Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2019

Đa-vít -20-



--Đa-vít bày tõ lòng tốt với Ha-nun (2 Sam 10)

Đa-vít đã đối xử tốt với con trai của Sau-lơ, kẻ thù địch (2 Sam 9). Bây giờ ông đang thể hiện lòng tốt với một người không thuộc về dân Chúa (mặc dù đó là người đã từng thể hiện lòng tốt với ông ta). Trong hành động của mình, Đa-vít bày tỏ chính Đức Chúa Trời, Đấng tỏ lòng thương xót và lòng tốt lành cho cả người gần và người xa (Êph 2:17).
Đó là một mặt của cách tiếp cận. Nhưng có một mặt khác. Đa-vít là Vua của Israel - có đúng không khi làm điều tốt cho kẻ thù (xem Phục truyền 23: 6)? Có lẽ Ông ta sẽ chiến đấu là tốt hơn tìm kiếm "tình bạn với thế giới" chứ? Tình bạn này cũng không có hiệc quả:  Đa-vít bị phụ thuộc vào một ý định xấu và những người hầu việc của ông ta bị con Ha-nun chế giễu.

Tất nhiên các Cơ Đốc nhân nên thể hiện lòng tốt với tất cả mọi người.ngay cả với kẻ thù. Nhưng chúng ta không nên kết bạn với mọi người trên thế giới (Gia-cơ 4: 4). Nếu chúng ta cố gắng, chúng ta sẽ trải nghiệm những thứ như Đa-vít,  không phải lúc nào cũng dễ chịu.

Đa-vít một mặt là hình ảnh của Đức Chúa Trời trong lòng tốt của anh ta, mặt khác, anh ta cũng là hình ảnh của một tín đồ tìm kiếm sự ưu ái của thế giới. Có thể đáng ngạc nhiên khi muốn có hai quan điểm khác nhau như vậy. Nhưng không phải như vậy với Giô-na sao? Một mặt anh ta cho chúng ta thấy một người hầu việc không vâng lời và mặt khác anh ta là một hình ảnh của Chúa Jesus Christ, người ở trong trái đất trong ba ngày đêm. Lời Chúa rất phong phú và phức tạp lạ thường.

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2019

Đa-vít-19-




1--Chiến thắng của Đa-vít (2 Sam 8)

Chúa đã khiến Đa-vít được nghỉ ngơi đối với  tất cả kẻ thù của mình (2 Sam 7: 1). Tuy nhiên, chúng ta đọc trong chương này rằng ông lãnh đạo nhiều cuộc chiến. Một mâu thuẫn  phải không? Tất nhiên là không. Có điều là Đa-vít bây giờ là người tấn công. Không ai dám chống lại ông ta, như trường hợp trước đây (2 Sam 5:17 ) - Chúa giúp Đa-vít ở mọi nơi ông đến (câu 6). Ông mở rộng quyền quản trị của Israel.

2--Đa-vít và Mê-phi-bô-sết (2 Sam 9)

Nếu Đa-vít có chiến đấu, ông ta không chống lại lời hứa của ông ta – không chống lại nhà của Sau-lơ. Không, mong muốn rõ ràng của ông ta là bày tỏ lòng tốt với Chúa đối với nhà của Sau-lơ (2 Sam 9).
Nhân dịp này, Đa-vít là một bức tranh của Đức Chúa Trời, người ban cho tội nhân đáng bị phán xét lòng nhân từ  thậm chí còn lớn hơn. Hãy xem xét một vài điểm theo nghĩa so sánh này:

