Chương 3
KẾT QUẢ SỰ VINH HÓA CỦA CHRIST—SỰ HOÀ NHÂP CỦA
ĐỨC CHÚA TRỜI TỔNG KET VỚI CÁC TIN ĐỒ TÁI TẠO
Dàn Bài:
I. Qua sự vinh hoá của Ngài trong sự phục sinh của Ngài, Christ đã trở nên Con đầu lòng của Đức Chúa Trời, và trở thành Linh ban sự sống, Đấng Christ thể Linh, và tái tạo mọi tín đồ của Ngài làm con cái Đức Chúa Trời, hạng loại của Đức Chúa Trời.
II. Qua điều nầy, mọi tín đồ của Christ đã được đưa vào sự liên hiệp của sự sống với Đức Chúa Trời tam nhât đã trải qua tiến trình và hoà quyện với Đức Chúa Tròi tổng kết vào một sự hoà nhập:
A. Đức Chúa Trời trong Tam Vị nhất thể thần thượng của Ngài là một sự hoà nhập—Giăng 14:10-11:
1. Bởi ở trong nhau cách hỗ tương- “Ta ở trong Cha và Cha ở trong Ta”,
2. Bởi đồng công với nhau như một, “những lời Ta nói cùng các ngươi Ta không tự Ta mà nói, nhưng Cha, Đấng ở trong Ta làm các công việc của Ngài.
“ Hãy tin…vì cớ những công việc chúng”.
B. Đức Chúa Trời tam nhât tổng kết và các tín đồ được tái tạo là một sự hoà nhập- C. 16-19:
1. Đức Linh, thứ ba của Tam Vị nhất thể thần thượng như Đấng yên ủi khác, là thực tại của Con, thứ hai của Tam Vị nhất thể thần thượng như Đấng Yên Ủi thứ nhất và hiện thân của Đức Chúa Trời tam nhất, không chỉ ở với các tín đồ đuợc tái tạo nhưng cũng nội cư trong họ--c.16-17.
2. Con như Đấng Yên Ủi thứ nhất lìa khỏi các tín đồ Ngài qua sự chết của Ngài và đã trở lại làm Đấng yên ủi khác đối với họ qua sự phục sinh của Ngài để làm cho họ sống với Ngài – c. 18-19.
C. Đức Chúa Tròi tam nhất tổng kết và các tín đồ được tái tạo trở thành một sự hoà nhập trong sự phục sinh của Christ – c.20
1. “Trong ngày đó”- trong ngày phục sinh của Con
2. “Các ngươi sẽ biết rằng…”:
a. “Ta ở trong Cha”- Con và Cha đuợc hoà nhập thành một.
b. “Và các ngươi ở trong Ta”- các tín đồ đã được tái tạo được hoà nhập vào Con và vào Cha trong Con.
c. “Và Ta ở trong các ngươi”—Con ở trong Cha được hoà nhập vào trong các tín đồ được tái tạo.
3. Chữ “ở trong” của Đức Linh thực tại trong câu 17 là tổng thể của ba chữ “trong” trong câu 20.
Cầu nguyện: Chúa ơi, con cảm ơn Ngài vì cuộc nhóm họp tối nay. Chúa ơi Ngài biết, chúng con đến vói sự việc trong lời thánh của Ngài mà rất huyền nhiệm. Chúng con thực sự cần Ngài. Không có Ngài như là Linh tiết lộ, chúng con không thể thấy sự việc nầy. Chúa ơi, chúng con tin cậy Ngài về sự phát ngôn, sự lắng nghe và sự am hiểu. Hãy đánh bại kẻ thù của Ngài, là kẻ trải 2000 năm đã lừa dối dân Ngài về sự việc nầy. Amen.
Đang khi suy gẫm kết quả sự vinh hoá của Christ, chúng ta sẽ dùng một chữ rất đặc biệt—sự hoà nhập- (incorporation). Chữ nầy thường được dùng trong nghiệp vụ, nhưng theo sự hiểu biết của tôi, trước đây nó được sử dụng để giải thích lời thánh. Trong bài nầy chúng ta cần thấy rằng kết quả sự vinh hoá của Christ là sự hoà nhập của Đức Chúa Trời tổng kết với các tín đồ được tái tạo.
