Có một từ
liệu mà nhiều người bất kỉnh dùng cách bừa bãi khi họ tôn tặng lẫn nhau. Đó là
từ liệu “sáng tạo”. Họ nói người nầy người nọ có óc sáng tạo. Thực ra chữ nầy
độc quyền dành cho Đức Chúa Trời. Chỉ Đức Chúa Trời, Đấng Tạo Hóa vạn năng mới
có quyền năng sáng tạo, là từ không không dựng nên muôn vật mà thôi. La mã 4:17
b chép, “Đức Chúa Trời là Đấng….gọi những sự không có như đã có (thực hữu). Từ
chỗ không có gì, Ngài sáng tạo muôn vật thành thực hữu.
Động từ “ sáng tạo” (dựng nên) được Môi-se dùng cách hạn chế 9 lần ở Sáng Thế
Ký 1,2,5,6. Vào buổi ban đầu, Đức Chúa Trời sáng tạo các từng trời và địa cầu (
Sáng. 1:1), nhưng chưa có loài nguời. Thi thiên 33:6 chép, “các từng trời được
làm nên bởi Lời Đức Giê-hô-va”. Đức Chúa Trời chỉ dùng lời phán mà sáng tạo vũ
trụ, các từng trời, địa cầu và muôn loài vạn vật, mà lời phán đó là thân vị Con
Ngài. “Muôn vật bởi Ngài (Ngôi Lời) dựng nên, phàm vật dựng nên, ngoài Ngài
chẳng có vật gì được dựng nên cả” (Giăng 1:3). Con, Ngôi Lời, là tác nhân, là
phương tiện Đức Chúa Trời dùng để sáng tạo vũ trụ. Phao-lô giải nghĩa thêm:
“chúng ta chỉ có một Đức Chúa Trời là Cha, muôn vật đều bởi (từ trong) Ngài, và
chúng ta cũng qui về Ngài, lại chỉ có một Chúa, là Jêsus-Christ, muôn vật đều
do ( xuyên qua ) Ngài mà có” (I Côr.8:6).
Sau cuộc nổi loạn của Sa-tan ở Sáng.1:2, làm cho trái đất trở nên vô hình và
trống không. Linh Đức Chúa Trời khởi công tái tạo bầu trời quanh trái đất và
phục hồi muôn vật trên mặt đất trong 6 ngày.Tác giả Thi thiên 104 ca tụng công
cuộc tái tạo và phục hồi nầy như sau: “Chúa sai Linh Chúa ra, chúng nó được
dựng nên, Chúa làm cho mặt đất ra mới”( c. 30).
Vạn vật được sáng tạo vào lúc ban đầu, rồi tiếp theo là 6 ngày tái tạo phục hồi
muôn vật trên mặt đất, tất cả đều là cõi sáng tạo cũ, nhưng người chủ của muôn
vật cũ được sáng tạo sau cùng. Đó là con người. Sáng. 1:27 được Môi-se ghi lại
về cuộc sáng tạo loài người. Lời đó như một vần thơ: “Đức Chúa Trời dựng nên
loài người như
hình Ngài, Ngài dựng nên loài người giống như hình Đức Chúa Trời, Ngài dựng nên
người nam cùng người nữ”. Động từ “ dựng nên”
(sáng tạo) được dùng ba lần, nói lên sự đồng công của ba thân vị bất phân ly,
đồng đẳng của Đức Chúa Trời tam nhất khi sáng tạo con người. Con người là mão
miện trong toàn bộ cõi sáng tạo cũ của Đức Chúa Trời. Con người là chủ nhân, là
đầu cõi sáng tạo, nhưng hiện hữu sau cùng.
Sau
khi hoàn thành mọi sự, sau khi dựng nên con người, kinh thánh chép, “Đức Chúa
Trời đã thấy các việc Ngài đã làm thật rất tốt lành”( Sáng.:31). Amen! Đúng vậy,
muôn vật trong cõi sáng tạo cũ đều tốt đẹp, nhưng cõi sáng tạo cũ không thần
thượng, không có Đức Chúa Trời ngự vào và hòa lẫn trong thành phần cấu tạo của
con người. Trời của các từng trời trong sáng tạo cũ không thể chứa nỗi bản thể
Đức Chúa Trời (I Vua 8:27). Đức Chúa Trời tự mình sáng tạo vũ trụ, tự mình họat
động trong Cựu ước, không có sự đồng công của con người. Cho nên so với sáng
tạo mới, tôi xin nói 4 điểm khác biệt sau đây:
Thứ nhất, sáng tạo cũ do lời phán Đức Chúa Trời mà được tạo thành, còn sáng tạo
mới được hoàn thành qua sự nhục hóa, đóng đinh và phục sanh của Christ.
