Thật đáng thương khi các sự cố đau đớn và không hạnh phúc trên đã được đặt vào hồ sơ dành cho mọi thời đại! Một điều đáng tiếc lớn hơn vẫn còn cứ xảy ra ở tất cả mọi nơi, và quyền đó ở trung tâm của giới sứ đồ, tức trong những người quan trọng nhất và có tính sinh tử trải mọi thời đại! Đức Thánh Linh, như Vị giám sát các hồ sơ thần thượng, phải có một số lý do biện minh cho việc gây ra hoặc cho phép những điều như vậy chép trong Kinh Thánh. Và thật buồn mà nói - không có ít điều như vậy.
Khi Phaolô đã viết điều nầy trong bức thư của mình, phải có được một sự thay đổi khác biệt trong giọng điệu của ông, về những lời này – “thậm chí Barnabas ".
Điều này, có lẽ, là điều mãnh liệt nhất trong tất cả các bức thư của ông. Ông thực sự đang ở trên con đường chiến tranh trong sự ghen tuông nóng nảy vì lẽ thật và vì sự tinh khiết của Tin Mừng, và ông nói một số điều rất mạnh mẽ.
Nhưng vào thời điểm này, chúng ta có thể phân biệt các giọng điệu trộn lẫn sự ngạc nhiên, thất vọng, đau buồn. "Thậm chí Barnabas" - Barnabas: một trong những người đã kết bạn với Phao-lô, khi, có nghi ngờ, nên ông đứng một mình, các sứ đồ khác vì sợ Phao-lô và “không tin rằng ông là một môn đồ "! Một trong những người đã tìm kiếm ông tại Tarsus, là người đàn ông cần thiết cho thời điểm đó! Một trong những người đã được hội thánh giao thác chung với ông, để làm việc và đã lao khổ, khi hành trình xa xôi với ông! Một trong những người đã nhìn thấy và chia sẻ và được vinh hóa trong sứ vụ của mình cho các dân ngoại bang! Barnabas, người đàn ông "tốt" (lương thiện) (Công 11:24)! Có thể là sự thật chăng?
Khi một số người từ Gia cơ đến Antioch, Peter rút lui và những người khác cũng vậy. Paul không phát ra sự bất ngờ đến Peter, mà chỉ lên án (Gal 2:11). Nhưng đối với thành kiến chủng tộc và phân biệt đối xử tiếp cận Barnabas, người bạn thân của ông, điều đó làm ông bị sốc, và ông nói trong sự ngạc nhiên, "Ngay cả Barnabas"! Đây có phải là sự phơi bày của một cái gì đó trong Barnabas, trong đó, mặc dù trải một thời gian, nó đã được bao phủ, và hai người đã làm việc cùng nhau trong một thời gian, nhưng cuối cùng đã một lần nữa muốn kết hợp với nhau, lại nảy sinh sự phân rẽ mãi mãi của họ trong công tác Chuá?
Chúng ta phải làm gì để tạo ra nó? Chúng ta có thể không có sai lầm khi xét đoán Barnabas, đặt ngón tay ta vào vết nhơ đó, một điều gì đó mà đau đớn đã phá hỏng một mối quan hệ không? Nó là những gì mà chúng tôi đang có ý định học hỏi từ điều gì đã được đưa vào câu chuyện vẻ vang của những năm công tác đầu tiên? Phaolô đã gọi nó là điều gì? – Sự giả bộ. Giả bộ là gì? Đó là giả hình, đóng kịch, theo nghĩa đen nó có nghĩa là “từ phía sau mặt nạ": giả vờ, không thiết thực, dối trá.
Có một câu Thánh Kinh chạm đến điều này rất trực tiếp – “ sợ hãi con người đem lại một cạm bẫy "(Prov. 29:25). Có lẽ trong những cách khác, Barnabas đã không sợ người nào, nhưng sự yếu kém - điểm yếu chết người - cho thấy có nỗi sợ hãi ở đây, là cho phép tính khí tự nhiên của mình quản lý chính mình, khi hầu hết các vấn đề nghiêm trọng đều cân đối.
Rõ ràng, Barnabas là một người rất dễ hòa đồng: đó là tính khí của ông. Tính năng của tính khí đó thì thích được ưa thích, khi đứng với những người nào, nó muốn làm hài lòng hoặc làm những người đó có thể ảnh hưởng đến lợi ích của mình. Do đó, điều này là thảm kịch của sự thỏa hiệp vì cần được hài lòng và được người ta ưa thích. Đây là xu hướng về chính sách gây thảm họa thay vì đứng vững trên nguyên tắc, khi các vấn đề nghiêm trọng ở trên tay.
