địa phương sau Công Vụ 13 chưa
bao giờ được nhìn thấy cách sáng tỏ như vậy thì vào lúc đó
ở Hán Khẩu, công tác cũng chưa bao giờ được nhìn thấy
cách sáng tỏ như ngày nay. Các khó khăn trong quá khứ
chỉ còn trong quá khứ; ngày nay, tình trạng đã khác.
CÔNG TÁC LÀ THEO MIỀN
Một trong những vấn đề chúng ta đã khám phá liên
quan đến các miền. Trong khi hội thánh là địa phương, thì
công tác là theo miền. Tôi cảm thấy, điều này được khải
thị cách rất sáng tỏ trong Kinh Thánh. Chúng ta không
nhìn thấy điều này cách đây năm hoặc mười năm chỉ vì
chúng ta không thấy; chúng ta không thể làm khác hơn.
Tuy nhiên, bây giờ, chúng ta nhất định đã nhìn thấy, và
điều đó có thể được trình bày chỉ trong hai cụm từ: các hội
thánh là địa phương và công tác là theo miền. Nói cách
khác, hội thánh là địa phương, nhưng công tác là theo
miền, bao gồm nhiều địa phương kết hợp lại để hình thành
một miền.
Trong sách Công Vụ, có thể nhìn thấy sáng tỏ rằng
mười hai sứ đồ có một miền xác định cho công tác. Peter,
John và nhóm của họ công tác trong một miền, trong khi
Paul, Silas, Timothy, và Barnabas công tác trong một miền
khác. Trong chương đầu của Philippi, chúng ta có thể nhìn
thấy nhiều miền khác nhau. Trong 2 Corinth 10:13-14,
chúng ta tìm thấy các lời này: “Vì chúng tôi không vượt
quá ranh giới của mình, như thể là chúng tôi đã không đến
với anh em. Nhưng chúng tôi sẽ không khoe khoang quá
mức nhưng theo định mức của cây thước mà Đức Chúa Trời
của sự đo lường đã chia từng phần cho chúng tôi, để đi đến
tận nơi anh em.” Ở đây chúng ta được bày tỏ rõ ràng về
một điều gì đó liên hệ đến một miền, một định mức mà
Đức Chúa Trời đã chia phần cho các sứ đồ. Đức Chúa Trời
đã vẽ một vòng tròn cho họ, và bên trong vòng tròn đó có
một khu vực công tác cho họ. Vì vậy, công tác liên hệ đến
vấn đề miền.
Tuy nhiên, các hội thánh không liên hệ đến một miền.
Không một hội thánh nào được vận dụng sự kiểm soát
trên các địa phương khác, vì hội thánh là địa phương.
Trong quá khứ, chúng ta đã phạm một sai lầm lớn
trong việc lẫn lộn phạm vi công tác với tính địa phương
của hội thánh. Bây giờ chúng ta nhìn thấy cách sáng tỏ
rằng công tác bao gồm nhiều địa phương bên trong một
khu vực gọi là một miền. Giống như Peter và John ở trong
miền xung quanh Jerusalem, Paul và Timothy ở trong một
miền khác xung quanh Antioch. Mặc dù họ duy trì liên lạc
và tương giao với nhau, nhưng các miền riêng biệt của họ
không giống nhau.
Ngày nay chúng ta không thể nói nhiều, nhưng việc
công tác là theo miền và các hội thánh là địa phương đã
trở nên sáng tỏ hơn.
CÁC MIỀN CÓ CÁC TRUNG TÂM
Vấn đề thứ hai liên quan đến trung tâm trong mỗi
miền. Các hội thánh không có một trung tâm. Hội thánh ở
Jerusalem không kiểm soát trên các hội thánh ở Samaria.
Những người nghiên cứu Kinh Thánh biết rằng các hội
thánh là địa phương và một hội thánh trong một địa
phương không thể vận dụng sự kiểm soát trên một hội
thánh trong một địa phương khác. Hơn nữa, hội thánh
trong mỗi địa phương không thể kiểm soát các hội thánh
trong nhiều địa phương. Nơi cao nhất mà hội thánh có thể
yêu cầu kháng cáo là chính địa phương của hội thánh đó;
không có hội đồng khu vực hay các trụ sở cho hội thánh.
Tuy nhiên, công tác thì không như vậy, vì công tác có một
trung tâm. Trong sách Công Vụ, chúng ta có thể nói rằng
Jerusalem là trung tâm trong một miền, trong khi Antioch
là trung tâm trong một miền khác.
Các Đặc Điểm Đặc Biệt của Jerusalem
Nếu chúng ta không nhận thức rằng công tác có một
trung tâm, Jerusalem sẽ trở nên một nan đề chứ không
phải một sự giúp đỡ. Mặc dù Kinh Thánh khải thị rằng
các hội thánh là địa phương, nhưng Jerusalem dường như
có phần đặc biệt, và mặc dù Kinh Thánh khải thị rằng hội
thánh là địa phương nhưng Antioch dường như rất đặc
biệt. Cho nên, Antioch cũng có thể trở nên một nan đề chứ
không phải một sự giúp đỡ cho chúng ta. Cả Jerusalem lẫn
Antioch đều có thể trình bày các nan đề chứ không phải sự
giúp đỡ cho chúng ta.
