"Anh em ơi, chúng tôi
không muốn anh em chẳng biết về sự hoạn nạn đã xảy đến cho chúng tôi trong A-
si, thể nào chúng ta đã bị đè nén quá chừng quá sức, đến nỗi cũng hết mong sống
được. Thật chúng tôi đã tự đoán định rằng chắc phải chết (có
án tử hình trong chúng tôi), hầu cho
chúng tôi không cậy mình, nhưng cậy Đức Chúa Trời là
Đấng khiến kẻ chết sống lại. Ngài đã giải cứu chúng tôi khỏi sự chết
lớn dường ấy, vẫn đang giải cứu chúng tôi, và chúng tôi còn hi vọng Ngài sẽ giải
cứu chúng tôi nữa " (2 Cor . 1:8-10)
Sự kiện kinh nghiệm sự đau khổ
Điều đầu tiên đến với chúng ta từ
phần nhỏ trong cuốn tự truyện của Phaolô là một thực tế của kinh nghiệm này.
Ông dường như không coi nó là một điều bất thường. Ông tiếp lấy nó, có vẻ như
là quá trình bình thường của cuộc sống tôi tớ của Đức Chúa Trời. Ông đơn giản
nói về nó như một cái gì đó xảy ra với Ông ở Tiểu Á - gần giống như một việc xảy
ra bình thường. Nó lớn lao và rõ ràng khủng khiếp, nó được tiếp lấy như một cái
gì đó xảy đến, đã xảy ra, xuất hiện; và điều này sẽ nói với chúng ta rằng những
kinh nghiệm kinh khủng của nghịch cảnh, khổ đau và thử nghiệm mà qua đó dân của
Chúa bước đi thì không được coi là thảm họa thuộc linh, như thể mọi thứ đã sai trật,
vũ trụ của chúng ta sẽ tan từng mảnh, Sa-tan đơn giản mang tất cả mọi thứ ra đi
và Chúa ở lại và bị đánh bại. Đó là một cách mạnh mẽ của việc nói như vậy,
nhưng chỉ chú ý tới thực tế này, mà trong quá trình cuộc sống của một người đầy
tớ thật chân thực và trung thành và dành cho những người đầy tớ tận tụy đứng
cho lợi ích cao nhất và đầy đủ nhất của Chúa, những điều như thế này xảy đến
cho ông. Từ ngữ “xảy đến” ở đây được thể hiện tốt hơn bằng từ ngữ của chúng ta
"hội tụ trên". Bạn và tôi, trong thời điểm khó khăn và nghịch cảnh,
đau khổ và thử nghiệm sâu xa, rất thường hay bị cám dỗ để nghĩ rằng một cái gì
đó rất sai lầm đã diễn ra, và có một câu hỏi lớn là liệu nó nên được, nhìn thấy
chúng ta thuộc về Chúa.
Chúng ta thực sự có tấm lòng tận
tụy cho Chúa, chúng ta bận rộn cho Ngài - và bây giờ nhìn vào điều này! Vâng,
nó xảy đến và nó xảy đến. Chúng ta phải đến điểm kết luận về điều này, rằng không
có sự quyến rũ nghỉ ngơi trên cuộc sống của một người con tận tụy nhất của Đức
Chúa Trời, không có sự quan phòng đặc biệt để nói rằng không có nghịch cảnh sẽ
theo kịp, sẽ xảy đến. Nó xảy ra, đó là một thực tế, và đó là nơi chúng ta bắt
đầu.
Nó đã xảy ra với Paul, nó xảy ra
với ông, nó "hội tụ trên" ông, nhưng ông không dấy lên bất kỳ câu hỏi
nào về Đức Chúa Trời hoặc về các vấn đề thuộc linh trong một cách như vậy đang
khi ông gặp các sự khó khăn khi đi với Chúa. Bạn có phải là người gặp con đường
như vậy, và có lẽ vẫn còn như vậy, một con đường trong những nghịch cảnh lớn, thử
thách, đau khổ, bối rối? Nó đã xảy ra với bạn, nó đã bắt kịp, nó đã xảy đến cho
bạn. Vâng, Paul không cô đơn trong con đường này, đó là một phần của quá trình
mọi sự. Nó có một ý nghĩa; nhưng quan điểm của tôi vào lúc này là những điều
này là các sự kiện. Bạn không thể thoát khỏi chúng. Bạn phải giải quyết đối với
nó rằng chúng là những sự kiện phải được công nhận và được chấp nhận hầu tạo
thành số phận một người đầy tớ và con chân thật của Đức Chúa Trời. Đó là nơi mà
chúng ta bắt đầu.