Phúc âm Giăng, một quển sách mà trong đó sự hoà nhập nầy được tiết lộ đầy đủ, thì bao gồm ba phần. Giăng 1:1 đến 12:16 là phần thứ nhất. Dầu 7: 39 nói rằng, “Đức Linh chưa, vì cớ Jesus chưa được vinh hoá”, sự vinh hoá không được bàn trong phần nầy. Phần hai bắt đầu với 12:17 và chấm dứt ở 17: 26, có liên quan sự vinh hoá của Christ. Kết quả, hiệu quả của sự vinh hoá nầy là sự hoà nhập, mà được khải thị trong chương 14. Phần thứ ba, các chương 18 đến 21, bao gồm sự đóng đinh và sự phục sinh của Christ.
Chương 12 tiết lộ sự vinh hoá của Christ trong cách đặc biệt. Chúa Jesus nói rằng Ngài là hạt lúa mì (C. 24), và được che giấu bên trong cái vỏ của xác thịt Ngài. Là một hạt lúa mì duy nhất, Ngài cần được đặt vào sự chết đến nỗi nội dung nội tại của Ngài có thể được giải phóng. Kết quả của sự giải phóng nầy, sự vinh hóa nầy, là việc sản xuất sự hoà nhập phổ thông. Sự hoà nhập nầy đã được khải thị cách đầy đủ và chi tiết trong chương 14. Điều nầy có nghĩa sự hoà nhập được khải thị trong chương 14 là kết quả của sự vinh hoa đã được tiết lộ trong chương 12. Nếu chúng ta thấy điều nầy, chúng ta sẽ nhận thức rằng chúng ta không thể biết chương 14 mà không hiểu sự vinh hoá trong chương 12.
Điểm chính trong Giăng 14 là sự hoà nhập. Trong các câu 20 và 17, chữ “ở trong” được dùng 4 lần. Bốn lần chữ “ở trong” nầy là cơ sở cho việc chúng ta hiểu về sự hoà nhập phổ thông của Đức Chúa Trời tam nhất tổng kết với các tín đồ được tái tạo.
I. Christ đã trở nên Con đầu lòng, và Linh ban sự sống và Ngài tái tạo mọi tín đồ của Ngài làm con cái Đức Chúa Trời, hạng loại của Đức Chúa Trời.
Qua sự vinh hoá của Ngài trong sự phục sinh của Ngài, Christ trở nên Con đầu lòng của Đức Chúa Trời, sở hữu cả thần tính và nhân tính, và đã trở thành Linh ban sự sống, Đấng Christ thể Linh, và Ngài đã tái tạo các tín đồ Ngài làm con cái Đức Chúa Trời, hạng loại của Đức Chúa Trời.
Làm thế nào Christ, Đấng vốn là Con độc sanh của Đức Chúa Trời từ cõi đời đời, trở nên Con đầu lòng của Đức Chúa Trời? Đây là huyền nhiệm mà đã không được bàn đến cách đầy đủ bởi thần đạo học cơ đốc truyền thống. Con đầu lòng của Đức Chúa Trời và Con độc sanh của Đức Chúa Trời là cùng một thân vị, nhưng song le có một sự khác biệt giữa Con đầu lòng và Con độc sanh. Sự khác biệt là Con độc sanh của Đức Chúa Trời có thần tính nhưng không có nhân tính, còn Con đầu lòng có cả thần tính và nhân tính. Con độc sanh của Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời, nhưng Con đầu lòng của Đức Chúa Trời là vừa Đức Chúa Trời và con người. Khi Christ, Ngài là chính Đức Chúa Trời, đã trở thành một người, Ngài đã không loại bỏ thần tính của Ngài. Đúng ra, Ngài giữ lại thần tính mình, nhưng, như Phi líp 2 chỉ tỏ, Ngài che giấu thần tính mình bên trong nhân tính mình (c.6-7). Qua sự nhục hoá của Ngài, Ngài đã trở nên Thần nhân, Đấng vừa là Đức Chúa Trời đầy đủ và con người hoàn toàn. Trước sự nhục hoá của Ngài, Ngài vốn là Con độc sanh của Đức Chúa Trời, và như vậy Ngài không có gì liên hệ với con người. Tuy nhiên, khi Ngài đã được nhục hoá, Ngài đã trở nên một người, và do đó không còn chỉ là Đức Chúa Trời, nhưng vừa là Đức Chúa Trời và con người.
