Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2024
TÔN GIÁO SAI TRẬT – SATAN QUY HOẠCH 1.200 NĂM TRƯỚC – ISLAM-
KINH THÁNH LÀ BẢN ĐỒ CỦA CON NGƯỜI Đi ĐẾN THIÊN ĐÀNG --
MUA VÀ BÁN 4 Chúa Bán Rẻ Dân Mình-
NHƯ ĐA-VÍT TÔI TỚ TA? 11 Giô-ram của Israel-
Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2024
Được Yêu Dấu-
MUA VÀ BÁN 3 Mua Ba Món Hàng Của Chúa-
NHƯ ĐA-VÍT TÔI TỚ TA? 10 A-cha-xia Vua Israel-
Thứ Năm, 29 tháng 2, 2024
MUA VÀ BÁN 2 Vua A-háp Bán Mình-
NHƯ ĐA-VÍT TÔI TỚ TA? 9 Giô-ram của Giu-đa-
Thứ Tư, 28 tháng 2, 2024
Cái Gai –
2 Cô-rinh-tô 12: 7.10
Sự im lặng của Kinh thánh cũng “hùng hồn” như lời nói của Kinh thánh. Có nhiều chi tiết trong Lời Chúa mà chúng ta không biết gì, mặc dù sự tò mò thường muốn chúng ta biết.
Một ví dụ về điều này là “cái giằm xóc vào xác thịt”, thiên sứ của Sa-tan ban cho Phao-lô (2 Cô-rinh-tô 12:7). Điều này đề cập đến một sự đau khổ đặc biệt mà ĐứcChúa Trời cho phép để kiềm giữ cho Phao-lô khiêm nhường. Cuối cùng, điều đó dẫn đến việc vị sứ đồ không đặt niềm tin vào chính mình mà vào Chúa của mình. Đau khổ đã đưa ông vào vòng tay của Chúa. Ông đã có thể trải nghiệm: “Ân điển Ta đủ cho con rồi, vì sức mạnh của Ta được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối” (2 Cô-rinh-tô 12:9).
Phao-lô đã phải chịu đựng điều gì? Khi chúng ta nghĩ đến thuật ngữ “gai”, chúng ta thường nghĩ đến một cái gai nhỏ, nhưng thuật ngữ skolops trong tiếng Hi Lạp chẳng hạn, được dùng để mô tả một chiếc cọc mà người ta có thể bị đóng cọc trên đó. Cái giằm mà có lẽ Phao-lô đã tiếp nhận 14 năm trước đã gây ra sự dày vò lâu dài và nghiêm trọng.
Đó có thể là căn bệnh về mắt (Gal. 5: 15; 6:11), sự yếu đuối về thể xác (1 Cor 2: 3,4) hoặc một điều gì khác khiến ông tỏ ra yếu đuối trước mắt kẻ thù. Nhưng sự suy đoán không dẫn đến điều gì xa hơn -- vì không phải vô cớ mà Kinh thánh im lặng về điều đó.
Bằng cách này, từng bài giảng đều có thể chia sẻ đến kinh nghiệm tuyệt vời nầy của Phao-lô: “Ơn của Ta đủ cho con” - nói cách khác: “Phaolô ơi, Ta là đủ cho con!”
Bởi vì vấn đề không được mô tả chi tiết nên mỗi chúng ta có thể đồng cảm với điều đó - cho dù có thể chúng ta đang phải chịu đựng nỗi đau khổ về thể xác, nỗi đau tinh thần, khó khăn tài chính, nỗi đau khổ từ mọi người, sự bối rối trong gia đình hay bất cứ điều gì.
Tất cả chúng ta đều có thể kinh nghiệm được ân điển mà Phao-lô đã nhận được từ Chúa!
MUA VÀ BÁN 1 Mua Chân Lý
Tin Cậy Vững Chắc--
Thi Thiên 27:1-3
Đức Giê-hô-va là ánh sáng và Ðấng Giải Cứu của tôi; Tôi sẽ sợ ai?
Đức Giê-hô-va là đồn lũy bảo vệ mạng sống tôi; Tôi sẽ hãi hùng ai?
Khi những kẻ gian ác đến với tôi, định ăn tươi nuốt sống tôi,
Những kẻ thù và kẻ nghịch của tôi đều té nhào và ngã quỵ.
Dầu cả một đạo quân vây quanh tôi, Lòng tôi sẽ chẳng sợ;
Dầu cả một cuộc chiến tranh nổi lên chống lại tôi, Tôi vẫn cứ vững lòng.... (Thi Thiên 27:1-3).