Ngày nay, chúng ta nhìn thấy cách sáng tỏ rằng hội
thánh ở Antioch là một điều, trong khi Antioch như trung
tâm cho công tác là một điều khác. Khi nói về các hội
thánh, Jerusalem đứng tương đương với Antioch và cũng
với các hội thánh ở Samaria. Tuy nhiên, khi nói về công
tác, Jerusalem là trung tâm của công tác. Lệnh truyền của
Đức Chúa Trời là sẽ có các chứng nhân ở Jerusalem và
trong mọi vùng Judea và Samaria và cho đến phần tận
cùng trái đất. Jerusalem là trung tâm của công tác.
Trong Công Vụ 13, có một sự khởi đầu khác ở Antioch,
và Antioch trở nên một trung tâm thứ hai của công tác.
Thánh Linh đã bắt đầu một điều gì đó ở đó. Thánh Linh
đã có một khởi đầu ở Jerusalem và Thánh Linh có một
khởi đầu khác ở Antioch trong Công Vụ 13. Ở cả hai nơi,
Thánh Linh đều khởi đầu cho công tác. Từ Antioch, một số
người đi ra đến những nơi khác để công tác. Khi các hội
thánh ra đời, các trưởng lão được chỉ định để chịu trách
nhiệm về việc giám mục các hội thánh. Nhưng dường như
Antioch chịu trách nhiệm cho họ, vì các công nhân sống ở
Antioch.
Peter Cũng Là Một Trưởng Lão
Ở đây chúng ta nhìn thấy sự quý báu của Jerusalem.
Trong việc đọc Kinh Thánh, chúng ta cũng nhìn thấy sự
quý báu của việc Peter là một trưởng lão tại Jerusalem.
Trong quá khứ, chúng ta chỉ chú ý đến Peter như một sứ
đồ hơn là việc Peter như một trưởng lão. Ông ở trong một
vị trí gấp đôi. Trong mối liên hệ với địa phương Jerusalem,
Peter là một trưởng lão, James là một trưởng lão và John
là một trưởng lão. Tuy nhiên, trong mối liên hệ đến công
tác, tất cả họ đều là các sứ đồ. Vì vậy, khi viết các bức thư
cho hội thánh ở Antioch, họ ký tên là các sứ đồ và trưởng
lão. Nếu không, việc các trưởng lão ở Jerusalem viết thư
và ra lệnh cho hội thánh ở Antioch là không thể vì hội
thánh ở Antioch cũng có trưởng lão. Là các trưởng lão, họ
bảo hội thánh ở Antioch các quyết định mà họ đã đưa ra
cho hội thánh ở Jerusalem; là các sứ đồ, họ cũng đưa ra
cùng một quyết định cho công tác.
Ngày nay, vấn đề này rất sáng tỏ giữa vòng chúng ta.
Đối với chúng ta, nan đề này đã hoàn toàn được giải quyết;
nó ở đằng sau chúng ta. Nó không chỉ ở đằng sau chúng ta,
mà chính sự dạy dỗ này đã được sản sinh cách vinh hiển.
Bây giờ, chúng ta thấy rằng công tác của Đức Chúa Trời
được thực hiện bởi một miền. Đối với công tác, Đức Chúa
Trời muốn thiết lập một địa phương như một trung tâm.
Tất cả các công nhân phải được tập trung trong địa phương
đó, thỉnh thoảng đi ra và thỉnh thoảng trở về. Các trưởng
lão chịu trách nhiệm cho một hội thánh địa phương, nhưng
nếu một địa phương cũng là một trung tâm cho công tác
thì các công nhân cũng phải là trưởng lão để chia sẻ trách
nhiệm của các sự vụ hội thánh ở đó, thêm vào việc chỉ là
trưởng lão thôi.
Kinh Thánh không đưa ra một gương mẫu nào về việc
sai các công nhân thường trú trong một địa phương. Một
sự thực hành như vậy không được tìm thấy trong Kinh
Thánh. Ngoại lệ duy nhất cho điều này là khi các công
nhân di trú đến một địa phương và trở nên một trưởng lão
ở đó. Một trưởng lão có thể chọn thường trú ở Jerusalem
hoặc có thể chuyển đến một địa phương khác để làm
trưởng lão trong thành phố đó. Người ấy có thể nhận lấy
trách nhiệm trong các thành phố riêng là nơi họ thường
trú. Tuy nhiên, nếu một người muốn là công nhân, người
ấy phải chuyển đến Jerusalem.
Hội thánh đã kết tội Peter trong hai ngàn năm qua,
nhưng chúng ta phải nói rằng Peter không sai trật. Hội
thánh đã kết tội Peter trong hai ngàn năm qua về việc
không lìa khỏi Jerusalem, nhưng việc Peter lưu lại tại
Jerusalem là đúng; điều đó không sai. Một số người nói
rằng Peter phải lìa khỏi Jerusalem, nhưng tôi không tin
điều này! Ai có thể nói rằng Chúa muốn Peter và John lìa
khỏi Jerusalem? Một số người nói rằng Peter và John đã
đem các sự bắt bớ đến trên hội thánh tại Jerusalem vì họ
không lìa khỏi đó. Tuy nhiên, điều này không có lập
trường trong Kinh Thánh. Nếu Chúa ao ước Peter và John
lìa khỏi Jerusalem, Ngài có thể khiến sự bắt bớ đến trên
Peter và John, không phải trên hội thánh. Việc tôi sai mà
người khác phải chịu khổ vì điều đó là không đúng. Nếu
Chúa khiến người khác chịu khổ, thì chắc chắn tôi không
sai. Nếu việc Peter và John ở lại Jerusalem là sai, thì Đức
Chúa Trời phải quở trách Peter và John; Ngài không nên
đem sự bắt bớ đến trên hội thánh tại Jerusalem.