Theo Rô ma 1, phúc âm của Đức Chúa Trời, phúc âm hoàn bị được rao giảng trong Tân ước, liên hệ Con Đức Chúa Trời, Jesus Christ, Chúa chúng ta. Thân vị kỳ diệu nầy có hai bản chất, --bản chất thần thượng và bản chất phàm nhân, thần tính và nhân tính. Các câu 3 và 4 chép, “luận về Con Ngài, theo xác thịt thì sanh ra bởi dòng giống Đa vít, còn theo Linh của sự thánh khiết, thì nhơn sự từ kẻ chết sống lại đã được chứng minh cách có quyền là Con Đức Chúa Trời, tức Jesus Christ, Chúa chúng ta”. Theo xác thịt, Ngài là hậu tự của David, con cháu của David. Dòng giống của David hàm ý bản chất phàm nhân của Christ. Theo xác thịt, Ngài là con cháu phàm nhân của David, nhưng theo Linh của sự thánh khiết –đó là, theo thần tính của Ngài, --Ngài đã được chứng minh là Con Đức Chúa Trời chung với nhân tính của Ngài cũng như thần tính của Ngài. Chữ “chứng minh” (chỉ rõ) trong câu 4 là rất có ý nghĩa. Trước sự nhục hoá của Ngài, Christ đã là Con đức Chúa Trời rồi (Giăng 1:18; Rô 8:3). Bởi sự nhục hoá, Ngài khoác lấy một nguyên tố, xác thịt phàm nhân, mà không có gì liên hệ với thần tính. Bởi sự phục sanh, bản chất phàm nhân của Ngài đã đuợc thánh hoá, nâng cao và biến đổi. Do đó, bởi sự phục sanh, Ngài đã được chứng minh là Con Đức Chúa Trời với nhân tính của Ngài (Sứ 13:33, Hêb. 1:5). Theo cách nầy Con độc sanh của Đức Chúa Trời đã được trở thành Con đầu lòng của Đức Chúa Trời, sở hữu cả thần tính và nhân tính. Sự việc nầy có tính cơ bản để hiểu rằng kết quả của sự vinh hoá của Christ là sự hoà nhập của Đức Chúa Trời tổng kết với các tín đồ được tái tạo.
Cộng thêm vào việc trở thành Con đầu lòng của Đức Chúa Trời, Christ đã trở nên Linh ban sự sống, Đấng Christ thể Linh. Hơn thế nữa, trong sự phục sanh của Ngài, Ngài đã tái tạo mọi tín đồ Ngài làm con cái của Đức Chúa Trời, loại Đức Chúa Trời. Trong sự nhục hoá của Ngài, Ngài, chính Đức Chúa Trời, đã trở thành Con người, và trong sự phục sanh của Ngài, Ngài đã tái tạo các tín đồ Ngài, là các con người, và nhờ đó làm họ thành con cái Đức Chúa Trời. Ngài vốn là Đức Chúa Trời trở thành con người, và bây giờ chúng ta là những con người trở thành Đức Chúa Trời trong sự sống và bản chất, nhưng không ở trong Thần Cách. Theo ý nghĩa nầy, chúng ta có thể nói rằng Ngài vốn là Đức Chúa Trời trở thành một người, và bây giờ, chúng ta, là con cái Đức Chúa Trời, là các con người trở thành các đức chúa trời. Con cái của Đức Chúa Trời là các đức chúa trời. Tuy nhiên, để tránh sự hiểu lầm thần học, có thể tốt hơn là nói rằng là con cái Đức Chúa Trời, chúng ta là các người Trời trong hạng loại thần thượng.
