Cây vả, thời tiết nhắc đến trong Lời,
Ngài vui thích dùng ngụ ngôn phô diễn,
Đem trời cao, đất thấp lại gần rồi.
Hoa huệ, cây nho, hạt lúa, muông sói,
Ngài nói về quạ, cây đèn, chim trời,
Những lời tự nhiên, sâu sắc vô đối,
Khắc ghi ý nghĩa vào lòng con người.
Chó heo là giống hôi tanh, ngu tối,
Cho châu ngọc kinh nghiệm chúng đạp đi;
Chúa đâu lấy bánh thay đá ai hỏi,
Hay trao rắn người xin cá làm chi?
Nho vả ngọt là đồ ăn thật quí,
Nào sinh ra nơi gai góc, tật lê;
Lốt chiên muông sói hoá trang thật kỹ,
Cũng lộ bày nanh cắn xé thật ghê.
Mưa tuôn, nước đổ, gió thổi thường lệ,
Chỉ làm sập nhà nền cát mà thôi;
Nếp sống người xây nền đá đường bệ,
Sẽ vững bền phô diễn Chúa muôn đời.
Thế gian hư hoại cần chức năng muối,
Hoàn giới tối tăm cần ánh sáng ta;
Hiệu năng ướp muối thánh dân không đổi,
Họ sẽ hoá nên thành phố rạng loà.
Chim chóc líu lo bay liệng bầu trời,
Cha thương yêu, chăm lo và chu cấp;
Hoa huệ phô bày vẻ đẹp thắm tươi,
Áo Salomon nào đâu sánh kịp.
Đèn soi trong nhà không để chỗ thấp,
Chiếc đấu mưu sinh che lấp nguy thay;
Soi trên thân thể đèn là con mắt,
Một mục tiêu, thân sáng rỡ đêm ngày.
Cổng cao, đường rộng nhiều người khoan khoái,
Cuối hành trình chịu thiệt hại, khóc ròng;
Ngỏ hẹp, lối ngoằn vào sự sống ấy,
Chính cuộc đời vác thập giá thành công.
Ngợi khen Chúa, ngụ ngôn Ngài sinh động,
Phô bày thực tại cụ thể, thuộc linh;
Chúa hỡi, giúp chúng con kinh nghiệm sống,
Thực hành Lời Chúa suốt cả linh trình.
Minh Khải