THI THIÊN
132-134 GIAI ĐOẠN TRƯỞNG THÀNH
GIỚI THIỆU VÀ
ÔN LẠI
Khi đến với giai đoạn cuối cùng của Các Thi
Thiên Đi Lên, Chúng ta cần nhớ rằng các Thi thiên này chứa đựng rất ít sự dạy
dỗ và giáo lý. Tuy nhiên, chúng rất phong phú trong kinh nghiệm. Vì lý do này,
chúng ta không nên nhận lấy sự chia sẻ này như một sự giải thích Kinh Thánh
theo giáo lý. Các tác giả và những người giải nghĩa khác đã giải thích các thi
thiên này theo cách khác, nhưng sự ao ước của chúng tôi là chia sẻ các Thi
thiên này theo kinh nghiệm thuộc linh. Trong nếp sống Cơ Đốc của mình, chúng ta
đang đi lên từ giai đoạn kinh nghiệm này đến giai đoạn kinh nghiệm khác. Chúng
ta đã bàn đến các giai đoạn khải tượng, hiến dâng, vui hưởng và mở rộng. Bây
giờ chúng ta đến giai đoạn thứ năm, giai đoạn trưởng thành.
Sự trưởng thành được mô tả trong giai đoạn
cuối cùng của các Thi thiên đi lên thì khác với sự trưởng thành mà chúng ta đã
nhìn thấy trong các giai đoạn trước đó. Thí dụ, giai đoạn thứ ba, giai đoạn vui
hưởng, đã dẫn đến một loại trưởng thành nào đó. Tuy nhiên, sự trưởng thành đó
có tính cá nhân chủ nghĩa. Trong giai đoạn vui hưởng, chúng ta trở nên một
phước hạnh cho Thân thể, và chúng ta thậm chí được các thánh đồ đánh giá cao,
nhưng chúng ta có thể chưa thật sự nhìn
thấy Thân Thể. Thay vì vậy, chúng ta cảm thấy rằng chính chúng ta rất cao
trọng và quan trọng. Đây là lý do tại sao chúng ta cần phải trải qua giai đoạn
thứ tư, giai đoạn mở rộng. Để chúng ta được mở rộng, Chúa đã khiến chúng ta bị
hạ xuống. Chúng ta đã kinh nghiệm những khó khăn và hoạn nạn trong môi trường
của mình, là những điều thúc ép chúng ta dành thêm thời gian ở trong sự hiện
diện của Chúa. Trong ánh sáng của sự hiện diện Ngài, chúng ta nhìn thấy mình
thật sự là ai. Chúng ta không còn có thể nghĩ về chính mình quá cao. Chúng ta
nhận thức rằng nếu không có sự thương xót của Chúa thì chúng ta có thể phạm bất
cứ tội nào. Chúng ta không còn có thể quá kiêu ngạo hay kiêu căng, và chúng ta
không còn ao ước làm những điều vĩ đại nữa. thay vì vậy, chúng ta trở nên như
một “ con trẻ đã dứt sữa,” khiêm nhường, thuận phục Chúa và có một thái độ đúng
đắn với nếp sống hội thánh. Điều này có nghĩa là chúng ta đã bước vào trong một
sự trưởng thành lành mạnh ở một mức độ lớn hơn.
Vào lúc đạt đến giai đoạn thứ năm của Các Thi
Thiên Đi Lên, chúng ta đã học tập nói với Chúa rằng: “Tôi không dám làm bất cứ
điều gì, toi cũng không thể làm bất cứ
điều gì. Chúa ôi, mọi tham vọng thuộc linh của tôi trong quá khứ, và mọi ao ước
của tôi về việc được Ngài dùng thao cách vĩ đại, bây giờ không còn nữa. Tôi
nhận thức mình không là gì cả. Tôi chỉ muốn là một đứa trẻ trong sự hiên diện
của Ngài.” Đây là kết quả sự tăng trưởng lành mạnh của chúng ta trong sự sống.