Tuy nhiên, Chúa nói rằng thế giới sẽ ghét chúng ta vì
chúng ta không thuộc về thế giới và nếu thế giới bắt bớ
Ngài thì nó cũng sẽ bắt bớ chúng ta (John 15:19-20). Khi
chúng ta đi theo Chúa, thế giới ghét chúng ta vì chúng ta
không thuộc về thế giới. Sự bắt bớ không xảy ra vì chúng
ta không lìa khỏi quê nhà mình. Nếu vậy, tất cả các Cơ
Đốc nhân lìa khỏi quê nhà sẽ được miễn khỏi sự bắt bớ. Sự
bắt bớ được kinh nghiệm cách đồng đều bởi các Cơ Đốc
nhân ở quê nhà lẫn những người lìa khỏi quê nhà.
Đi Ra và Trở Về
Anh em sẽ nhớ rằng Peter đi ra đến Caesarea và trở
về Jerusalem. Khi đó Peter đến Samaria (vì công tác của
Đức Chúa Trời ở Samaria) và sau đó về lại Jerusalem.
Jerusalem là trung tâm, trong khi Samaria là một thành
phố trong miền công tác đó. Các đồng công tập hợp lại tại
Jerusalem. Họ đi ra và trở về, trở về và đi ra.
Có một công nhân cai trị trên hội thánh trong một địa
phương là ý tưởng Cải Chánh; đó không phải là ý tưởng
của Kinh Thánh.
Chỉ có Đức Chúa Trời mới có thể đưa ra quyết định về
việc địa phương nào được chọn làm trung tâm cho công tác.
Chỉ có Đức Chúa Trời mới biết bắt đầu như thế nào và ở
đâu; chỉ có Thánh Linh mới biết khởi xướng công tác như
thế nào. Quyết định của con người là vô dụng. Chúng ta
không thể quyết định địa phương nào là “Jerusalem” qua
sự bàn bạc riêng, vì Đức Chúa Trời muốn chính Ngài làm
điều đó. Vấn đề này ở trong tay của Thánh Linh. Chỉ có
Jerusalem mới được Thánh Linh chỉ định là Jerusalem.
Trong phần đầu của Công Vụ, chúng ta nhìn thấy
Peter đi ra và trở về Jerusalem. Sau đó, chúng ta nhìn
thấy Paul đi ra và trở về Antioch. Họ không bao giờ ở lại
trong một địa phương nhưng luôn luôn trở về. Chúng ta
phải nhìn thấy rằng công tác có một miền cũng như một
trung tâm.
Dù chúng ta gọi đó là miền, vùng, hay trung tâm thì
những điều này cũng chỉ là thuật ngữ. Chúng ta cần nhấn
mạnh điều thiết yếu đằng sau các thuật ngữ. Trong công
tác ở Jerusalem, có một điều gì đó thiết yếu. Việc chúng ta
gọi nó là vùng, trung tâm hay miền thì không thành vấn
đề. Điều này cũng đúng đối với Antioch. Vì Chúa đã đo
lường một phần của công tác, nên việc gọi nó là thước đo
của công tác là đúng. Một nhóm công nhân cư trú trong
một vùng, miền hoặc trung tâm, trong khi một nhóm công
nhân khác cư trú trong một miền khác.
Các trưởng lão không được bổ nhiệm đến một số nơi
từ những nơi khác. Trong trường hợp của Peter, ông không
đơn giản là một sứ đồ, và ông không đơn giản là một
trưởng lão. Ông vừa là sứ đồ vừa là trưởng lão. Vì vậy, các
anh em ơi, khi anh em, là một đồng công, thường trú trong
một địa phương, anh em ở đó vừa là sứ đồ vừa là trưởng
lão. Nhận lối mòn này theo cách này là đúng. Việc một số
anh em đi ra giúp đỡ là đúng, nhưng họ phải trở về. Việc
họ ở lại và không trở về là không đúng. Hoặc họ đi ra và
di hành theo một vòng rộng lớn rồi trở về giống như Paul
hoặc họ đi ra và lập tức trở về giống Peter—cả hai đều
đúng. Trở về là một điều bắt buộc. Nếu người ta khiển
trách Peter về việc không đi ra, thì họ cũng phải khiển
trách Paul về việc trở về. Peter trở về Jerusalem, và Paul
trở về Antioch. Đây là Lời Đức Chúa Trời; không điều gì có
thể sáng tỏ hơn Lời Ngài.
CÁC SỨ ĐỒ RAO GIẢNG PHÚC ÂM
VÀ VIỆC RAO GIẢNG BỞI ĐƯỜNG LỐI DI TRÚ
Bây giờ, chúng ta nhìn thấy vấn đề thứ ba, tức là công
tác của Đức Chúa Trời được đưa ra phía trước như thế nào
và phúc âm được rao giảng như thế nào. Ở đây chúng ta có
hai đường lối. Vì công tác của Jerusalem khác với của
Antioch, nên chúng ta có hai đường lối rao giảng phúc âm
khác nhau và hai đường lối thiết lập hội thánh khác nhau.
Đường Lối của Antioch—Các Sứ Đồ Đi Ra
Thứ nhất, điều đó có thể được thực hiện theo đường lối
của Antioch. Paul và Barnabas, Paul và Timothy, hoặc Paul
và Silas đi hết nơi này đến nơi khác để rao giảng phúc âm
và sau đó trở về Antioch. Chính các sứ đồ là những người
đi ra rao giảng phúc âm và các sứ đồ đi ra để thiết lập các
hội thánh. Đây là một đường lối.