II.Các tín đồ của Christ đã được đưa vào sự liên hiệp của sự sống với Đức Chúa Trời tam nhât đã trải qua tiên trình và hoà quyện với Đức Chúa Tròi tổng kết vào một sự hoà nhập:
Qua các sự việc được đề cập ở trên, mọi tín đồ của Christ đã được đưa vào sự liên hiệp của sự sống với Đức Chúa Trời tam nhất đã trải qua tiến trình và được hoà quyện với Đức Chúa Trời tổng kết thành một sự hoà nhập. Trước kia chúng ta có gì liên hệ Đức Chúa Trời, nhưng sự tái tạo đã đem chúng ta vào sự liên hiệp của sự sống với Đức Chúa Trời tam nhất đã trải qua tiến trình. Tuy nhiên, sự liên hiệp không đủ để đem chúng ta vào sự hoà nhập với Đức Chúa Trời tam nhất tổng kết, chúng ta cần được hoà quyện với Ngài. Do đó, qua sự vinh hoá của Christ, chúng ta đã không chỉ được đem vào một sự liên hiệp với Đức Chúa Trời tam nhất trải qua tiến trình, nhưng chúng ta cũng được hoà quyện với Đức Chúa Trời tổng kết thành một sự hoà nhập.
A. Đức Chúa Trời trong Tam Vị nhất thể thần thượng của Ngài là một sự hoà nhập
Đức Chúa Trời trong Tam Vị nhất thể thần thượng của Ngài là một sự hoà nhập (Giăng 14:10-11). Ba của Tam Vị nhât thể thần thượng là một sự hoà nhập cả trong những gì Họ Là và những gì Họ Làm.
1. Bởi ở trong nhau cách hỗ tương-
Ba của Tam Vị nhất thể thần thượng được hoà nhập bởi ở trong nhau cách hỗ tương. Về điều nầy, Chúa Jesus nói, “Các ngươi không tin rằng Ta ở trong Cha và Cha ở trong Ta sao?” (c.10a). Trong câu 11a, Ngài tiếp tục nói, “hãy tin Ta rằng Ta ở trong Cha và Cha ở trong Ta”. Con ở trong Cha và Cha ở trong Con bởi sự ở trong nhau hỗ tương.
2. Bởi đồng công với nhau như một .
Ba của Tam Vị nhât thể thần thượng cũng là một sự hoà nhập bởi sự đồng công với nhau như một. Các câu 10b và 11 b, Chúa nói, “Các lời Ta nói cùng các ngươi Ta không tự Ta mà nói, nhưng Cha ở trong ta làm các công việc của Ngài…Hãy tin…vì cớ các công việc ấy”.Tại đây dường như Chúa nói, “các ngươi đã thấy mọi công việc mà Ta đã làm. Cá công việc nầy không do Ta làm, vì Ta không bao giờ tự Ta làm một điều gì. Bất cứ điều gì Ta đã làm là công việc của Cha. Cha và Ta đã đồng công với nhau cách hỗ tương”. Sự đồng công với nhau như một nầy bày tỏ rằng Tam vị nhất thể thần thượng là một sự hoà nhập.
B. Đức Chúa Trời tam nhât tổng kết và các tín đồ được tái tạo là một sự hoà nhập-
Đức Chúa Trời Tam nhất được tổng kết vả các tín đồ được tái tạo là một sự hoà nhập (Giăng 14:16-19).
1. Đức Linh nội cư trong các tín đồ đuợc tái tạo:
Đức Linh, thứ ba của Tam vị nhất thể thần thượng như Đấng Yên ủi khác, là thực tại của Con, thứ hai của Tam Vị nhất thể thần thượng như là Đấng yên ủi thứ nhất, và hiện thân của Đức Chúa Trời tam nhất, không chỉ ở với các tín đồ đuợc tái tạo nhưng cũng nội cư trong họ (c. 16-17).