Vận dụng hướng tới kinh nghiệm
Nhưng sau đó có một điều khác ở
đây. Tất nhiên, chúng ta không biết bản chất chính xác của sự thử nghiệm đặc
biệt này là gì. Một số người nghĩ rằng nó đề cập đến thời gian Phaolô ở Êphêsô
và rằng ông suýt bị quăng cho các con thú hoang dã tại đấu trường. Ông nói
trong một dịp khác rằng ông đã chiến đấu với con thú ở Ephesus, đó là nói theo
nghĩa bóng (1 Cor. 15:32). Có thể như vậy, nhưng có thể xảy ra nhiều hơn vì một
số bệnh khủng khiếp đã bắt kịp ông, một số bệnh tật mà đã làm ông hết hy vọng
sống. Bất cứ là điều gì, ông nói: "thể nào chúng tôi đã bị đè nén
quá chừng quá sức, đến nỗi cũng hết mong sống được. Thật chúng tôi đã tự đoán định rằng chắc phải chết".
Bạn ngạc nhiên tại sao ông lặp đi lặp lại rằng từ "chúng tôi". Đó là
những khó khăn của bản dịch. Nếu nó đã được dịch ra tiếng Anh, sẽ là một cái gì đó như thế này. "Chúng
tôi phải chịu số phận mình"; có nghĩa là, chúng tôi đến một bản án chính
mình về tình hình. Như với chính mình, phán quyết của chúng tôi là - Đây là kết
thúc, sự chết!
Nhưng những gì chúng ta muốn ghi
nhận cách đặc biệt là luyện tập hầu sự đau khổ được sản sinh trong Paul. Rõ
ràng ông đã nhìn vào điều này, rà soát nó và nói, ý nghĩa thần thượng trong
tình hình của tôi là gì? Chúa có ngụ ý gì bởi điều này? Mặc dù nó trông giống
như một sự tình cờ, nó đã xảy đến cho tôi, nhưng Chúa có một cái gì đó cột chặt
với nó. Có sự điều tra và luyện tập về tình hình, và trong sự điều tra cầu
nguyện của mình, ông đến chỗ nhận ra những gì là tâm trí của Chúa, và ông tổng kết
tất cả thành một từ ngữ nhỏ bé – HẦU CHO. "Thật
chúng tôi đã tự đoán định rằng chắc phải chết (tôi có án tử hình
trong minh), hầu cho chúng tôi không cậy mình,
nhưng cậy Đức Chúa Trời là Đấng khiến kẻ chết sống lại". Tất
cả điều này xảy ra hầu cho... Có một chủ đích thần thượng, một ý nghĩa thần
thượng, một cái gì đó khá chính xác. Hầu cho...