Trong quá khứ chúng ta đã từng đầy dẫy những “mũi tên”, và do đó có thể xử lý
mọi loại tình huống. Chúng ta đã trở nên một nguồn cung ứng sự sống và sự vui
mừng cho nếp sống hội thánh. Nhưng rồi Chúa bước vào để hạ chúng ta xuống. Chúa
đã cày trên lưng chúng ta và sinh ra các luống cày để có thêm sự sống tăng
trưởng. Bởi sự tăng trưởng trong sự sống, chúng ta đã được soi sáng về tình
trạng thật của mình trước mặt Chúa. Chúng ta đã thấy mình chỉ là một tôi nhân,
thậm chí là tội nhân hàng đầu, và chúng ta hoàn toàn lệ thuộc vào sự thương xót
của Chúa. Điều này đã khiến chúng ta được mở rộng và đem chúng ta vào trong một
sự yên nghỉ tĩnh lặng liên quan đến chứng cớ của Chúa. Chính trong sự yên nghỉ
này, sau khi được mở rộng, mà chúng ta có thể vận dụng theo sự trưởng thành của
mình.
Bây giờ chúng ta đến giai đoạn cuối cùng của
sự tăng trưởng của chúng ta trong sự sống như được mô tả trong Các Thi Thiên Đi
Lên. Thi Thiên 132 mô tả sự vận dụng của chúng ta trong sự trưởng thành vì
chứng cớ của Chúa. Thi Thiên 133 và 134 là sự biểu lộ và phô bày nếp sống hội thánh
trong sự trưởng thành. Chúng ta sẽ thấy rằng cuối cùng sự trưởng thành của
chúng ta không còn là một kinh nghiệm cá nhân nữa mà là một kinh nghiệm tập
thể.
THI THIÊN 132:
SỰ LUYỆN TẬP VỀ SỰ TRƯỞNG THÀNH
Một Người
Trưởng Thành Quyết Liệt
Vì Thực Chất của
Chứng Cớ Chúa
Thi Thiên 132 bày tỏ cho chúng ta một thánh
đồ trưởng thành, là người biết cách yên nghỉ, cách để ở trong sự thuận phục, và
cách để chầu chực Chúa. Nhưng trong tình trạng yên nghỉ này, tác giả vẫn có một
sự quyết liệt. Điều này có vẻ như là một sự mâu thuẩn, nhưng điều đó là chính
xác theo kinh nghiệm của chúng ta. Những lúc chúng ta lo âu nhất thường là
những lúc chúng ta yên nghỉ nhất, và những lúc chúng ta yên nhgi3 nhất thường
là chúng ta quyết liệt nhất. Chúng ta quyết liệt vì điều gì ? Chúng ta quyết
liệt để thực chất của chứng cớ Chúa được sản sinh. Khi đã tăng trưởng đến giai
đoạn trưởng thành này, chúng ta có một sự quyết liệt bốc cháy. Chúng ta kêu la
từ bên trong chính mình. “Phải, tôi nhìn thấy chứng cớ của Chúa. Tôi nhìn thấy
các hội thánh địa phương. Nhưng thực chất của mọi điều tôi nhìn thấy ở đâu?
Thực chất của mọi điều chúng ta nói đến ở đâu? Chúng ta đã nghe rất nhiều, biết
rất nhiều, hiểu rất nhiều, nhưng chúng ta quá thiếu hụt thực chất của chứng cớ
Chúa!”
Đây là lý do tại sao Thi Thiên 132 quá trọng
yếu trong kkinh nghiệm của chúng ta như vậy. Thi Thiên ấy bày tỏ cho chúng ta
một thánh đồ trưởng thành đã tăng trưởng bởi bàn tay biến đổi của Chúa. Người
ấy đã trở nên một với Chúa. Người ấy không còn nghĩ: “Làm thế nào tôi có thể
chúc phước cho các thánh đồ khác? Làm thế nào tôi có thể được Chúa sử dụng? Làm
thế nào tôi có thể là một phước hạnh cho hội thánh?” Bây giờ người ấy ở trong
một lĩnh vực khác. Người ấy có thể nói với Chúa: “Tôi không quan tâm đến việc
mình có phải là một phước hạnh hay không. Tôi không quan tâm là tôi có được
Ngài sử dụng hay không. Những điều này không còn là vấn đề đối với tôi nữa.