2. Con trở lại để làm Đấng yên ủi khác làm cho các tín đồ sống với Ngài:
Con như Đấng yên ủi thứ nhất, đã lìa các tín đồ Ngài qua sự chết của Ngài và đã trở lại là Đấng yên ủi khác cho họ, qua sự phục sinh của Ngài để làm cho họ sống với Ngài (c. 18-19). Đây là tại sao Ngài nói, “vì cớ Ta sống, các ngươi cũng sẽ sống” (.c. 19b).
C. Đức Chúa Tròi tam nhất tổng kết và các tín đồ được tái tạo trở thành một sự hoà nhập trong sự phục sinh của Christ
Đức Chúa Trời Tam nhất được tổng kết và các tín đồ được tái tạo đã trở thành một sự hoà nhập trong sự phục sinh của Christ. Giăng 14:20 chép, “trong ngày đó cac ngươi sẽ biết rằng Ta ở trong Cha Ta , và các ngươi ở trong Ta, và Ta ở trong các ngươi”. “trong ngày đó”: đây là ngày sự phục sinh của Con. “Các ngươi sẽ biết rằng Ta ở trong Cha Ta”: Con và Cha được hoà nhập làm một. “Và các ngươi ở trong Ta”: các tín đồ được tái tạo được hoà nhập vào trong Con và vào trong Cha do ở trong Con. “Và Ta ở trong các ngươi”: Con trong Cha được hoà nhập vào các tín đồ được tái tạo. Tại đây chúng ta có ba sự “ở trong”. Trong câu 17 chúng ta có sự “ở trong” thứ tư.“Đức Linh của lẽ thật (thực tại) …ở với các ngươi và sẽ ở trong các ngươi”. Chữ “ở trong” của Đức Linh thực tại trong câu 17 là tổng thể của ba sự ở trong trong câu 20. Sự “ở trong” trong câu 17 là tuyên bố tổng quát , và ba sự “ở trong” trong câu 20 là lời tuyên bố chi tiết.
Trong bài giảng nầy chúng tôi có gánh nặng chỉ tỏ rằng sự vinh hoá của Christ sản xuất một kết quả--sự hoà nhập. Theo sự khải thị thần thượng trong kinh thánh, công tác của Đức Chúa Trời trong vũ trụ là hoàn thành cuộc gia tể của Ngài, và khát vọng của Đức Chúa Trời trong cuộc gia tể của Ngài là phải có một sự hoà nhập độc nhất. Đây là lưu tâm phổ thông của Ngài. Hàng triệu hậu tự của A-đam đã trở thành tín đồ trong Christ. Chủ tâm của Đức Chúa Trời là hoà nhập chính Ngài với mọi tín đồ của Christ thành một sự hoà nhập. Ba của Tam vị nhât thể thần thượng là một sự hoà nhập bởi sự ở trong nhau cách hỗ tương và bởi sự đồng công với nhau như một. Đìều nầy có nghĩa Ba của Tam vị nhất thể thần thượng là một sự hoà nhập bởi những gì HỌ LÀ và những gì HỌ LÀM. Đây là khởi đầu của sự hoà nhập vũ trụ, một sự hoà nhập mà khởi sự với chính Đức Chúa Trời. Chủ tâm của Đức Chúa Trời là mọi tín đồ của Christ nên đuợc hoà nhập thành một sự hoà nhập của Ngài để làm một sự hoà nhập mở rộng. Sự hoà nhập mở rộng nầy được tiết lộ trong Giăng 14:16-20. Nguyện Chúa mở mắt chúng ta nhìn thấy Đức Chúa Trời tam nhất, chính Ngài là một sự hoà nhập, đã hoà nhập mọi tín đồ của Christ vào một sự hoà nhập vũ trụ, độc nhất. Sự hoà nhập nầy là kết quả sự vinh hoá của Đấng Christ.
W. L--1996