Đường Lối của Jerusalem—Đi Ra Bằng Cách Di Trú
Đường lối thứ hai là đường lối của Jerusalem. Trong
đường lối này, tất cả các tín đồ di trú. Họ rao giảng phúc
âm trong mỗi nơi. Sự di trú này dẫn đến kết quả là phúc
âm được lan rộng khắp mọi nơi (Công 8:4). Dù được thực
hiện cách hòa bình hay như kết quả của sự bắt bớ thì một
sự di trú vẫn là một sự di trú. Đường lối của Jerusalem là
di trú. Điều duy nhất đặc biệt là họ đi ra vì cớ sự bắt bớ.
Tôi nghĩ rằng Chúa đã để lại dấu chân rất rõ ở đây.
Chúng ta đừng bao giờ nghĩ rằng nửa đầu tiên của Công
Vụ có rất ít ý nghĩa. Công Vụ, cũng giống như Sáng Thế
Ký, là một sự ký thuật về đường lối Đức Chúa Trời. Khi
nhìn thấy cách Đức Chúa Trời công tác vào ban đầu, chúng
ta có thể làm cùng một điều ngày nay.
Định Mức của Sự Gia Tăng
Cân Xứng Với Số Người Đi Ra
Đức Chúa Trời đã dùng sự bắt bớ để buộc các thánh đồ
di trú. Họ không thể ở lại; họ buộc phải đi. Vào lúc đó,
hàng ngàn người liên tục đi ra. Nhưng Paul vẫn tìm thấy
hàng ngàn tín đồ trong hội thánh vào lúc ông trở lại
Jerusalem. Khi ông trở lại Jerusalem và đến gặp James và
tất cả các trưởng lão, ông được kể về nhiều ngàn người Do
Thái đã tin (Công 21:20). Lúa mì được gặt năm nay sẽ lại
tăng trưởng vào năm tới. Chúng ta phải lìa khỏi lập
trường mà chúng ta đã chiếm lấy để cho người khác trở
nên Cơ Đốc nhân. Chúng ta không nên đứng yên mọi lúc.
Số Cơ Đốc nhân đi ra biểu thị sự gia tăng tương xứng.
Luôn luôn ở yên một chỗ sẽ không khiến số lượng của
chúng ta gia tăng. Các môn đồ ở Jerusalem tiếp tục đi ra
rao giảng phúc âm, nhưng Kinh Thánh nói rằng có hàng
ngàn tín đồ Do Thái khi Paul trở lại Jerusalem. Đường lối
của Đức Chúa Trời là sai dân chúng đi ra từng tổ giống
như những hạt giống được phát tán.
Trước mặt Đức Chúa Trời, chúng ta cần nhìn thấy ba
nguyên tắc này cách sáng tỏ trước khi có thể tham gia vào
cái gọi là công tác truyền giáo.
Nhu Cầu Rao Giảng Phúc Âm
Khi ở London, tôi đã từng bảo Anh Austin-Sparks rằng
công tác của chúng ta ở Trung Hoa khác với công tác của
họ—chúng ta phải chăm lo cho phúc âm trước hết. Vì đã
có nhiều Cơ Đốc nhân trong mọi phần của London rồi nên
dường như khắp đất nước đó đều là Cơ Đốc nhân. Nhưng ở
Trung Hoa, chúng ta phải công tác theo khuôn mẫu nguyên
thủy là rao giảng phúc âm trước hết. Dường như công tác
mà người anh em của chúng ta đang thực hiện ở London
chỉ là một công tác của chức vụ. Còn về phần mình, chúng
ta phải rao giảng phúc âm.
Không Bị Lung Lạc
Vì vậy, các anh em ơi, chúng ta đừng bao giờ bị lung
lạc về ba điểm này. Trong nhiều năm chiến tranh Trung
Nhật, chúng ta đã chạm trán vô số khó khăn. Qua các khó
khăn, chúng ta đã học được những điều này. Đối với nhiều
người trong chúng ta, ít nhất phân nửa thời gian đã qua
rồi. Phân nửa còn lại phải được dành để tiếp lấy một
đường lối thẳng tắp. Chúng ta đừng bao giờ bước đi như
trong quá khứ. Tôi tin (đây là cảm nhận của cá nhân tôi)
rằng ánh sáng này đã đủ sáng tỏ. Trong hai ngàn năm,
hội thánh đã cố gắng làm cho Jerusalem phù hợp với toàn
bộ bức tranh, nhưng nó chưa bao giờ được làm cho phù hợp
cách đúng đắn. Ngày nay, chúng ta có thể làm cho nó phù
hợp cách đúng đắn và thậm chí sáng tỏ. Vấn đề này bây
giờ đã sáng tỏ như lẽ thật chúng ta đã nhìn thấy ở Hán
Khẩu về tính địa phương của hội thánh.
Đối với chúng ta, rõ ràng là các hội thánh là địa
phương, và công tác là theo miền. Vì lý do này, công tác
của chúng ta cần đi đúng đường. Nếu vẫn nghĩ rằng một
công nhân phải quản lý địa phương thì chúng ta đã đi vào
ngõ cụt rồi. Nếu vấn đề này không được xử lý, công tác
không bao giờ có thể tiến lên. Đường lối cũ không hiệu
quả. Thí dụ, nếu đường lối cũ đúng đắn, thì chúng ta sẽ
không có đủ công nhân để chăm lo cho hơn một trăm buổi
nhóm ở miền Bình Dương, cho dù chúng ta sai tất cả họ đi.
