Dưới đây là một bài viết của
T.A.Sparks . Nó nói về truyền thống của con người. Đức Chúa Trời đang dấy lên
một thế hệ tín đồ trong những ngày cuối cùng mà tìm cách chuyển động trong sự
tự do của Đức Thánh Linh, là nơi mà Chúa Giêsu lcó quyền ưu việt. Điều kiện sẽ
được tốt thì những người nầy sẽ dễ dàng không thể kiểm soát và tổ chức một giáo
phái khác.
Ngài sẽ kết nối chúng ta lại với
nhau và Ngài sẽ sử dụng hoàn cảnh để thực hiện ý muốn của Ngài cho sự hiệp nhất
trong Thân Thể và sự tự do của Đức Thánh Linh. Các bức tường hình thành các
giáo phái đã được sử dụng để tạo ra các nhà tù mà tìm cách hạn chế và giới hạn
công việc của Đức Thánh Linh.
Từ những ngày cuối cùng của các sứ
đồ cho đến bây giờ, lịch sử Cơ Đốc giáo là một lịch sử của các nhà tù. Lịch sử
này không phải là nhà tù theo nghĩa đen hoặc vật chất, mặc dù đã có không ít trường
hợp ở tù trong số này. Đó là một lịch sử của nhà tù, mà là kết quả của thói
quen được thiết lập lâu đời của con người, mang Đức Thánh Linh vào sự nô lệ.
Đã bao nhiêu lần Chúa đã phá vỡ
thoát ra, chuyển động theo một cách mới và tự do hầu qua cách đó được con đường
xuyên qua sự kiểm soát của con người và kết tinh thành hình thức, tín điều, tổ
chức, giáo phái, trường phái, trật tự, cộng đồng khác, hay như thế! Kết quả
không thay đổi đã là sự chuyển động và sự sống tự do của Đức Thánh Linh đã bị nhốt
chật chội hoặc thậm chí bị giết bởi các nhà tù có khung thành mà Ngài đã bị ép
buộc phải vào đó.
Mỗi khi chúng ta tìm cách thể
hiện một cái gì đó thần thượng bằng lời nói và hình thức, lặp tức chúng ta hạn
chế nó. Khi sự biểu hiện hoặc hình thức đó trở thành công thức, được thành lập
và công nhận, chúng ta đã thực sự tra xiềng xích trên Linh của Chúa. Đức Chúa Trời
ban cho một tầm nhìn, và mọi tầm nhìn do Đức Chúa Trời ban cho có tiềm năng và
khả năng không giới hạn. Nhưng thật quá sớm sau đó, khải tượng được con người nắm
giữ, đó là những người chưa bao giờ tiếp nhận được khải tượng đó bởi Thánh
Linh. Sau đó, chùm nho của Eschol chuyển thành nho khô trong tay của họ. Vì
vậy, rất nhiều loại trái cây sống của vùng đất thiên thượng đã bị thiệt hại theo
cách này và trở thành khô cứng, co rút lại, và cái bóng không được xức dầu về vinh
quang ban đầu của họ.
Những người kế nghiệp, các nhà
tài trợ, hoặc những người gắn bó, đã tiếp tục xây dựng thành một tổ chức trần
thế vào một chuyện động sống động của Thánh Linh, mà vốn đã sinh ra với ngọn
lửa trong trái tim của một số nhà tiên tri. Họ bỏ tù khải tượng vào trong một
truyền thống. Sứ điệp, bài giảng sẽ trở thành một tín điều; khải tượng trên
trời sẽ trở thành một cơ chế trần thế; chuyển động của Chúa trở thành một công
việc, mà phải được tiếp tục tiến tới bởi hơi của năng lượng con người và duy
trì bởi nguồn lực của con người.
Bất cứ sự giã từ thực sự (hoặc
dường như) hay sự tẻ tách khỏi trật tự đã được nhìn nhận và có truyền thống của
tín điều hoặc sự thực hành, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành dị giáo, bị đình chỉ
cách dữ dội, dặp tắt, và loại bỏ ra ngoài. Những gì, mà ngay từ buổi đầu của
nó, là một cơ cấu thuộc linh, sinh động, có năng lượng sản xuất, thể hiện một
cái gì đó mà Đức Chúa Trời thực sự mong muốn và Ngài đã sinh nó ra, thì lại
thường xuyên trở thành một cái gì đó mà thế hệ tiếp theo phải duy trì và đấu
tranh cách khó khăn để nó tiếp tục đi tới. Điều gì đã khai triển một sự tự kỷ
trung tâm, và nó tiến lên cách khó khăn với bất cứ ai hay bất cứ điều gì can
thiệp hoặc dường như can thiệp vào nó. Thánh Linh đã trở thành tù nhân của tổ
chức hoặc hệ thống đó, và kết quả là con người bị hạn chế về mặt thuộc linh.
Đức Linh phải được tham khảo và
làm theo trên suốt con đường. Trong bất cứ điều gì mà trong đó Thánh Linh có
thể có quyền tự do bị hạn chế, Đức Linh sẽ phản ứng. Và nếu Ngài ở trong chúng
ta, Ngài sẽ làm cho chúng ta nổi loạn chống lại các sự hạn chế không đúng Kinh
thánh. ( T.A.Sparks )