Sự thành nhục thể của Đức Chúa Trời tam nhất đã sáng tạo một điều mới, và vật
mới
đó, cái nhân
của sáng tạo mới nầy do sự nhục hóa của Đức Chúa Trời tam nhất dựng nên.
Lu-ca 1:35 chép, “Cho nên Đấng Thánh sanh ra phải gọi là Con Đức Chúa
Trời”.Theo nguyên văn, chữ “ Đấng Thánh” là “vật thánh khiết”. Đó là thân thể,
là thân vị thánh khiết của Jêsus do nữ trinh sinh ra mà bên trong linh, hồn,
thân thể của Ngài có Đức Chúa Trời tam nhất hòa lẫn. Christ từng nói, “Chúa
(Đức Chúa Trời) đã sắm sửa cho tôi một thân thể” (Hêb. 10:5). Thân thể đó
là vật thánh, là cái nhân đầu tiên trong sự hình thành sáng tạo mới.
Thứ hai, chủ nhân cõi sáng tạo cũ, A-đam, xuất hiện sau cùng; còn trong sáng
tạo mới, Christ được sinh ra trước nhất. Cô-lô-se 1:15 chép: “Ngài ( Christ)
…là Đấng sanh đầu nhất trong mọi vật thọ tạo”. Còn trong Khải Thị 3:14, Ngài tự
xưng là “khởi đầu cuộc sáng tạo của Đức Chúa Trời”, mà tôi tin đó là sáng tạo
mới. Trong thân vị mình, Christ vừa có Đức Chúa Trời tam nhất là Đấng tạo Hóa;
vừa có con người, là nhân tính, phần nầy cần được sinh ra trong sự nhục hóa.
Tiên tri Ê-sai tóm tắt: “vì có một con trẻ sinh cho chúng ta (nhân tính), tức
là Con Trai ban cho chúng ta ( thần tính). Con trẻ nầy là Đức Chúa Trời quyền
năng, Con Trai nầy là Cha đời đời. Cho nên suốt 33 năm rưỡi sống trên mặt đất,
Chúa Jêsus là Đấng sanh đầu nhất trong mọi vật thọ tạo. Con người của sáng tạo
cũ do sáng tạo mà có, con người sáng tạo mới do sinh ra.
Cô-lô-se 1:18 còn nói, “Christ là “Đấng sanh đầu nhất từ trong kẻ chết”. Cái
nhân đầu tiên của sáng tạo mới là thân vị Jêsus Christ nhục hóa, đã chịu đóng
đinh, chết và sống lại. Đức Chúa Trời tam nhất mà vẫn trộn lẫn cách hữu cơ, theo
tính thể yếu trong linh, hồn và thể của Jêsus, đã làm cho Jêsus ấy sống lại từ
kẻ chết.
Đức Chúa Trời phán cùng Jêsus Christ, “ngươi là Con Ta, ngày nay (ngày phục
sanh) Ta đã sanh ngươi”(Hêb. 1:5). Ngày phục sanh là ngày sanh của con người
Jêsus để làm Con Đức Chúa Trời. Ngài đã được bà Ma-ri sanh ra làm con người,
làm Đấng sanh đầu nhất mọi vật thọ tạo. Bây giờ Ngài được Đức Chúa Trời sanh ra
trong sự phục sanh để làm Con đầu lòng của Đức Chúa Trời giữa nhiều anh em (La. 8:29). Về thần tánh,
Ngài vốn là Con độc sanh của Đức Chúa Trời từ cõi đời đời (Giăng 1:18; 3:16).
Sau khi phục sanh, nhân tánh Ngài mà vẫn có Đức Chúa Trời tam nhất hòa lẫn,
được sanh ra làm Con đầu lòng từ trong kẻ chết, làm Đầu Thân Thể Christ, làm
khởi đầu cuộc sáng tạo mới.- và trong muôn vật của sáng tạo mới, Ngài đứng đầu
của hàng đầu, có địa vị ưu việt trên tất cả. Jêsus Christ phục sinh là Đầu cõi
sáng tạo mới.
