-
Col. 2: 6-7, “Vậy, anh em đã tiếp nhận Christ Jêsus là Chúa thể
nào, thì hãy ăn ở trong Ngài thể ấy, châm rễ và gây dựng trong Ngài, vững vền trong
đức tin, chánh như anh em đã được dạy dỗ, cũng hãy dư dật trong sự cảm tạ”.
Khi Phao-lô đang viết chương này của thơ Cô-lô-se, ông đang
xem bức tranh về vùng đất tốt trong Cựu Ước như một tiêu biểu của Đấng Christ
bao gồm tất cả. Có một gợi ý về điều này trong 1:12, nơi Phao-lô nói rằng Đấng
Christ là phần hưởng của các thánh đồ. Sau đó, trong 2: 6 Phao-lô bảo chúng ta
bước đi trong Đấng Christ. Điều này ngụ ý rằng Đấng Christ là vùng đất, lãnh thổ,
miền, nơi chúng ta có thể bước đi. Hơn nữa, tham chiếu của ông về việc châm rễ
trong Đấng Christ trong 2: 7 cũng cho thấy rằng ông đang nghĩ về vùng đất tốt.
Để được châm rễ trong Đấng Christ, Ngài phải là miền đất của chúng ta, là đất của
chúng ta. Tất cả những điều này là dấu hiệu cho thấy Đấng Christ được mặc khải ở
thơ Cô-lô-se là vùng đất tốt của chúng ta.
-
Ông nhận thức được rằng dân được Đức Chúa Trời chọn trong thời
Cựu Ước được hưởng phần đất tốt như là phần chia của họ. Hơn nữa, ông nhận ra rằng
vùng đất tốt là tất cả mọi sự đối với họ. Chính nhờ vùng đất tốt mà họ có thể
thờ phượng Đức Chúa Trời và xây dựng đền thờ để làm chứng cớ cho Đức Chúa Trời và
cho nơi ở độc nhất của Ngài. Chính nhờ vùng đất tốt mà mục đích của Đức Chúa Trời
có thể được thực hiện thông qua con cái Israel. Nhận thức đầy đủ về vùng đất tốt
có ý nghĩa gì đối với những người được Chúa chọn, Phao-lô đã sáng tác thư cho
người Cô-lô-se với bức tranh của vùng đất tốt trong tâm trí. Do đó, nếu chúng
ta trải nghiệm Đấng Christ toàn diện như được tiết lộ trong cuốn sách này,
chúng ta cần nhận ra rằng một Đấng Christ như vậy được tiêu biểu bởi vùng đất
Ca-na-an.