Thứ Năm, 21 tháng 2, 2019

A-mi-na-dáp và Ô-bết Ê-đôm



Sau khi cụ Hê-li, thượng tế Israel qua đời hòm giao ước bị dân Phi-li-tin cướp đoạt. Trong 5 tháng đó, cái hòm, tượng trưng sự hiện diện của Chúa, đã trừng phạt cả nước Phi-li-tin cách nặng nề.
Dân Phi-li-tin phải đem trả cái hòm, và người Israel đem đặt nó vào nhà A-mi-na-đáp chứ không đem về đền tạm ở Si-lô.
Cái hòm ở trong nhà A-mi-na-đáp suốt thời gian tiên tri Sa-mu-ên làm quan xét, có lẽ chừng 50 năm.
Công vụ 13 nói vua Sau-lơ cai trị Israel 40 năm và cái hòm cũng cứ ở nhà đó.
Sau khi vua Sau-lơ qua đời, Đa-vít lên ngôi cai trị chi phái Giu đa ở Hếp-rôn 7 năm. Sau bảy năm đó vua Đa-vít được dân Israel xức dầu làm vua toàn quốc Israel, lấy Giê-ru-sa-lem làm thủ đô. Ngay sau đó ông tiến hành việc rước cái hòm về núi Si-ôn
Vì Đa-vít bắt chước phương cách chuyển vận cái hòm của dân Phi-li-tin là dùng xe bò, nên U-xa , (con trai của A-mi-na-đáp, hai anh em hộ tống hai bên xe bò), bị Chúa giết chết.

Thứ Tư, 20 tháng 2, 2019

Con người chỉ vĩ đại khi cầu nguyện



Federic Ozanam, nhà hoạt động xã hội nổi tiếng của Giáo Hội Pháp vào cuối thế kỷ 19 đã trải qua một cơn khủng hoảng Đức Tin trầm trọng lúc còn là một sinh viên đại học.
Một hôm, để tìm một chút thanh thản cho tâm hồn, anh bước vào một ngôi thánh đường cổ ở Paris  Đứng cuối Nhà Thờ, anh nhìn thấy một bóng đen đang quỳ cầu nguyện cách sốt sắng ở dãy ghế đầu. Đến gần, chàng sinh viên mới nhận ra người đang cầu nguyện ấy không ai khác hơn là nhà bác học Ampère.
Anh đứng lặng lẽ một lúc để theo dõi cử chỉ của nhà bác học. Và khi vừa đứng lên ra khỏi giáo đường, người sinh viên đã theo gót ông về cho đến phòng làm việc của ông.
Thấy chàng thanh niên đang đứng trước cửa phòng với dáng vẻ rụt rè, nhà bác học liền lên tiếng hỏi: “Anh bạn trẻ, anh cần gì đó? Tôi có thể giúp anh giải một bài toán vật lý nào không?”
Chàng thanh niên đáp một cách nhỏ nhẹ: “Thưa Thầy, con là một sinh viên khoa văn chương. Con dốt khoa học lắm, xin phép Thầy cho con hỏi một vấn đề liên quan đến Đức Tin!”
Nhà bác học mỉm cười cách khiêm tốn: “Anh lầm rồi, Đức Tin là môn yếu nhất của tôi. Nhưng nếu được giúp anh điều gì, tôi cũng cảm thấy hân hạnh lắm?”
Chàng sinh viên liền hỏi: “Thưa Thầy, có thể vừa là một bác học vĩ đại, vừa là một tín hữu cầu nguyện bình thường không?” Nhà bác học ngỡ ngàng trước câu hỏi của người sinh viên, và với đôi môi run rẩy đầy cảm xúc, ông trả lời:
“Con ơi, chúng ta chỉ vĩ đại khi chúng ta cầu nguyện mà thôi!”

SỰ GIÀU CÓ CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI LÀ LỜI MỜI GỌI CHO LÒNG QUẢNG ĐẠI –



Lu-ca 6:38, “Hãy cho, thì các ngươi sẽ được cho lại; họ sẽ lấy lường lớn, giậm, lắc, đầy tràn, mà đổ vào lòng các ngươi. Vì các ngươi dùng lường nào mà lường ra thể nào, thì cũng sẽ được lường lại thể ấy”.

Mặt trời hào phóng một cách lạ thường, không giây phút nào là nó không chiếu sáng nhất.

Các nhà khoa học cho biết, bên trong mặt trời, cứ mỗi giây có một tỉ lệ tương đương với bốn triệu con voi được chuyển hóa thành ánh sáng, một thứ quà tặng chỉ biết cho đi, không bao giờ biết nhận lại.  Mặt trời vẫn tiếp tục đốt cháy nó.  Nếu sự hào phóng này ngừng lại, đương nhiên tất cả năng lượng sẽ mất nguồn cung cấp, mọi sự sẽ chết và bất động.  Chúng ta, và mọi vật trên hành tinh này, sống được là nhờ sự hào phóng của mặt trời.