Chúng ta không có đủ công nhân cho miền Ôn Châu.
Chúng ta sẽ cần các chị em làm mục sư. Đi theo đường lối
này, chúng ta sẽ không bao giờ có thể đáp ứng các nhu
cầu.
Duy Trì Chứng Cớ Tại Trung Tâm
Chúng ta phải thấy rằng công tác có miền và trung
tâm của nó. Tất cả các vấn đề liên quan đến các địa
phương có thể được đặt trong tay của các hội thánh địa
phương. Các công nhân luôn luôn đi ra công tác. Sau một
thời gian ngắn, họ trở về Jerusalem. Rồi họ lại đi ra và
trở về Jerusalem lần nữa. Vì lý do này, việc duy trì một
chứng cớ mạnh mẽ ở Jerusalem là rất tốt. Việc mười hai
sứ đồ duy trì chức vụ lời ở Jerusalem là một việc dễ dàng,
nhưng sẽ rất khó cho họ duy trì chức vụ này ở Samaria
và khắp Judea.
Vì vậy, trước mặt Đức Chúa Trời, chúng ta cần có
nhiều sự cầu nguyện và ánh sáng rõ ràng về việc địa
phương nào có thể được dùng làm trung tâm cho công tác
trong một miền. Đó phải là nơi mà một nhóm công nhân,
cả anh em lẫn chị em, có thể cư trú với nhau và thiết lập
một trung tâm. Đó cũng phải là nơi họ phục vụ như các chi
thể của hội thánh địa phương để duy trì chứng cớ địa
phương. Bởi việc đi ra và trở về, chức vụ lời trong địa
phương đó được duy trì cách đúng đắn.
Thượng Hải Là Trung Tâm
Đối với các tỉnh Giang Tô và Triết Giang, trung tâm
công tác dọc theo đường ray Nam Kinh-Thượng Hải và
Thượng Hải-Hàng Châu là ở Thượng Hải. Vì vậy, Thượng
Hải phải duy trì một chứng cớ mạnh mẽ, và Thượng Hải
cần các công nhân duy trì công tác. Trách nhiệm của các
địa phương còn lại trong miền này phải để lại cho các anh
em của chính địa phương họ. Đồng thời, các anh em ở
Thượng Hải phải di trú đến các nơi khác. Sau một thời
gian, các anh em ở Thượng Hải phải đi ra theo từng tổ.
Đây là một vấn đề rất quan trọng. Việc đi ra rao giảng
phúc âm ở trong tay của các anh chị em; chúng ta không
sai người đi ra để làm mục sư, nhưng chỉ để làm những
người di trú. Xin nhớ rằng nguyên tắc của Jerusalem là di
trú. Đây là phương pháp để rao giảng phúc âm trong các
hội thánh ban đầu. Một người có thể nói rằng họ đi ra vì
cớ sự bắt bớ. Nhưng chúng ta sẽ tìm con cái của Đức Chúa
Trời là những người không chịu bắt bớ ở đâu? Do đó,
chúng ta phải ghi nhớ rằng lối mòn được đặt rõ ràng trước
mặt chúng ta.
Phúc Châu Cũng Là Một Trung Tâm
Đây là cách tôi nhìn thấy vấn đề này ngày nay. Tôi có
thể minh họa điều đó theo cách này: Nếu tỉnh Phúc Kiến
và đảo Đài Loan là một miền công tác thì chúng ta tin
rằng Phúc Châu có thể được nhận lấy làm trung tâm. Tất
nhiên, các anh em phải hỗ trợ và duy trì một trung tâm
như vậy bằng cách đi ra và trở về. Khi chúng ta đem dân
chúng đến sự cứu rỗi, chúng ta phải răn bảo họ rằng họ
cũng phải đi ra bởi ân điển của Chúa. Chúng ta phải khích
lệ hai mươi người chuyển đến Nam Bình, ba mươi người
đến Phủ Điền, ba mươi người đến Hạ Môn, ba mươi người
đến Đài Bắc và ba mươi người đến Đài Nam. Khi họ đi ra,
phúc âm sẽ đi ra với họ. Phúc âm đơn giản đi theo họ. Nếu
chúng ta mong đợi nhiều người giảng tin lành được dấy lên
trong một vài năm, thì phí tổn không chỉ cao mà số người
đi ra sẽ bị hạn chế. Cuối cùng, chúng ta sẽ không thấy
nhiều kết quả. Hãy nhớ rằng cả hội thánh phải đi ra để
rao giảng phúc âm. Đi ra từng tổ là đúng.
Ở Phúc Châu, có các sứ đồ và trưởng lão. Đôi khi, hai
ba người trong số họ có thể đi đến một địa phương để
thăm viếng và sau đó trở về. Hai ba người nữa có thể đi
đến một địa phương khác và cũng trở về.
Tôi không nói rằng từ giờ trở đi tất cả công tác phúc
âm phải được để lại trong tay của họ. Có thể một hai anh
chị em cần thăm viếng từ làng này sang làng khác. Nhưng
phúc âm sẽ chỉ đi ra khi hai đường lối đem theo phúc âm
này được nhận lấy cùng một lúc.
Chức Vụ Lời và Việc Sai Đi
Bây giờ chúng ta có thể thấy rằng công tác ở trung
tâm trở nên rất quan trọng. Chúng ta không chỉ cần duy
trì chức vụ Lời mà còn cần sai người đi ra vì công tác. Bất
kể họ là người bán hàng rong, phu xe hay người giúp việc,
thì tất cả phải được sai đi ra rao giảng phúc âm.
