1.Biển
Xuất- Hành 20:7
chép, “vì trong sáu ngày Đức Giê-hô-va đã dựng nên trời, đất, biển, và muôn vật
ở trong đó”. Chúng ta phải tin Lời Đức Chúa Trời về các đại dương và điều gì đã
làm cho chúng mặn. Chúa nói cùng chúng ta Ngài đã tạo nên biển cùng các vật
trong đó. Các câu chuyện kỳ quái được viết ra trong các sách lịch sử của chúng
ta thì quá phi lý và ngu muội đến nỗi tôi đã ngạc nhiên tại sao văn kiện như
vậy lại được giảng dạy trong các lớp học. Những người mơ mộng nầy nói rằng khi
trái đất nguội dần, hơi nước trong bầu không khí đặc lại và rơi xuống như mưa
trên đồi núi. Rồi giả định rằng nước tuôn xuống các chỗ thấp tạo thành các ao
hồ và đại dương. Nói theo cách thô thiển, theo sự kiện nầy, thì 1700 thể tích
hơi nước ở nhiệt độ 212 F và dưới áp suất của không khí sẽ tạo nên một thể tích
nước khi đông đặc lại. Với tỉ lệ nầy thì phải một dặm khối vuông hơi nước chỉ
cho ra 3 bộ Anh (0,9 mét) nước lỏng trên bề mặt một dặm vuông. Nếu bạn quen nhà
toán học nào, hãy nhờ ông ấy tính xem phải có bao nhiêu lượng hơi nước trong
không khí để tạo ra các đại dương, ao hồ và sông suối. Điều nầy quá ngớ ngẩn!
Những ai dạy lý thuyết nầy không thể tính ra giả định nầy sẽ đưa họ đi đến đâu.
Các nhà mơ mộng nầy cũng không nói cho chúng ta biết tại sao nước đại dương lại
có muối. Họ cảm thấy đủ khi bỏ dở những điều không thể nói. Kết luận hợp luận
lý nhất là Đức Chúa Trời đã tạo nên biển và làm cho chúng nó mặn ngay hồi ban
đầu khi sáng tạo. Những điều nầy không xảy ra theo các phương pháp tiến hoá.