“ Thời gian từ khi chúng ta rời Ca-đe Ba-nê-a đến khi vượt qua khe Xết-rôn là 38 năm. Trong thời gian đó, các chiến binh thuộc thế hệ ấy đã bị tiêu diêt khỏi trại quân, như Đức Giê-hô-va đã thề với họ” (Phục 2:14).
“ Tại Jerusalem, gần cửa Chiên, có một hồ nước, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Bê-tết-đa. Hồ có 5 vòm cửa. Rất nhiều người đau ốm, mù loà, què quặt, bại liệt nằm tại đó. Có một nguời mắc bệnh đã 38 năm. Chúa Jesus thấy người nầy nằm đó, vì biết bị bệnh đã lâu…”( Giăng 5:2-6).
“Tổ phụ chúng ta đã ăn Ma-na trong hoang mạc, như lời đã chép: Ngài cho họ ăn bánh từ trời.” (Giăng 6:31).
“ Như Cha hằng sống đã sai Ta, Ta nhờ Ngài mà sống thể nào thì người nào ăn Ta cũng sẽ nhờ Ta mà sống thể ấy. Đây là bánh từ trời xuống, không như bánh tổ phụ các ngươi ăn rồi chết, người nào ăn bánh nầy sẽ sống đời đời” (Giăng 6:57-58).
Khi viết phúc âm của mình, cụ Giăng đã là một sứ đồ thâm niên, già dặn trong Chúa. Những gì ông viết ra, đều có ý nghĩa rất sâu sắc, có sức nặng thuộc linh cặp theo. Ông đưa lịch sử dân Israel vào.
Tại sao vị sứ đồ có liên hệ sự việc một bệnh nhân bại liệt 38 năm, nằm tại ao Bê-tết-đa, Jerusalem, với thời gian 38 năm Israel lưu lạc trong hoang mạc? Tại sao ông còn liên hệ việc dân Israel xưa kia ăn ma-na trong đồng hoang rồi chết với việc dân Israel vào thời của Ngài không hiểu và không chịu ăn Ngài là bánh hằng sống cùng chân thật của họ? Sứ đồ Giăng có ngụ ý rằng dân Israel thời Chúa Jesus và dân Chúa trong các hội thánh vào thời của ông đều đang lang thang trong sa mạc chăng? –Có. Họ đang què quặt, đui mù, tật nguyền vì thiếu quyền năng để buớc đi. Họ đang sống dở, chết dở, vì họ không chấp nhận và vui huởng Chúa Jesus là bánh từ trời cho mình.
Lịch sử Israel trong phúc âm Giăng là lịch sử về dân tuyển đang lưu lạc vô mục đích, dở sống dở chết. Có phải lịch sử bi thảm nầy đang được lặp lại cho dân Chúa ngày hôm nay chăng?
Dân Chúa thời của Chúa Jesus đã nêu lên nan đề mà dân Chúa ngày nay còn đối đầu:
“Bởi đó người Do thái tranh luận với nhau, mà rằng: người nầy lấy thịt mình mà cho chúng ta ăn thể nào được?...Có nhiều môn đồ nghe Ngài thì nói rằng: lời nầy khó, ai có thể nghe được?”
Dân thánh còn đi trong hoang mạc, vì họ chỉ vui hưởng Đấng Christ lịch sử, chỉ ăn văn tự của Lời, chỉ tiếp nhận được hình dạng xác thịt của Chúa Jesus. Đây là thảm kịch của dân chính thống của Chúa trong thế kỉ 21 nầy.Họ không biết vui hưởng Chúa bằng nhân linh của mình (2 Cor.5:16).
“Ấy là Linh làm sinh động hoá, xác thịt chẳng ích gì, những lời (rhema) Ta phán cùng các ngươi là Linh và sự sống (zoe)”(Giăng 6:63).
Để ra khỏi hoang mạc thuộc linh, khỏi tình trạng bại liệt năm một chỗ, chúng ta phải vui hưởng Chúa là Linh trong Lời Ngài. Hãy tiếp nhận lời Kinh thánh bằng cách vận dụng nhân linh mình, anh em sẽ được sinh động hóa ngay./.
Minh Khải