Vì lý do này, chúng ta cần trao cho mọi anh chị em sự
huấn luyện đúng đắn để họ được đem đến chỗ sẵn sàng
được sai đi. Năm mươi người sẽ được sai đi đến một nơi và
ba mươi người sẽ được sai đến nơi khác, là nơi họ có thể
giúp đỡ các hội thánh địa phương mà không trở nên gánh
nặng cho họ. Nếu nhiều người được sai đi trở nên một nan
đề và các hội thánh địa phương không thể xử lý họ, thì có
gì là tốt? Vì vậy, các anh chị em cần được huấn luyện cách
đúng đắn để được chuẩn bị đi ra từng tổ một như các nhà
truyền giáo.
Các đồng công phải thấy rằng công tác phải được tập
trung hóa, không bị phân tán. Địa phương là trung tâm
đầu tiên phải được thiết lập trong trật tự tốt đẹp trước khi
các thánh đồ có thể được huấn luyện và sai đi.
Trong vài năm qua, chúng ta đã chạm trán nhiều nỗi
khổ và khó khăn. Chúng ta đã học một số bài học. Nguyện
chúng ta không xem xét các bài học này cách hời hợt.
Chúng ta cần học tập từ những điều này.
NHU CẦU TIẾP NHẬN SỰ HUẤN LUYỆN CƠ BẢN
Bây giờ chúng ta đến với điểm thứ tư, tức là nhu cầu
về tất cả các anh chị em tiếp nhận cùng một sự huấn
luyện.
Buổi Nhóm Huấn Luyện của Các Tín Đồ Mới
Chúng ta cần cung cấp cho các tín đồ mới một loại
buổi nhóm đặc biệt. Ở Thượng Hải và Phúc Châu, chúng ta
đã cung cấp sự huấn luyện này cho các anh chị em mới tin
rồi. Buổi nhóm này giống nhau trong mỗi một năm. Chúng
ta không muốn tiến tới một điều gì đó mới. Tất nhiên,
chúng ta không muốn các bài học huấn luyện này được một
số người đọc thuộc lòng giống như bài cầu nguyện của
Chúa. Nếu các diễn giả sống động thì sẽ có sự sống. Các
bài học hướng dẫn này được giảng theo thứ tự từ đầu đến
cuối năm. Sau năm mươi hai tuần, chu kỳ được lặp lại lần
nữa. Khi mỗi anh em đi ra người ấy ít nhất đã nhận được
mọi sự hướng dẫn cơ bản. Theo cách này, chúng ta sẽ loại
bỏ một số nan đề.
Nếu một số người đến giữa vòng chúng ta, bất kể họ
tham gia vào tuần nào, họ sẽ kết thúc toàn bộ khóa huấn
luyện trong một năm. Sau năm mươi hai tuần, chu kỳ sẽ
lặp lại. Nếu họ bước vào ở tuần thứ mười trong năm, họ sẽ
hoàn tất chu kỳ huấn luyện và dạy dỗ khi họ đến tuần thứ
chín của năm sau. Mọi người phải nhận được cùng một sự
hướng dẫn để sẵn sàng được sai đi.
Sai Đi Để Rao Giảng Phúc Âm
Hãy bảo cho họ biết rằng khi di trú đến một nơi, họ
phải cố gắng hết sức để cứu các hồn trong địa phương nơi
họ sống. Vì vậy, trước hết chúng ta phải đem con người
đến sự cứu rỗi trong địa phương là trung tâm. Những người
này phải được gây dựng và sai đi ra đến các nơi khác. Họ
phải được trao cho cơ hội đi ra rao giảng phúc âm.
Theo cách này, cả hội thánh sẽ rao giảng phúc âm,
không chỉ là những người giảng tin lành. Nếu chỉ có
những người giảng tin lành thực hiện việc rao giảng, họ
không bao giờ có thể hoàn tất việc rao giảng phúc âm
khắp Trung Hoa trong suốt cuộc đời họ. Ngày nay, dân số
ở Trung Hoa là 450 triệu người, nhưng chưa có hơn một
triệu người là Cơ Đốc nhân. Nếu một triệu Cơ Đốc nhân
này ở trong tay chúng ta và mọi người đều được sai đi, thì
chúng ta có thể tin lành hóa Trung Hoa. Chúng ta cần
giúp họ nhận được cùng một loại huấn luyện và sau đó
sai họ đi. Khi đó, chúng ta sẽ thấy hội thánh rao giảng
phúc âm ở khắp mọi nơi.
Họ đi ra rao giảng phúc âm vì họ được sai đi, không
phải vì họ bị bắt bớ. Có thể họ sẽ gặp sự bắt bớ, nhưng
điều chính yếu là họ phải đi ra.
Một số sự sắp xếp là cần thiết, và các anh em dẫn dắt
phải đưa ra các sự sắp xếp này. Một số địa phương có vị trí
chiến lược về mặt địa lý, và chúng ta phải dùng chúng. Có
thể trước hết chúng ta phải sai ba hoặc năm người đến đó
để đảm nhiệm một công việc. Khi đó, chúng ta có thể sai
thêm một vài người nữa đến để đảm nhiệm một công việc
khác. Khi dân chúng được đem đến sự cứu rỗi qua họ, các
đồng công có thể đến đó để dấy lên một buổi nhóm. Để
tiến lên, chúng ta cần một sự thay đổi từ tình trạng hiện
tại. Đây là cách tiến lên trong công tác.
