Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011

SINH HOẠT CƠ ĐỐC NHÂN KHÔNG DỄ DÀNG


Đang khi chúng ta di động xa thêm lên và leo cao hơn trong sinh hoạt Cơ đốc nhân, chúng ta có thể chờ đợi chạm trán với các trở ngại lớn hơn trên đường đi và bắt gặp sự thù nghịch gia tăng từ kẻ thù của tâm hồn chúng ta. Dù hiếm khi nào điều này được giới thiệu rõ cho các Cơ đốc nhân như một thực sự của đời sống, nhưng nó đích thực là một thực sự rất kiên cố mà mọi Cơ đốc nhân có kinh nghiệm đều biết, và một thực sự là chúng ta sẽ học tập để làm sao điều động hay vầp ngã trên việc chưa hoàn tất.

Satan ghét Cơ đốc nhân chân chính vì một số lý do. Một là vì Đức Chúa Trời yêu người và bất cứ điều gì được Đức Chúa Trời yêu thương, chắc chắn đều bị Satan ghét. Lý do khác vì Cơ đốc nhân làm một con cái Đức Chúa Trời, mang một sự tương tự về gia đình đối với Cha và đối với gia tộc của đức tin. Sự đố kỵ cổ truyền của Satan đã không giảm hạ, cũng không giảm thiểu sự oán giận của hắn vì Đức Chúa Trời một chút xíu nào. Bất cứ điều gì nhắc nhở hắn về Đức Chúa Trời, chứ không có lý do nào khác, đều là đích sự ghen ghét hiểm độc của hắn.
Lý do thứ ba là vì một Cơ đốc nhân chân chính vốn là một tên nô lệ trước kia của hắn đã đào thoát khỏi tàu chiến nhỏ thời xưa, do đám nô lệ chèo và Satan không thể tha thứ người vì sự xúc phạm này. Một lý do thứ tư, là một Cơ đốc nhân cứ luôn luôn cầu nguyện để làm một mối đe dọa đối với sự kiên cố của chủ quyền Satan. Cơ đốc nhân là một tên phản loạn thánh khiết đã được mở trói trong thế giới, có được lối vào ngai của Đức Chúa Trời. Satan không bao giờ biết được sự hiểm nguy sẽ đến từ hướng nào. Ai biết được khi nào một Êli khác sẽ dấy lên, hay một Đa niên khác? Hay một Luther hay một Booth? Ai biết được khi nào một Edwards hay một Finney có thể bước đến và giải phóng toàn một thành phố hay một miền quê bằng sự rao giảng Lời và sự cầu nguyện? Một mối nguy hiểm như vậy là quá lớn lao để dung tha được, nên Satan nắm lấy người mới qui đạo càng sớm càng tốt để ngăn người trở nên địch thủ quá kinh khiếp về sau.
Do đó ngay lập tức người tín đồ mới đã trở nên một cái bia chủ yếu cho các tên lửa của Ma quỉ. Satan biết rằng đường lối tốt hơn hết để rứt bỏ một chiến sĩ là phải tiêu diệt y trước khi y trở nên một con người. Bé Môise phải không được cho phép trưởng tiến thành một nhà giải phóng để phóng thích một dân tộc. Hài nhi Jêsus dám không được phép để trở nên một người hầu chết cho các tội lỗi của thế giới. Satan phải sớm tiêu diệt Cơ đốc nhân mới hay ít ra hắn phải làm khô cằn sự trưởng tiến của người đến nỗi người sẽ không là nan đề thiết thực về sau.
Bây giờ tôi không tưởng Satan lưu tâm nhiều để tiêu diệt chúng ta, các Cơ đốc nhân về mặt vật lý. Người chiến sĩ đã chết trong chiến trận đang khi thi hành một vài hành vi anh hùng, thì không phải là một sự mất mát lớn lao cho quân đội, nhưng đúng ra lại là một đích điểm của niềm kiêu hãnh đối với xứ sở người. Trái lại, chiến sĩ mà không thể hay không muốn chiến đấu nhưng bỏ chạy khi nghe phát súng đầu tiên của kẻ thù, là một sự sỉ hổ của gia đình của y và một điều ô nhục cho dân tộc y. Nên một Cơ đốc nhân mà chết trong đức tin, không đại diện cho sự mất mát không thể hàn gắn được đối với các lực lượng công nghĩa trên trái đất, và chắc chắn không phải là chiến thắng cho Ma quỉ. Nhưng khi toàn bộ các đoàn thể tín đồ tự xưng đều quá nhút nhát chiến đấu và quá tự mãn, để bị hổ thẹn chắc chắn điều đó mang lại cái cười thu hẹp trên gương mặt kẻ thù; và nó sẽ làm cho gò má của toàn thể hội thánh Christ đỏ lên vì hổ thẹn.