Nhưng Chúa ôi, tôi vẫn còn rất quyết liệt! Tôi hỏi Ngài, thực tại ở đâu? Thực
chất của mọi điều chúng tôi đã nói đến ở đâu?”
Một vài người trong chúng ta đã ở trong nếp
sống hội thánh một thời gian dài. Sau khi ở trong nếp sống hội thánh nhiều năm,
thật dễ để chúng ta phát triển một thái độ thờ ơ. Chúng ta bắt đầu nói với
chính mình: “Để làm gi? Chẳng có gì hiệu quả. Tất cả các kỳ hội nghị và huấn
luyện đếu tốt, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn vậy. Chúng ta đã nghe về rất nhiều
điều cao trọng, nhưng trong thực tế thì mọi điều đó dường như không có hiệu
quả. Không có sự tác động. Điều đó thật chẳng tới đâu.” Điều này chỉ bày tỏ
rằng chúng ta cần tăng trưởng đến mức trưởng thành. Chúng ta cần luyện tập theo
điều được mô tả trong Thi Thiên 132. Thi Thiên này bày tỏ cho chúng ta một nhận
thức đôi điều về chứng cớ của Chúa. Người ấy biết rằng Đức Chúa Trời có một nơi
cư ngụ giữa vòng dân Ngài. Tuy nhiên, tác giả cũng nhận thức rằng: “Chúng ta
thiếu thực tại. Chúng ta thiếu thực chất.” Thay vì cảm thấy ngã lòng hay trở
nên thờ ơ, người ấy trỗi dậy và bắt đầu chiến đấu. Người ấy chiến đấu vì thực
tại cảu điều mình đã nhìn thấy.
Chúng ta cũng cần có một sự chiến đấu như
vậy. Chúng ta cần phấn đấu để có thực tại và thực chất rằng chứng cớ của Chúa
và nơi cư ngụ của Ngài ở đây với chúng ta, nhưng chúng ta cũng biết rằng có một
điều gì đó thiếu hụt. Chúng ta biết rằng chúng ta rất thiếu hụt thực chất của
điều chúng ta đã nhìn thấy. Thay vì tiêu tan hi vọng và ngã lòng, chúng ta phải
trỗi dậy để chiến đấu. Thay vì thờ ơ, chúng ta phải bắt đầu phấn đấu để đem lại
chính thực chất mà thiết lập thực tại của chứng cớ Chúa giữa vòng chúng ta. Đây
là một sự phấn đấu kỳ diệu và vinh hiển.
Người Trưởng
Thành Thề Nguyện
Với “Đấng Toàn
Năng Của Jacob”
Tác giả bắt đầu bằng: Ô Jehovah, hãy nhớ tới
mọi hoạn nạn của David vì cớ ông; thể nào ông đã thề với Jehovah và thề nguyện
với Đấng Toàn Năng của Jacob” (cc.1-2). Tại sao tác giả nói Chúa hãy nhớ tới
David là một người vừa lòng của chính Đức Chúa Trời. Bất kể mọi điều tội lỗi và
thiếu hụt của ông, David đã làm thỏa mãn niềm ao ước của Đức Chúa Trời. Tác giả
nhắc Jehovad rằng David đã thề nguyện với “Đấng Toàn Năng cỉa Jacob”. Trong
Kinh Thánh, Jacob đại diện cho một người kinh nghiệm công tác biến đổi của
Linh. Cuối cùng Jacob đã được biến đổi thành Israel . Hơn nữa, khi Jacob trở nên Israel
thì chứng cớ của Đức Chúa Trời được sản sinh. Khi David thề nguyện với Đấng
Toàn Năng của Jacob, ông đã thề nguyện với Đấng là Đức Chúa Trời của sự biến
đổi và Đức Chúa Trời của chứng cớ. Sự biến đổi sẽ luôn luôn dẫn đến chứng cớ
của Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta thề nguyện với Đấng Toàn Năng của Jacob,” thì
chúng ta đang nói rằng: Đối với tôi, Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời toàn năng
của sự biến đổi. Đối với hội thánh, nơi cư ngụ của Ngài, Ngài là Đức Chúa Trời
toàn năng của chứng cớ. Tôi thề nguyện với chính Đức Chúa Trời này!” Đây là
khởi đầu sự luyện tập của chúng ta trong sự trưởng thành.