Hội Thánh Kết Trái Khi Rao Giảng Phúc Âm
Ngày nay, tất cả các anh chị em đều công nhận rằng
khi hội thánh rao giảng phúc âm thì luôn luôn có thêm
trái. Chỉ có công tác của hội thánh mới có thể kết trái hơn
nữa. Gần đây, một nhóm anh em đến Cổ Điền để rao
giảng phúc âm, và tổng cộng hơn năm mươi người được cứu
và baptism. Anh Chen trở về và nói rằng khi lìa khỏi anh
không biết kết quả của việc hội thánh rao giảng phúc âm
phúc âm sẽ như thế nào. Nhưng sau chuyến đi đến Cổ
Điền, anh không còn nghi ngờ nữa: khi hội thánh rao
giảng phúc âm, con người được cứu. Không có sự quảng
cáo, một người chỉ đơn giản quản lý một hoặc hai người.
Trong một thời gian ngắn, hơn năm mươi người đã được
cứu.
Trong quá khứ, Nam Bình chỉ có một vài thánh đồ
trong các buổi nhóm. Gần đây sau khi các anh em đến đó,
hơn hai mươi người được baptism. Những người này đã
nghe phúc âm trong suốt cuộc hỏa hoạn lớn ở Nam Bình,
khi chỉ còn lại một phần tư thành phố. Khoảng mười tư gia
của các anh em chúng ta cũng bị cháy. Cửa hàng của Anh
Huang cũng bị cháy. Nhưng khi cả hội thánh rao giảng
phúc âm, nhiều người được cứu. Các anh em của chúng ta
viết thư và nói rằng vì họ đã khám phá ra đường lối này
nên họ sẽ dâng cả mạng sống mình cho điều đó và không
xoay sang bất cứ đường hướng nào khác.
Trong khi hội thánh đang rao giảng phúc âm, Chúa
đang công tác. Chúng ta không phải dùng bất cứ sự quảng
cáo nào hoặc áp dụng bất cứ biện pháp loài người nào. Các
anh em đơn giản đi ra, mỗi người đem một người khác
đến, và dân chúng đến. Việc sứ điệp hơi yếu thì ít thành
vấn đề. Hễ hội thánh lan rộng phúc âm, thì nhiều người sẽ
được baptism. Trong tương lai, công tác này sẽ được
chuyển giao cho các anh em địa phương; họ sẽ tự làm công
tác.
Kuling Sẽ Cung Cấp Sự Giúp Đỡ
Chúng ta sẽ làm gì ở đây trên Núi Kuling? Các hội
thánh địa phương phải gửi những người có triển vọng đến
đây để được giúp đỡ trong một hoặc hai tháng. Khi đó, họ
sẽ được sai trở về địa phương của mình để gánh trách
nhiệm. Các đồng công phải luôn luôn gánh trách nhiệm
của công tác trong trung tâm, nhưng họ cũng phải đi ra và
trở lại nhiều lần. Nếu chúng ta làm điều này, công tác sẽ
có một con đường để tiến lên.
Nhu Cầu về Sự Phối Hợp
Vì lý do này, trong các hội nghị ở cả Thượng Hải lẫn
Phúc Châu, chúng ta đã chú ý nhiều đến vấn đề phối hợp.
Không điều gì hiệu quả mà không có sự phối hợp. Trong
quá khứ, tất cả chúng ta đã đi con đường riêng của mình,
nhưng không có sự phối hợp, không điều gì có thể được
thực hiện cách đúng đắn. Không ai được hành động cách
độc lập; mọi người phải dâng mình để chịu phối hợp cách
đúng đắn.
Tôi tin rằng phúc âm sẽ lan ra nhanh chóng. Hơn nữa,
tôi tin rằng chúng ta sẽ dễ dàng tiếp quản toàn bộ Trung
Hoa. Thí dụ, nếu các anh em ở Phúc Châu trung tín, thì sẽ
rất dễ cho họ tiếp quản tỉnh Phúc Kiến và đảo Đài Loan.
Nếu các anh em trong các địa phương khác cũng trung tín
và học tập nhận lấy đường lối này, họ cũng sẽ có thể tiếp
quản các nơi họ ở.
Ngày nay chúng ta đã tìm ra đường lối. Bây giờ, đó
hoàn toàn là vấn đề về con người. Đường lối không thể
sáng tỏ hơn được nữa. Nếu không nhìn thấy nguyên tắc
Jerusalem, chúng ta sẽ cảm thấy rằng có một điều gì đó
trong Lời Đức Chúa Trời không phù hợp; dường như có
một số nan đề. Ngày nay, chúng ta phải công bố rằng toàn
bộ sách Công Vụ rất phù hợp; không có nan đề gì cả. Hơn
nữa, bây giờ mỗi lần tôi đọc sách Công Vụ, tôi kinh ngạc
về cách Peter cư xử trong phần đầu. Tôi nghĩ Peter đã bị
tố cáo cách không công bằng trong hai ngàn năm qua. Việc
Peter đi ra và trở về Jerusalem là hoàn toàn đúng. Không
nghi ngờ gì nữa, có các trung tâm cho công tác của Đức
Chúa Trời.