Vâng, chúng ta biết rằng đây không phải là vấn đề đơn giản cho Barnaba. Chính sự việc này phơi sáng sự định nghĩa rõ ràng về sức mạnh khủng khiếp của một hệ thống và truyền thống. Sức mạnh của hệ thống này đã làm cho vị sứ đồ lớn nhất nổi giận với tất cả sự quyết liệt thánh thiện. Yếu tố Do thái giáo hóa đang chết dần cách khó nhọc. Nó có sức mạnh tàn phá của một cá nhân xuất hiện trong vinh quang, tức là phần của Chúa để đập vỡ Paul cho sáng tỏ về điều nầy. Từ ngày đó trở đi, nó sẽ là câu hỏi đối với tất cả mọi thứ--hoặc--không hỏi gì cả. Nếu một mặt nạ giả dối, lời nói không rõ ràng, lập lờ nước đôi, và ngụy trang được đưa vào, khi đó Paul xé nó đi, dù không có bàn tay quyền lực. Barnabas thấy quá rõ thảm họa của cả hệ thống cũ, và cố gắng để làm hai điều trái ngược.
Trong cùng chương nầy có câu 20 xảy ra. Mọi người đều biết Ga-la-ti 2:20. Tại câu đó hiển thị rằng thập tự giá của Christ đặt chữ 'kết liễu' cho loại điều nầy. Sau đó trong thư tín nầy, có sự tham chiếu đến "sự vấp phạm về thập tự giá" (Gal.5:11). Đó là hành vi phạm tội trong bối cảnh này, là liên quan đến thỏa hiệp để cứu gương mặt của chúng ta, lợi thế của chúng ta, thế đứng của chúng ta, và ..v.v...
Và thực tế, đó là một mặc khải buồn, "một người tốt", một người đã nhìn thấy phụng vụ tuyệt vời cho Đức Chúa Trời, và một con người đã có sự kết hợp ở nhiều khu vực gần gũi với nhiều công việc của Chúa, có thể lại rơi vào cạm bẫy về “sự an toàn đầu tiên "chứ không phải đứng cho lẽ thật và nguyên tắc bằng mọi giá. Điều này có nhiều điều để dạy dỗ chúng ta, nhưng tất cả được tổng hợp trong tiếng kêu la – “Hãy chân thật! Hãy trung thực! " “Hãy minh bạch! " Trước hết, đừng bước đi với những con người, nhưng hãy bước đi trước mặt Đức Chúa Trời. Có thể không bao giờ có tình trạng một con người có thể là tốt đẹp tất cả và có tiếng tăm như vậy, mà cuối cùng lại ngã người trước phán quyết này - "... thậm chí Barnabas đã bị lôi cuốn".
Vì vậy, một tình bạn tuyệt vời và sự đồng cộng sự sống chết còn bị đe dọa và sau đó bị phá vỡ -- bởi những gì? Đó có phải là một sự ghen tị bí mật về sự vận hành lựa chọn tối thượng và việc sử dụng “chiếc bình đó”, là chiếc bình mà chính Barnabas đã vui mừng cho đến khi một số lợi ích cá nhân hoặc sự bạc nhược của tính khí bị chạm đến chăng? Paul có thể là một người đàn ông khá mạnh mẽ và đôi khi gây áp lực trong tình trạng hoàn toàn từ bỏ của mình đối với những gì đã đến với ông ta. “Bởi sự mặc khải của Giêsu Christ" (Gal. 1:12). Những gì ông đã phải đối kháng, vẫn còn đánh dấu ông là VÌ Christ. Một điều Paul không thể ưng thuận là bất cứ văn kiện nào có tính thỏa hiệp. Ông có khả năng cho cả hai việc là,vừa rất mạnh mẽ và nhẫn nại, nhưng ông không có khả năng được tăng gấp đôi.
Barnabas có thể muốn sự hòa bình, và sẽ làm bất cứ điều gì cho điều đó. Nhưng BẤT CỨ ĐIỀU GÌ có thể dẫn ông vào “ngồi bên trong hàng rào chắn giữ” hoặc cố gắng để đồng ý với hai vị trí không thể hòa giải, và cuối cùng danh tiếng của một "người đàn ông tốt" cho mọi thời đại lại tạo ra một sai lầm khủng khiếp, đến nỗi những tiềm năng của một tình bạn tuyệt vời và quan hệ cộng sự bị tiêu mất.
Nhưng công tác của Chúa phải tiến tới. Ba-na-ba đã có một số lượng bằng chứng áp đảo nơi người bạn của mình đang đứng, và làm thế nào ông hoàn toàn đứng về điều này, vấn đề phân phát lớn nhất, và ông tự cho phép mình bị Gia -cơ gây ảnh hưởng và ông có xu hướng mạnh mẽ về phía có sự phức tạp của người Do Thái. Vì vậy, trong quá trình chuyển đổi, được phân biệt rất rõ ràng và đưa hai người đứng ở phía bên này hoặc bên kia, cuối cùng Barnabas lui mất dần. Silas (Silvanus) lấp đầy khoảng trống, và thậm chí John Mark, người đã đưa mối quan hệ với Banaba vào cuộc khủng hoảng, về lâu về dài, lại trở nên “có ích lợi” (2 Ti. 4:11) cho cả hai ông Phêrô và Phaolô.
Những thời điểm chuyển biến luôn luôn là một thời gian nguy hiểm, và trong sự chuyển biến của các thời kỳ phân phát, trong đó các vị đồ đầu tiên được tham gia, đã có không ít người bị thương vong.
Nguyền Chúa giúp chúng ta là đúng với tất cả ánh sáng đang có sẵn./.
T.A.S.