Người Trưởng
Thành Không Có
Ngôi Nhà Của
Riêng Mình
Tác giả tiếp tục: “Tôi sẽ không đi vào lều
trại của nhà tôi; tôi sẽ không lên giường ngủ của mình; tôi sẽ không để mắt tôi
ngủ, không cho mi mắt tôi khép lại; cho đến khi tôi tìm thấy một nơi cho
Jehovah một đền tạm cho Đấng Toàn Năng của Jacob” (cc.3-5). Câu này rất khó
hiểu, và chúng ta phải áp dụng câu này theo kinh nghiệm. Tác giả trích lời
David, nói rằng: Tôi sẽ không đi vào lều trại của nhà tôi”. Từ “lều trại” ở đây
cũng có thể được dịch là “đền tạm”. Trong Cựu Ước, đền tạm của Đức Chúa Trời là
nơi cư trú của Ngài. Vì vậy cụm từ “lều trại của nhà tôi” thật ra có nghĩa là
“đền tạm, nơi cư trú của Đức Chúa Trời, của nhà tôi”. Nhưng làm thế nào nhà của chúng ta có thể là đền tạm? Chúng ta
thường nghĩ rằng mỗi chúng ta có một ngôi nhà của riêng mình, và đền tạm của
Đức Chúa Trời là một vấn đề riêng biệt. Nhưng David đã nói: “lều trại của nhà
tôi”. David là một người trưởng thành mà có thể làm chứng rằng nhà ông là đền
tạm của Đức Chúa Trời, và đền tạm của Đức Chúa Trời là nhà của ông. Nói cách
khác, David đã không có một nơi cư ngụ riêng biệt và tách rời khỏi nơi cư trú
của Đức Chúa Trời. Bằng cách trích lời của David, tác giả áp dụng các lời này
cho chính mình. Nhà của chính ông và nơi cư trú của Đức Chúa Trời là một. Bao
nhiêu người trong chúng ta có thể nói điều này? Chúng ta thường nghĩ: “Có nhà
của Đức Chúa Trời, và có nhà của tôi. Đức Chúa Trời có đền tạm của Ngài, và tôi
có nhà của riêng mình”. Nhưng ở đây, trong Thi thiên này, một người trưởng
thành tuyên bố: “Tôi không có ngôi nhà riêng của mình. Nhà của tôi là nhà Đức
Chúa Trời. Tôi không có bất cứ điều gì cho chính mình. Mọi điều tôi có đều được
Đức Chúa Trời dùng cho nơi cư ngụ của Ngài”
Sự Hiến Dâng
Của Người Trưởng Thành
“Nhà của Tôi Và
Nhà Đức Chúa Trời Là Một”
Khi nhìn thấy mà tác giả đang mô tả, chúng ta
phải thừa nhận rằng chúng ta cảm thấy mình rất không thích đáng. Tác giả thật
sự là một người hiến dâng. Đối với hầu hết chúng ta, sự hiến dâng luôn luôn ở
trong nguyên tắc “trao đổi” Khi trao một điều gì đó cho Chúa, chúng ta mong
rằng Chúa sẽ ban thưởng cho chúng ta. Nếu chúng ta dâng một điều gì cho Chúa
thì Ngài phải ban lại cho chúng ta một điều gì đó. Không nhiều người trong
chúng ta có thể nói: “Nhà của tôi là đền tạm của Đức Chúa Trời”. Nói điều này
có nghĩa là không có động cơ nào khác. Không có ý tưởng về sự trao đổi. Sự hiến
dâng của một người trưởng thành giống như một cuộc hôn nhân. Giữa chồng và vợ
không có ý tưởng là “hễ tôi làm điều gì cho mình, tôi phải nhận lại một điều gì
đó”. Nhưng đây thường là quan niệm của chúng ta trong nếp sống hội thánh.