Cho nên chiến lược chủ chốt của Ma quỉ dành cho chúng ta, các Cơ đốc nhân, không phải giết chúng ta về mặt vật lý (dù có thể có vài tình thế đặc biệt, nơi đó sự chết vật lý thích ứng vào kế hoạch của hắn hơn); nhưng tiêu diệt năng lực chúng ta có thể khai chiến một tình trạng chiến tranh thuộc linh. Và hắn đã thành công tốt đẹp làm sao! Những ngày này Cơ đốc nhân trung bình đủ là một điều vô hại. Đức Chúa Trời biết anh ta là một đứa con mang lấy niềm tự thức đáng kể về giáp trụ của chiến sĩ, anh ta là chim phượng hoàng con bị bệnh và không bao giờ bay lên bằng đôi cánh; anh ta là một lữ khách ra đi mà đã bỏ dỡ hành trình, và với nụ cười héo hắt trên môi, anh ta đang cố sức kiếm tìm niềm khoan khoái cho chính mình từ việc ngửi lại các bông hoa héo mà anh đã hái được trên đường đi.
Những điều như vậy được đạt đến, Satan đã sớm nắm được họ rồi. Bởi phương tiện của giáo điều sai trật hay sự dạy dỗ không đầy đủ, hay sự chán nản lớn lao xuất phát từ gương mẫu của một giáo hội suy đồi, hắn đã thành công trong việc làm bạc nhược sự cương quyết của họ, trung lập hóa các tín niệm của họ và làm thuần phục khát vọng nguyên thủy của họ mà có thể tạo ra các chiến công; hay đúng hơn họ là các nhà thống kê đóng góp tài chánh để duy trì cơ cấu tôn giáo. Và có biết bao mục sư vẫn hài lòng hành động như một người quản lý viện bảo tàng đang kiên tâm, mỉm cười của một giáo hội đầy dẫy (hay một góc đầy) các đồ vật bảo tàng thuộc linh phước hạnh như vậy.
Nếu Satan còn chống đối một người tân tòng, anh ta sẽ càng chống đối cách gay gắt Cơ đốc nhân nào đang bươn tới hướng về một sinh hoạt cao hơn trong Christ. Đời sống đầy dẫy Đức Thánh Linh thì không như nhiều người đã giả định, phải là một sinh hoạt bình an và hoàn toàn thích thú. Nhưng nó hoàn toàn trái ngược lại.
Quan sát như một đường đi, nó là một cuộc hành hương xuyên qua khu rừng có bọn cướp quấy nhiễu; quan sát cách khác, đó là một tình trạng chiến tranh dữ dội với Ma quỉ. Luôn luôn có sự tranh đấu, và đôi lúc có trận chiến cao độ với chính bản chất riêng của chúng ta, nơi đó có các lằn ranh giới đều rất hỗn độn khiến cho không thể xác định được vị trí kẻ thù hay bảo đâu là xung lực của Đức Linh hay xung lực nào là thuộc về xác thịt.
Có sự đắc thắng hoàn bị cho chúng ta nếu chúng ta chỉ muốn tiếp lấy đưởng lối của Đấng Christ khải hoàn, nhưng đó là điều chúng ta đang suy nghiệm bây giờ. Điểm chính của tôi ở đây là nếu chúng ta muốn trốn thoát sự tranh đấu, chúng ta chỉ thối lui lại và chấp nhận sinh hoạt cơ đốc chủ yếu thấp thỏi mà lại được chấp nhận cách hiện hành, là sinh hoạt chính thường. Đó là tất cả những gì Satan mong muốn. Điều đó sẽ chôn vùi quyền năng chúng ta, làm khô cằn sự trưởng tiến của chúng ta và làm cho chúng ta nên vô hại đối với vương quốc của sự tối tăm.
Thỏa hiệp sẽ cất bỏ áp lực, Satan sẽ không quấy nhiễu một người đã từ bỏ chiến đấu. Nhưng cái giá của sự đào ngũ sẽ là một sinh hoạt bình an bế tắc, Chúng ta, các con của cõi vĩnh cửu không thể đủ sức làm một điều như vậy được.
A.W.Tozer