Chức Vụ Lời Không Còn Là Một Nan Đề
Nếu chúng ta nhận lấy đường lối này, vấn đề chức vụ
lời sẽ không còn là một nan đề nữa. Tất cả những gì chúng
ta phải làm là duy trì một chức vụ như vậy trong một địa
phương trung tâm. Các địa phương khác cần được dẫn dắt
để chăm lo cho mình. Sẽ không có nan đề gì về chức vụ lời
nếu các hội thánh địa phương là các hội thánh tự chăm lo
cho vấn đề. Chính điều này khiến cho tất cả chúng ta đang
chuẩn bị chỗ để huấn luyện ở Kuling. Trong tương lai
chúng ta sẽ đem những người giỏi, có triển vọng từ tất cả
các hội thánh đến đây để nhận được sự huấn luyện. Rồi
chúng ta sẽ gửi họ về. Do đó, tôi làm công tác của tôi và
anh em làm công tác của anh em, mỗi người đều chú tâm
vào công tác của riêng mình. Tôi tin rằng chúng ta sẽ sớm
có thể thông qua đường lối này và các chứng cớ mạnh mẽ
có thể được xây dựng cách liên tục trong nhiều địa phương.
Nền Tảng của Công Tác
Nền tảng của mọi công tác ngày nay là ở đây. Nếu
điều này bị lẫn lộn, mọi sự sẽ bị lẫn lộn và chúng ta sẽ trở
lại tình trạng trước khi nhóm lại ở Hán Khẩu. Ở Hán
Khẩu, chúng ta chỉ nhìn thấy vấn đề hội thánh; vào lúc đó,
chúng ta không nhìn thấy vấn đề công tác. Bây giờ, đường
lối công tác đã đặt trước mặt chúng ta. Nếu chúng ta có
những người đúng đắn và sự thương xót của Chúa ở với
chúng ta thì trong vòng một vài năm, phúc âm sẽ được lan
rộng khắp Trung Hoa. Tôi tin đây sẽ là một sự kiện lớn—
rao giảng phúc âm cho cả Trung Hoa. Nếu chúng ta không
nhận lấy đường lối này, tình trạng sẽ vẫn như cũ trong
năm mươi năm.
Tôi công nhận rằng có sự chúc phước của Đức Chúa
Trời giữa vòng chúng ta. Trong quá khứ, tôi nói rằng Đức
Chúa Trời luôn luôn cứu dân chúng. Trong thực tế, Đức
Chúa Trời đã cứu nhiều người giữa vòng chúng ta. Tuy
nhiên, tôi luôn luôn cảm thấy rằng điều này không đủ;
chúng ta vẫn chưa cứu đủ người. Gần đây, tất cả chúng ta
đều dâng mình để nghiên cứu Kinh Thánh một lần nữa.
Chính tôi đã đọc Lời Đức Chúa Trời một hoặc hai lần nữa.
Tôi nhận thấy Lời Đức Chúa Trời trở nên rất sáng tỏ.
Trong quá khứ, chúng ta chỉ thấy đường lối hội thánh.
Chúng ta không nhìn thấy đường lối công tác. Khi đường
lối công tác không đúng đắn, đường lối hội thánh cũng
không đúng đắn. Chúng ta cảm tạ Đức Chúa Trời về sự
thương xót của Ngài trên chúng ta để ngày nay Ngài mở
mắt chúng ta để nhìn thấy đường lối này sau nhiều năm.
Các anh em ở trong một địa phương phải luôn luôn mang
trách nhiệm của họ. Họ phải thực hành sự phối hợp, và
phải di trú đến những nơi khác từng tổ một để rao giảng
phúc âm.
Đây là một vấn đề rất đơn giản. Jerusalem có sự
thành công lớn trong vấn đề này. Trước mặt Đức Chúa
Trời, Jerusalem đại diện cho hội thánh. Jerusalem thiên
thượng đại diện cho hội thánh, và Jerusalem thuộc đất
cũng đại diện cho hội thánh. Peter đã luôn luôn công tác ở
đó, và kết quả là nhiều người đã đi ra rao giảng phúc âm.
Không bao giờ chúng ta nhìn thấy phúc âm đi đến chỗ kết
thúc khi dân chúng ra đi. Phúc âm sẽ liên tục tiến lên.
Điều này hết sức vinh hiển.
YÊU CẦU NGÀY NAY—TRUNG TÍN TRONG SỰ PHỐI HỢP
Vì vậy, ngày nay có một yêu cầu không chỉ về việc các
đồng công phải phối hợp mà những người dẫn dắt cũng
phải phối hợp. Không ai trong chúng ta có thể tự do chọn
lựa. Theo cách này, hội thánh sẽ rao giảng phúc âm. Mọi
người, bất kể đi đến đâu, phải đi vì phúc âm. Miệng của họ
phải vì việc rao giảng phúc âm. Chúng ta cần đi ra như
Thân Thể. Tôi tin rằng Chúa sẽ có con đường của Ngài
ngày nay.
Nếu chúng ta không đáng tin cậy và trung tín, Chúa
sẽ chọn những người khác để nhận lấy đường lối này. Tôi
tin rằng có thể Ngài sẽ làm điều này, nhưng phải mất ít
nhất hai mươi năm nữa. Đừng nói rằng Chúa sẽ không gạt
chúng ta qua một bên. Chúa có thể dễ dàng gạt chúng ta
qua một bên, nhưng phải lãng phí thêm hai mươi năm nữa.
Chúng ta hi vọng sẽ tiết kiệm cho Chúa hai mươi năm.
Nguyện Chúa thương xót chúng ta để chúng ta có thể bắt
kịp. Chúng ta hãy dâng mọi sự của mình vì điều này. Sau
khi trải qua các kinh nghiệm khó khăn và nặng nề, Ngài
đã bày tỏ cho chúng ta đường lối này. Nguyện chúng ta
không từ bỏ điều đó.
Một sứ điệp được Watchman Nee giảng và Anh Chou
ký thuật lại vào sáng ngày 19/08/1948.