Sự Ra Đi Từ Bỏ-
-
-Giăng 2:25- “bởi chính Ngài biết trong lòng
người ta có gì rồi”.
“Đang khi đi đường, có kẻ thưa
Ngài rằng: “Không cứ Ngài đi đâu tôi sẽ theo đó.” Jêsus đáp rằng: “Cáo có hang, chim trời có ổ,
song Con người không có chỗ gối đầu.” Ngài phán cùng kẻ khác rằng: “Hãy theo ta.” Kẻ
ấy nói: “Thưa Chúa, xin cho tôi về chôn cha tôi trước đã.” Nhưng Ngài phán rằng: “Hãy để kẻ chết chôn kẻ
chết của họ; còn ngươi hãy đi truyền bá nước Đức Chúa Trời.” 61 Kẻ khác lại
nói: “Thưa Chúa, tôi sẽ theo Chúa, song xin cho tôi về từ giã người nhà trước
đã.” Nhưng Jêsus phán rằng: “Không ai đã
tra tay cầm cày, còn ngó lại đằng sau, mà lại xứng đáng với nước Đức Chúa Trời.”
(Lu ca 9:57-61)
-
Thái độ của Chúa chúng ta hướng tới người
đàn ông này là một việc làm chán
nản khắc khe, "bởi
chính Ngài biết trong lòng người ta có gì rồi" (Giăng 2:25). Chúng ta dễ
phát biểu, "Tôi không thể tưởng tượng tại sao Ngài đã làm mất cơ hội chinh
phục người đàn ông đó! Tôi tưởng rằng Ngài lạnh nhạt với anh ta và đẩy anh ta
ra đi trong sự nản lòng!". Bạn ơi, bạn đừng bao giờ xin lỗi giùm cho Chúa
của bạn nha.
Những lời của Chúa làm tổn thương
và gây vấp phạm cho đến khi không có gì còn lại để bị tổn thương và bị vấp phạm
nữa. Chúa Giêsu Christ đã không có sự dịu dàng nào đối với bất cứ điều gì mà cuối
cùng sẽ tàn phá một con người trong phụng sự
của anh dành cho Đức Chúa Trời. Những
câu trả lời của Chúa chúng ta trên đấy, đã không dựa trên một số ý thích chợt xảy
ra hoặc suy nghĩ bốc đồng của Ngài, nhưng trên sự hiểu biết của Ngài về "trong
lòng người ta có gì rồi". Nếu Linh của Đức Chúa Trời mang đến cho tâm trí
của bạn một lời của Chúa mà làm bạn tổn thương, bạn có thể chắc chắn rằng đã có
một cái gì đó trong bạn mà Ngài muốn làm tổn thương đến mức nó phải chịu chết mới
được.