“Thật Đức Giê-hô-va là Quan Án
chúng ta, Đức Giê-hô-va là Đấng Lập luật cho chúng ta, Đức Giê-hô-va là Vua
chúng ta, chính Ngài sẽ cứu chúng ta” (Ê-sai 33: 22).
“Chỉ có một Đấng lập pháp, một Đấng
xét đoán, tức là Đấng có thể cứu, cũng có thể diệt” (Gia cơ 4: 12).
“Đấng xét đoán tôi, ấy là Chúa. Vậy,
chớ nên xét đoán gì sớm quá, hãy đợi Chúa đến” (I Cô 4: 4b – 5).
Do các câu kinh thánh trên chúng
ta nhận thấy Đức Giê-hô-va ngày nay, là Chúa Jesus, Ngài có ba quyền là: tư
pháp, lập pháp và hành pháp. Quyền tư pháp của Quan Án trái đất sẽ hiển lộ vào
ngày Quan Án ấy tái lâm. Ngày nay, chúng ta sống dưới hai quyền lập pháp và
hành pháp của Ngài.
Gia-cơ, em phần xác của Chúa
Jesus còn lẫn lộn luật cũ của Đức Giê-hô-va lập với luật mới của Chúa. Ông nói:
“hễ ai giữ cả luật pháp (cựu ước)” (Gia 2: 10), và nói: “những kẻ nhìn vào (xem
rõ) luật pháp trọn vẹn, là luật của sự tự do và đang tồn tại, chẳng phải nghe rồi
quên đi, nhưng tuân theo mà làm, kẻ ấy sẽ được phước trong việc làm của mình”
(Gia 1: 25). Đây là luật sự sống ban cho chúng ta vào lúc tái sinh, suốt đời trồng
luôn trong bản thể, lòng dạ chúng ta, chung với lời trồng bên trong (Gia 1:
17).
Rõ ràng Chúa Jesus là Đấng lập
pháp khi Ngài sáu lần tuyên bố rằng: “các ngươi đã nghe phán …Song Ta nói cùng
các ngươi” (Math 5:21, 27,31,33,38,43). Chúa không tiêu hủy luật cựu ước, nhưng
tăng cường, bổ sung, nhân lên tuyệt đỉnh. Cả bài giảng trên núi (Math 5-7) là bộ
luật mới của Vương quốc Ngài, mà Ngài đã ban hành để mở đầu cho triều đại Vương
quốc các từng trời của mình. Ai muốn vào vương quốc ngàn năm của Ngài, người ấy
phải thi hành trọn vẹn các điều khoản bộ luật ấy.
Trong thời đại cựu ước, luật pháp
Đức Giê-hô-va ghi khắc trên bảng đá và trên sách vở bên ngoài. Đối với các công
dân nước trời thì: “Chúa lại phán: nầy là giao ước ta sẽ lập với nhà
Y-sơ-ra-ên: sau những ngày đó, Ta sẽ để các luật Ta trong tâm trí (sự hiểu biết)
họ, ghi tạc nó vào lòng họ … Họ sẽ chẳng cần mỗi người dạy kẻ lân cận mình và
anh em mình rằng “hãy nhận biết Chúa”, vì họ hết thảy, từ kẻ nhỏ cho đến kẻ lớn
đều sẽ biết Ta” (Hê 8: 10 – 11).
Giê-rê-mi 31: 33 là xuất xứ của
khúc kinh thánh nầy, tiên tri ghi: “Ta sẽ đặt luật Ta (số ít) trong các phần
bên trong của họ, và Ta sẽ viết nó vào trong lòng họ”. Giê-rê-mi nói một “luật”
ghi vào các phần bên trong, Phao-lô nói đặt “các luật” vào tâm trí (sự hiểu biết),
rồi vào tấm lòng. Vì tâm trí là phần lãnh đạo ba phần của hồn và các phần của tấm
lòng.