Thứ Ba, 19 tháng 2, 2019

Đa-vít -18-



--Đa-vít  muốn xây một ngôi nhà cho Chúa

Hòm giao ước hiện đang ở Jerusalem, đứng trong một cái lều (2 Sam 6:17). Bây giờ Đa-vít  có một điều ước ao tiếp theo: Ông ấy muốn xây dựng một ngôi nhà cho Chúa. Mong muốn này chắc chắn là tốt (1 Các vua 8:18), nhưng ông ta không nên xây nhà, mà là con trai Sa-lô-môn. Sa-lô-môn  sẽ bước vào "công việc của ông".
Đa-vít  không xây dựng một ngôi nhà cho Chúa. Nhưng Chúa xây một ngôi nhà cho Đa-vít! Không phải là một ngôi nhà bằng gỗ và đá - nhưng Chúa sẽ ban cho ông ta con cháu và hoàng gia vĩnh cửu (câu 11.16).

Đa-vít -17-



--Đa-vít và sự "bất hạnh" với hòm giao ước (2 Sam 6: 6-11)

Bây giờ việc đến thì phải đến: Con bò trợt chân và hòm thánh đe dọa rơi xuống  đất. U-xa muốn ngăn chặn nó và với lấy hòm giao ước. Điều này dẫn đến cái chết theo Dân số 4:15.
"Suy nghĩ tốt mà không thực hiện tốt." Đây cũng là một bài học quan trọng cho chúng ta ngày hôm nay. Không chỉ phụ thuộc vào động cơ của chúng ta nếu chúng ta muốn phục vụ Chúa (mặc dù đó là điều tất nhiên rất quan trọng).

Đa-vít tự hỏi làm thế nào cái hòm ở với mình được (câu 9). Thật ra là một câu hỏi thừa, bởi vì điều đó đã được Đức Chúa Trời ra lệnh từ lâu. Ngoài ra, đôi khi chúng ta đặt những câu hỏi không cần thiết nếu chúng ta quen thuộc hơn với Kinh thánh. Đa-vít không muốn có hòm ở với ông ta - vì vậy ông ra lệnh đưa cái hòm đến Ô-bết Ê-đôm, người Gát.

Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2019

CÔ ĐƠN-



Cô đơn là cho đi mà không có người nhận, là muốn nhận mà chẳng có ai cho.  Cô đơn là chờ đợi, mà cái mình chờ đợi chẳng xảy đến.  Như hai bờ sông nhìn nhau mà vẫn nghìn trùng cách xa bởi dòng sông, nên cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt.  Không phải cách biệt của không gian mà là cách biệt của cõi lòng.  Bởi đó, vợ chồng có thể cô đơn bên nhau.

Càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nỗi cô đơn càng cay nghiệt.  Đã cay nghiệt mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn.

Người ta gần nhau mà vẫn có thể xa nhau, vì trong cuộc đời, mỗi người đều có hai thế giới.  Thế giới riêng trong cõi lòng tôi và thế giới ngoài vũ trụ.  Thế giới tâm hồn tôi sụp đổ thì thế giới bên ngoài thành hoang vắng, vô nghĩa. “Lòng buồn cảnh có vui đâu bao giờ.”  Vì thế, tôi có thể cô đơn giữa đám đông.  Cả vườn hoa chẳng có nghĩa gì nếu không có loài hoa tôi kiếm tìm.  Người đưa thư trở thành thừa thãi nếu không có cánh thư tôi đang chờ mong.  Chỉ một cánh hoa của lòng tôi thôi cũng đủ làm cho cả khu đồi thành dễ thương.  Chỉ một cánh thư thôi cũng đủ làm cho bầu trời xanh thăm thẳm.  Làm gì còn cô đơn nữa nếu đã có bắt gặp.

ĐẮNG CAY-




Nữ giáo sĩ Amy Carmichael, người Anh, đã hầu việc Chúa tại Ấn đồ lưu lại lời thơ như sau:
Ai kia ngồi ban Jesus quá đông,
Nào kẻ thân cận Ngài?
Nhưng khi được ban cho chén đắng cay,
Thêm kinh khiếp ghê thay!
Hiếm có kẻ bên Chúa cất tiếng ca,
Cùng thức canh trong vườn ;
Không ai cùng Ngài đêm ấy thức canh,
Lúc Chúa đang sầu thương!
(Theo điệu Thánh ca 77 của HTTLVN)
-