Giê-rê-mi 17: 7- Phước cho người nhờ cậy Đức Giê-hô-va,Lấy Đức
Giê-hô-va làm nơi nương tựa mình.
Tại sao chúng ta thường thấy dễ đặt niềm tin của mình vào con
người hơn là nơi Đức Chúa Trời không thể không tin cậy? Bởi vì chúng ta thường
không thể vượt lên trên khả năng của con người và tính đến quyền năng của Đức
Chúa Trời. Không phải đáng xấu hổ khi chúng ta tin tưởng con người yếu ớt, con người
có thể sai lầm hơn Đức Chúa Trời khôn ngoan, toàn năng sao? Để khuyến khích chúng
ta, Kinh Thánh cho chúng ta thấy chúng ta được phước như thế nào khi hoàn toàn
phụ thuộc vào Chúa:
Đa-vít từ chối tất cả các nguồn nhân lực trong cuộc chiến chống
lại Gô-li-át. Bộ giáp của vua Sau-lơ sẽ chỉ ngăn ông tấn công mạnh mẽ gã khổng
lồ. Ông giải thích cho người Phi li tin: "Ngươi cầm gươm, giáo, lao mà đến
với ta. Còn ta, ta nhân danh Đức Giê-hô-va vạn quân mà đến, tức là Đức Chúa Trời
của đạo quân Y-sơ-ra-ên mà ngươi đã thách thức" (1 Sa-mu-ên 17:45) Đa vít biết
rằng Đức Chúa Trời mạnh hơn một người lính chiến xứng đáng. Trong niềm tin này,
ông chiến đấu chống lại Gô-li-át và đã đánh bại anh ta.
Một góa phụ bị chủ nợ của mình quấy rối, chẳng có gì trong
nhà ngoài một lọ dầu. Vì cô ấy đã bị tước đoạt mọi sự hỗ trợ của con người, cô ấy
đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ Đức Chúa Trời hằng sống. Cô trình bày tình huống khẩn
cấp của mình cho nhà tiên tri Ê-li-sê. Điều này cho cô thấy một lối thoát: lọ dầu
nhỏ sẽ nhân lên nếu nó đổ vào nhiều bình chứa trống không. Cô tin cậy Đức Chúa
Trời và trải nghiệm cách Ngài đã giúp cô: với số tiền thu được từ việc bán dầu,
cô có thể trả hết nợ.
2 Vua 4, 1 - 7: "Lúc ấy, có vợ của một trong số môn đồ của
các nhà tiên tri kêu cứu với Ê-li-sê: “Chồng tôi là đầy tớ ông đã qua đời, và
ông biết rằng đầy tớ ông kính sợ Đức Giê-hô-va. Bây giờ, chủ nợ đến đòi bắt hai
đứa con tôi làm nô lệ.” Ê-li-sê nói với bà:“Tôi có thể giúp gì cho bà đây? Xin
cho tôi biết, trong nhà bà còn có gì không?” Bà thưa: “Tớ gái ông chẳng còn gì
trong nhà, trừ một bình dầu nhỏ.” Ông bảo: “Hãy đi mượn thật nhiều bình không của
những người láng giềng, đừng mượn ít. Khi trở về, bà và các con hãy vào nhà,
đóng cửa lại, rồi đổ dầu vào tất cả các bình đó; bình nào đầy thì để riêng ra.”
Bà từ giã nhà tiên tri. Sau đó, bà và các con mình vào nhà,đóng cửa lại. Chúng
đem bình đến để bà rót dầu vào. Khi các
bình đều đầy dầu, bà bảo con: “Đem cho mẹ một bình nữa.” Nhưng nó đáp: “Không
còn bình nào nữa cả.” Dầu liền ngừng lại. Bấy giờ, bà đến trình cho người của Đức Chúa
Trời. Ông nói:“Hãy đem dầu đi bán mà trả nợ, rồi bà và các con sẽ sinh sống với
số dầu còn lại”.