Trước hết do truyền đạt sự sống
thần thượng, Đức Chúa Trời đặt luật sự sống cao nhất vào trong linh chúng ta, rồi
nó lan tràn thành nhiều luật trong tâm trí, tình cảm và ý muốn, trong tấm lòng…
Mọi sự sống đều có luật chi phối riêng, sự sống đời đời có luật cao nhất. Cả Đức
Chúa Trời và Sa-tan sau khi vào cư trú trong chúng ta, không hành động bằng các
hoạt động nhưng bằng luật lệ. Sau khi các luật ấy có hiệu lực lâu dài, đời sống
chúng ta sẽ phát sinh các tập quán, thói quen, hành vi cố định. Các “ hành vi
thân thể” tiêu cực (La 8: 13, Côl. 3: 9) là thành quả sự trộn lẫn của luật sự
chết vào các chi thể chúng ta (La 7: 23). Còn Luật của Linh sự sống ở trong
chúng ta sẽ giải phóng chúng ta khỏi quyền lực tội lỗi. Điều đáng tiếc là Luật
của Linh sự sống không có hiệu lực trong nhiều phần bên trong của tín đồ, trừ
phần linh mà thôi. Người bề ngoài của tín đồ không hiệp tác Đức Chúa Trời trong
linh, để làm nên sự cứu rỗi đầy đủ cho đời mình (Phi 2: 12b – 13), tạo ra các
thói quen, hành vi thuộc linh.
Bộ luật mới của Vương quốc đã ban
hành đầy đủ trên núi là tiêu chuẩn công nghĩa siêu trác. Linh của Chúa đã ngự
vào các phần bên trong chúng ta, mang theo luật thực nghiệm có ý hướng thi hành
cả bộ luật trên núi đó vào cuộc đời chúng ta. Nhưng con người chúng ta bằng bụi
đất, thuộc hồn và xác thịt dễ quên luật văn tự ấy và không đủ sức thi hành nổi.
Chúa ban cho ta lương tâm (thuộc linh) giữ vai trò nhắc nhở chúng ta rằng mình
vẫn chưa đạt tiêu chuẩn bộ luật ấy. Lương tâm là tiếng nói về mặt tiêu cực, còn
tiếng Chúa thì về mặt tích cực, chỉ dẫn và ban thêm sự sống mới cho ta. “Sự
nghe do lời (rhema) của Christ” (La mã 10: 17). Tiếng Chúa, lời Ngài, rhema
Ngài là Linh, là sự sống tăng cường, củng cố chúng ta vâng phục trọn bộ luật ấy.
Về quyền hành pháp, sứ đồ Giăng
viết: “còn các con đã có sự xức dầu từ Đấng Thánh và các con biết mọi sự … sự xức
dầu mà các con đã tiếp nhận từ Ngài đang ở trong các con, các con không cần ai
dạy mình, nhưng theo như sự xức dầu của Ngài dạy các con mọi sự, và là chân thật,
không phải sự nói dối, thậm chí nó dạy các con ra sao, hãy ở trong Ngài như vậy”
(I Giăng 2: 20, 27 bản khôi phục).
Sự xức dầu là chuyển động và hoạt
động của Linh tổng hợp nội trú. Dầu xức làm hình bóng Linh ban sự sống tổng bao
hàm (xem Xuất 30 23 – 25), từ Đấng Thánh (Christ) ban cho chúng ta vào lúc tái
sanh. Đấng Thánh đang cai trị chúng ta cách sinh động bằng sự xức dầu, bằng sự
chuyển động liên tục của Linh Ngài.
Trong thời Cựu ước, Linh Đức
Giê-hô-va không thường trú trong thánh đồ. Dầu vậy, họ cũng biết những lúc “tay
Chúa đè nặng trên họ” (Thi 32: 4), biết “có kỳ nín lặng, có kỳ nói ra” (Truyền
5: 7). Thế mà ngày nay các thánh đồ Tân ước có Linh nội trú mà lại không cảm nhận
quyền hành pháp hiện thực của Chúa Jesus trong đời mình. Đó là lý do nhiều anh
em chúng ta không thấy Jesus, Nguyên Thủ của các vua trên đất, Đầu Hội thánh
đang nhập vai Thầy Thượng Tế đi lại giữa bảy chơn đèn vàng. Mắt Vua như ngọn lửa,
chơn Vua như đồng sáng để giày đạp. Bàn tay Vua nắm giữ bảy ngôi sao, miệng Vua
thò ra thanh gươm bén hai lưỡi để giết chết thuộc linh. Chúa đang cai trị.
Nếu anh em chúng ta đang tuân
hành luật pháp Vương quốc Ngài, vâng phục sự xức dầu của Ngài, dù thấy thấp
thoáng “Quan án đang đứng trước các cửa” (Gia 5: 9), chúng ta cũng không đến nỗi
quá sợ hãi phiên tòa xét xử mình. Cụ Giăng trấn tỉnh chúng ta: “Hỡi các con bé
mọn ta, hãy cứ ở trong Ngài, hầu cho nếu Ngài hiển hiện thì chúng ta được dạn
dĩ, không đến đỗi hỗ thẹn ở trước mặt Ngài lúc Ngài hiện đến (parousia)” (Giăng
2: 28)./.
Minh Khải