Thứ ba, con người trong sáng tạo cũ là người thiên nhiên, không có thần tánh
của Đức Chúa Trời hòa lẫn bên trong. Đó là lý do mà Đấng Tạo hóa muốn con
người đầu tiên ăn trái cây sự sống, là tiếp nhận Ngài vào bên trong họ. Trong
sáng tạo cũ, Đức Chúa Trời tự mình làm mọi sự, cho nên Linh Ngài chỉ ngự từng
hồi từng lúc trên các tiên tri, thầy tế lễ, vua chúa trong cựu ước để dùng họ
trong công vụ. Linh Ngài cũng có thể lìa bỏ họ, như trường hợp vua Sau-lơ
Trong sáng tạo mới, Ngài hoạt động bên trong và xuyên qua con người được chuộc
theo nguyên tắc nhục hóa. Hơn thế nữa, dân trong sáng tạo mới được ở trong Đức
Chúa Trời và Đức Chúa Trời ở trong họ. “Ai cứ ở trong ta thì Ta ở trong họ”,
Chúa phán như vậy. Ngài truyền đạt chính Ngài vào họ và dầm thấm họ bằng bản
chất Đức Chúa Trời. Phao-lô nói rằng con người sáng tạo cũ là “ thể thuộc huyết
khí”, tức thuộc hồn, còn con người trong sáng tạo mới là “thể thuộc linh”(I
Côr. 15:44).
Thứ tư, theo quan điểm của Đức Chúa Trời, mọi người trong sáng tạo cũ đều đã
được sáng tạo rồi, một lần đủ cả trong A-đam từ buổi sáng thế. Sáng. 1:27 chép,
“Đức Chúa Trời phán: “chúng ta hãy dựng nên con người theo hình ảnh chúng ta và
theo hình dạng chúng ta: và để họ quản trị trên loài cá biển….” (bản
A.S.V.). Đức Chúa Trời đã sáng tạo con người ( số ít), là cá nhân A-đam, nhưng
trong người đó có “họ” (
số nhiều). Mọi người trong sáng tạo cũ đều đã được sáng tạo rồi, một lần đủ cả
trong con người tổng hợp và tiêu biểu là A-đam đầu tiên.
A-đam cuối cùng là Jêsus trong 33 năm rưỡi, sau khi phục sanh đã trở thành Linh
ban sự sống, nhưng vẫn có thân thể thuộc linh, đó là người thứ hai, Đầu nhân
lọai mới.
Nhân loại cũ được sáng tạo một lần đủ cả trong A-đam đầu tiên. Còn nhân lọai
mới, là mọi con cái Đức Chúa Trời trong suốt hai ngàn năm qua được sáng tạo khi
nào? I Phierơ 1:3 nói rằng Đức Chúa Trời đã tái sinh chúng ta chung một lần qua
sự phục sinh của Jêsus Christ, vì khi Ngài sống lại chúng ta cùng được sống lại
với Ngài rồi (Êph. 2:5-6). Êphêsô 2: 10 còn nói thêm: “chúng ta là kiệt tác của
Ngài, đã được sáng tạo trong Christ Jêsus…”.Ba câu kinh thánh trên đây đều dùng
thì quá khứ hoàn tất, ngụ ý chúng ta đã được sáng tạo, tái tạo, tái sanh trong
Christ trong sáng tạo mới một lần đủ cả vào ngày Chúa phục sanh, trước khi
chúng ta được cha mẹ mình sinh ra trong xác thể vật lý để trở thành một đơn vị
của sáng tạo cũ. Theo quan điểm thần thượng, Đức Chúa Trời không tái sanh,
không sáng tạo từng người, nhưng Ngài đã sanh nhân loại mới một lần đủ cả trong
Christ Jêsus cách tổng hợp khi Đấng ấy từ kẻ chết sống lại. Đó là con trẻ lọt
lòng ở Giăng 16:21, một điều vô cùng kỳ diệu. Jêsus phục sinh là người thứ hai
tổng hợp, phổ thông.
Xưa kia Đức Chúa Trời sáng tạo, tái tạo, phục hồi muôn vật trên trái đất cách
đẹp đẽ tốt lành, sau đó Ngài đưa A-đam vào vui hưởng. Mai đây, vào đầu thiên hi
niên, khi Chúa Jêsus và các em Ngài, tức các con trưởng thành của Đức Chúa Trời
hiện ra, các vật thọ tạo của trái đất cũ sẽ được giải phóng khỏi ách tôi mọi sự
hư nát ( La. 8:19-22). Rồi sau ngàn năm ấy, khi toàn bộ con cái Đức Chúa Trời
được điều chỉnh, trưởng thành đủ, có tư cách làm dòng dõi của Chúa (Ê-sai
53:10b), ngày đó trời mới đất mới, tức cõi thọ tạo mới sẽ hiện ra, là nơi sự
công nghĩa cư trú ( II Phierơ 3:13).
Sáng tạo mới, là “vật thánh”, là Christ Jêsus, đã khởi phát trong linh chúng ta
khi ta tiếp nhận Chúa, nguyện phần ấy lớn lên để dầm thấm hồn, nhân phẩm ta và
cuối cùng nuốt sáng tạo cũ trong thân thể ta. Ngày đó sẽ đến khi Chúa tái lâm
vậy./.
Minh Khải