Cũng sau đó, bước thứ hai là
chúng ta phải có sự luyện tập bên trong để tìm ra những gì Chúa có ngụ ý qua
những điều xảy ra với chúng ta, vì không có gì xảy ra cho một người con chân
thật của Đức Chúa Trời mà không có một ý nghĩa trong đó. Phải có sự luyện tập
cho đến khi chúng ta đến điểm mà chúng ta có thể nói, ô, tôi thấy rồi- đó là đích
điểm, là mục tiêu và mục đích của Chúa. Điều đó... hầu cho... Thật là một chữ
“hầu” hùng mạnh biết dường nào! Nó là kết quả của một cuộc điều tra cầu nguyện,
là tại sao chúng ta được phép đi qua trong những khoảng đường tối tăm, đầy khó khăn
và thử thách, mà trong đó chúng ta thất vọng. Chúng ta đi đến một kết thúc, và
chúng ta vượt qua án tử hình cho chính mình. Chúng ta nói, "Vâng, tôi đã bị
kết liễu, tôi đã chấm dứt, đó là sự chết, không có hy vọng". Chúng ta vượt
qua án tử hình. Nhưng chúng ta tin rằng Đức Chúa Trời có một cái gì đó trong nó
và chúng ta đã có được điêu đó từ trong nó; kết quả phải là cụ thể "hầu cho... "
Lời giải thích - "Đức
Chúa Trời khiến kẻ chết sống lại"
Điều đó dẫn ngay đến điều cuối
cùng, " ... hầu cho chúng tôi không cậy mình, nhưng cậy
Đức Chúa Trời là Đấng khiến kẻ chết sống lại". Nó là một sự đi qua
ngay trên lập trường nầy đến một lập trường khác, từ lập trường của chúng ta
đến lập trường của Đức Chúa Trời. Trong chính mình có sự chết, một sự kết thúc; nhưng đến với Đức Chúa Trời, có một
khởi đầu- "Đấng khiến kẻ chết sống lại".
Đó là toàn bộ lịch sử của Hội thánh, tập hợp thành một câu nhỏ của sáu từ ngữ: “Đấng khiến kẻ chết sống lại". Đó là toàn bộ đích
điểm của Hội thánh trong thời kỳ này, rút ra từ việc hồn của Paul đã được luyện
tập. Lịch sử của Hội thánh là gì? Đích điểm thần thượng trong Hội thánh trong thời
kỳ này là gì? Nó nằm trong tất cả các phần mà Đức Chúa Trời sẽ có cơ hội cho thấy
rằng Giêsu Christ, Đấng đã chiến thắng sự chết, đã chiến thắng tất cả những hạn
chế, tất cả các kết cuộc của những gì là thiên nhiên, và đã có thể làm sự đầy
đủ vô hạn của sự sống phục sinh.
Các bạn thân mến, vào lúc cuối
cùng Hội thánh sẽ được nhìn thấy là dụng cụ của Đức Chúa Trời trong việc thiết
lập trong vũ trụ này sự kiện mà thông qua sự chết và sự sống lại của Giêsu Christ,
sự chết, mà kẻ thù lâu đời của Đức Chúa Trời và con người, đã bị phá hủy hoàn
toàn. Sự thật đó sắp được tác thành thông qua Hội thánh. "Cốt để nhờ Hội thánh
mà khiến các bậc chấp chánh, quyền bính trên trời hiện nay được biết sự khôn
ngoan muôn mối của Đức Chúa Trời," (Eph. 3:10). Điều trung tâm này có
trong mọi sự- sự chết. Chúng ta có ngụ ý gì về sự chết ? Chúng ta không nói đơn
giản về sự chết thể xác, nhưng một điều thuộc linh lớn lao. Sự chết là điều
được đọc thành chữ “kết thúc”. Bất cứ khi nào bạn và tôi nói, này là sự kết
thúc, chúng ta đã bị kết thúc rồi!
- Chúng ta đã đầu hàng sự chết.
Đó là phán quyết của sự chết, sự chết luôn luôn nói điều đó. Hội thánh không
bao giờ nên tin vào các sự kết thúc - đó là đầu hàng sự chết. Mặc dù hàng ngàn
lần trong bản thân chúng ta có thể cảm thấy sự cuối cùng đã đến, trong chính kinh
nghiệm mà đưa chúng ta đến nơi mà Đức Chúa Trời đã đầu tư một sự thực hiện mới mẻ
trong Ngài thì sự kết thúc bị hủy bỏ. Chúng ta đừng bao giờ mong đợi một kết thúc
cho đến khi Đức Chúa Trời nói, đó là kết thúc! Ngài là Đức Chúa Trời của hy vọng, "Ngài theo sự thương xót
cả thể của mình mà tái sanh chúng ta để được hi vọng sống bởi sự từ kẻ chết
sống lại của Jêsus Christ, lại để
được cơ nghiệp không hư nát, không ô uế, không suy tàn, để dành cho anh em ở
trên trời" (1 Phi-e-rơ 1: 3-4). Nếu chúng ta bỏ qua những tiêu cực
và chỉ đọc những tuyên bố tích cực trong khúc kinh thánh chúng ta đang xem xét,
chúng ta đọc: "Nhưng cậy Đức Chúa Trời là Đấng khiến kẻ
chết sống lại".
