Áo Vua mùi một dược,
Thu hút cả tâm
tôi;
Theo đuổi Ngài chân
thực
Nào còn thích con
người.
Lương Nhơn bó một
dược
Ta ấp yêu bên
lòng,
Cùng Ngài chịu sỉ nhục,
Nếm thập giá bên
trong.
Rồi vượt qua đồng vắng,
Lên kiệu Vua chung
ngồi,
Tẩm một dược cay đắng,
Nên giống trụ khói
trời.
Thấy mình còn bóng tối,
Cùng lắm thiên nhiên
thay ;
Lên núi một dược đợi,
Hừng đông lố dạng rày.
Vườn địa đàng xinh bấy,
Trồng phụng tiên, cam tòng,
Ta một dược ươm đấy,
Chúa hưởng vui mật ong.
Chết sâu hơn thường nhựt,
Bỏ đỉnh núi Liban,
Tay ta rỏ một dược,
Hóa Salem huy hoàng.
Minh Khải