Thí dụ, chúng ta có thể nói với Chúa: “Tôi sẽ
biệt riêng một số thời gian cho Ngài: buổi nhóm bàn của Chúa, buổi nhóm cầu
nguyện, và một đêm để có một nhóm tư gia hay để rao giảng phúc âm. Chúa ôi, đổi
lại Ngài phải giữ công việc cho tôi. Nếu có thể được, hãy cho tôi được tăng
lương. Còn nữa, tôi sắp mua một chiếc xe, xin hãy cho tôi được giá tốt nhất”.
Vì chúng ta dành một lượng thời gian cho Chúa nên đổi lại chúng ta mong đợi một
sự chúc phước. Điều này cho thấy rằng chúng ta không có một cái nhìn theo niềm
ao ước của Chúa. Khi một người tăng trưởng đến mức trưởng thành, người ấy không
có “thời gian riêng” của mình nữa. Người ấy không có “sự thịnh vượng riêng”.
Người ấy thậm chí không có “nhà riêng” hay “tài sản riêng. Nhà của người ấy và
nhà Đức Chúa Trời là một. Tài sản của người ấy là tài sản của Đức Chúa Trời.
Mọi điều người ấy có đều thuộc về Đức Chúa Trời. Thật ra, nói rằng mọi sự người
ấy có là nhà của Đức Chúa Trời thì chính xác hơn. Mọi sự người ấy có là chứng
cớ của Đức Chúa Trời. Và mặc dù người ấy không mong đợi đổi lại một điều gì,
nhưng tài sản của Đức Chúa Trời bây giờ là tài sản của người ấy. Vì sự trưởng
thành của người ấy, bất cứ điều gì thuộc về Đức Chúa Trời cũng thuộc về người
ấy. Đây là sự hiến dâng của một người trưởng thành. Khi chúng ta hiến dâng theo
cách này thì nhà của chúng ta thật sự là đều tạm của Chúa. Điều này có nghĩa là
chúng ta hoàn toàn vì nếp sống hội thánh
Vì lý do này, chúng ta cần phải cẩn thận khi
nói rằng chúng ta quá “eo hẹp” về tài chính, đặc biệt là những người phục vụ
Chúa trọn thời gian giữa vòng chúng ta. Điều này có thể bày tỏ rằng trong quan
niệm của chúng ta, nhà của chúng ta và đền tạm của Đức Chúa Trời là hai điều
khác nhau. Thỉnh thoảng khi dâng tài chính cho Chúa, chúng ta nghĩ rằng mình
rất rộng rãi. Thậm chí chúng ta có thể cảm thấy mình đang dâng hiến quá nhiều.
Chúng ta đừng bao giờ tự cho mình rộng rãi trong việc hiến dâng cho Chúa. Việc suy nghĩ như vậy bày tỏ rằng
sự hiểu biết của chúng ta thật sai trật. Chúa sẽ nói với chúng ta: “đừng nghĩ
rằng ngươi đã dâng hiến rất nhiều. Mọi điều ngươi có đều thuộc về Ta. Dù sao
điều đó cũng là của Ta.” Chúng ta cần trở nên trưởng thành để có thể có một sự
hiến dâng và trọn vẹn cho Chúa. Khi đạt đến mức trưởng thành thật sự, chúng ta
không còn phân rẽ những điều của chúng ta khỏi những điều của Ngài nữa. Chúng
ta không còn nghĩ: “Điều này thuộc về tôi, và điều đó thuộc về Ngài” Chúng ta
cũng không nghĩ: “Tôi đã dâng một điều gì đó cho Chúa. Bây giờ tôi đáng được
nhận lại một loại phước hạnh nào đó”. Khi đạt đến giai đoạn trưởng thành, chúng
ta nhận thức: “Đền tạm của Chúa là nhà của tôi, và nhà của tôi là đền tạm của
Ngài. Tôi không có nhà riêng hay cuộc sống riêng. Nếp sống hội thánh chính là
nếp sống của tôi”.