Bạn có đang mong đợi các sự kết
thúc, sự giới hạn, cảm giác rằng với bạn không có hy vọng, không có tương lai chăng?
Đừng tin điều đó! Hãy cúi xuống và xem nó như là một thực tế vĩnh cửu lớn lao-
Đức Chúa Trời đang cố gắng đưa chúng ta đến nơi hầu chúng ta ngừng chờ đợi
những gì Ma quỉ liên tục cung cấp thông qua các hoàn cảnh - sự chết, kết thúc,
giới hạn. Đức Chúa Trời luôn luôn suy nghĩ về sự gia tăng, sự mở rộng. Đó là
lịch sử của Hội thánh. Một lần nữa và một lần nữa, nói chung và trong các
trường hợp cá nhân, có nói, này là kết thúc: mọi sự qua rồi: Chúa đã làm với
chúng ta; nhưng - ô, chúng ta chậm học hiểu biết bao, chậm được cố định, chậm
được thành lập! – Điều đó không chứng minh là cuối cùng, đúng không? Chúng ta nhận
thấy rằng vẫn còn có một hợp đồng sự sống, vẫn còn một cái gì đó trong ý định
của Đức Chúa Trời; và ngay cả khi điểm chính thực sự đạt một kết thúc ở đây
trên trái đất, chúng ta không tin rằng đó là kết thúc của cuộc sống và công
việc - đó là sự giải phóng cho đến sự đầy đủ trong vinh quang.
Đây là những điều rất đơn giản,
nhưng tất cả tùy thuộc từ ngữ nhỏ bé này "hầu cho" Đức Chúa Trời cho
phép những điều rất sâu sắc và khó khăn và đau đớn – những điều làm cho chúng
ta thực sự đến mức từ bỏ, nơi mà chúng ta vượt qua phán quyết của sự chết cho
chính mình. Ngài cho phép chúng đến với đích điểm này, hầu cho- tuy nhiên chúng
ta có thể đã biết và chứng minh sự thật trong kinh nghiệm trước đó của chúng ta
– Ngài còn có thể đưa chúng ta đến một giai đoạn xa hơn vào quyền năng và sự tốt
đẹp của nó, hầu Đức Chúa Trời khiến người chết sống lại. Nếu Ngài làm điều đó,
thì có hy vọng cho bất cứ ai và bất cứ điều gì. Chúa cho chúng ta đức tin được
kỷ luật, giáo dục, soi sáng nầy nhiều hơn. Chúng ta không thể đến với nó bằng
cách được nghe nói, bằng cách nghe một nghìn lần, nhưng chỉ bằng kinh nghiệm.
Một số bạn biết những gì chúng
tôi đang nói đây. Bạn biết tuyệt vọng, bạn biết tình huống vô vọng, bạn biết ý
nghĩa của việc đến nơi mà bạn đã bị kết thúc và mình buông tay ra là gì. Nếu
bạn không đến đó, bạn có thể chưa biết được. Chúa theo đuổi nắm lấy chúng ta, có
thể đưa chúng ta đến đó, thông qua nơi đó, trong và qua Hội thánh của Ngài, sự
chết đã bị nuốt mất trong chiến thắng, sự chết không còn nữa. Đó là lời cuối
cùng thực tế của Kinh Thánh. Gần như những lời đầu tiên của Kinh Thánh là về
lối vào của sự chết; cây sự sống bị cắt đứt. Vào phần cuối của Kinh Thánh chúng
ta đọc "Sự chết sẽ không còn nữa" (Khải huyền 21:4). Điều đó đã được
lấy ra trong một dụng cụ, và chúng ta biết rằng quá trình đó là rất thực tế.
Chúa giúp chúng ta học được bài học đó và thu đạt được lập trường thuận lợi
trong chiến thắng sự phục sinh của Đấng Christ.
Sưu tầm