Trong Thi Thiên 27 tuyệt đẹp, Đa-vít bao quát quá khứ, hiện tại và tương lai trong ba câu đầu tiên và lấy được lòng can đảm :
--Hiện tại: Chúa là ánh sáng, ơn cứu độ, sức mạnh của tôi. Điều này đúng mỗi ngày. Ngài không chỉ là ánh sáng, sự cứu rỗi và sức mạnh mà Ngài còn dành cho tôi nữa. (Thi Thiên 27:1)
--Quá khứ: Đa-vít đã thấy những kẻ làm ác, kẻ thù nghịch vấp ngã trước quyền năng của Đức Chúa Trời và không thể thực hiện được ý đồ xấu xa của mình. (Thi Thiên 27:2)
--Tương lai: ngay cả khi quân đội quay lại chống lại ông, Đa-vít vẫn tiếp tục tin tưởng rằng Đức Chúa Trời sẽ bảo vệ ông và đưa ông đến trước sự hiện diện trực tiếp của Ngài. (Thi Thiên 27:3)
Sự tin cậy của Đa-vít nơi Đức Chúa Trời tỏa sáng trong những câu này. Sự tự tin này được củng cố và truyền cảm hứng vì Đa-vít không nhìn vào những khó khăn mà nhìn vào Chúa và mối thông công với Ngài. Hãy học hỏi từ mấy câu Kinh thánh nầy!
Điều Kiện Làm Môn Đồ-
Lu-ca 14:25-33 ; Rô-ma 12:1 ; Lu-ca 5:28,29
Làm môn đô không phải là cuộc dạo chơi trong công viên. Nó đòi hỏi sự cống hiến hoàn toàn của người muốn theo Chúa.
Một lần nọ, Đức Chúa Jêsus thấy nhiều người đi theo Ngài, Ngài quay lại dạy họ về ba “điều kiện” để làm môn đồ. Khi làm như vậy, Ngài đã nói rõ rằng Ngài mong muốn sự tận tâm hoàn toàn. Chúa biết rằng nhiều người đã làm theo một cách nửa vời và chỉ để tìm kiếm phép lạ - vì vậy mới có lời mời: “Đừng làm việc nửa vời! Hãy cam kết hoàn toàn!”
Ba điều kiện của việc làm môn đệ là gì?
1. Những ưu tiên rõ ràng: “Ai đến với tôi mà không ghét cha mẹ, vợ con, anh em, chị em mình và cả mạng sống mình, thì không thể làm môn đệ Ta” (Lu 14: 26 ). Câu song song từ Ma-thi-ơ 10:37 nói rõ rằng đó là việc dành cho Chúa vị trí đầu tiên. Chúa không hài lòng với con số thứ hai trong lòng tôi. Vì vậy, vào thời điểm bất cứ điều gì trong cuộc sống của tôi (các mối quan hệ, của cải, kỹ năng, mục tiêu, mong muốn, v.v.) đối với tôi đều quan trọng hơn Chúa, tôi không phải là môn đồ. Ê-li gọi dân chúng: “Các ngươi đi khập khiễng hai bên đã bao lâu rồi?” ( 1 Các Vua 18:21 ) – và ở chỗ khác Chúa nói: “Không ai có thể làm tôi hai chủ” (Math. 6:24 ).
2. Sự thông công trong những đau khổ của Ngài: “Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì không thể làm môn đệ Thầy” (Lu 14:27 ). Hồi đó ai vác thánh giá thì thực tế là người chết đối với người ta. Anh đã không còn chỗ đứng trên cõi đời này nữa. Các môn đồ của Chúa Giêsu đứng về phía Thầy - và do đó đương nhiên bị từ chối, như chính Chúa đã nói rõ với chúng ta (Giăng 15:18-20; x. 2 Tim 3:12). Cho nên nếu tôi là bạn của thế giới, không sống tách biệt, cư xử như thế giới và nhận được sự tán thưởng của họ thì lúc đó tôi không phải là môn đồ. Chúng ta không đơn độc bị từ chối: chúng ta chia sẻ sự từ chối của Chúa (Phi-líp 3:1--9)
3. Từ bỏ hoàn toàn mọi sự : “Vậy ai trong anh em không từ bỏ mọi sự mình có có thể làm môn đệ Ta” (Lu 14:33 ). Từ bỏ mọi thứ – điều đó có nên hiểu theo nghĩa đen không? Trong những trường hợp cá nhân - như những ví dụ lịch sử trong Kinh thánh và hội thánh cho thấy - điều này chắc chắn có thể xảy ra. Việc kêu gọi Lê-vi giúp chúng ta ở đây: “Người đã bỏ mọi sự, đứng dậy mà theo Ngài” (Lu-ca 5:28). Trình tự tưởng chừng như phi logic (đầu tiên rời đi, sau đó đứng dậy) cho chúng ta thấy rằng đó chính là sự từ bỏ trong lòng. Lê-vi vẫn giữ nhà mình, nhưng để cho Chúa sử dụng . Lu 5; 29). Đây là việc hiểu bản thân chúng ta với tư cách là người quản lý; tất cả những gì chúng ta có đều thuộc về Chúa khi chúng ta quản lý nó cho Ngài.
Tiêu chuẩn cao! Cao đến mức dường như không thể tiếp cận được. Nhưng Chúa không bao giờ hạ thấp tiêu chuẩn “100 phần trăm” của Ngài. Đúng hơn, Ngài ban cho chúng ta sức mạnh để đạt được chúng.
Vậy động lực để chúng ta thực hiện điều này là gì? Tình yêu của chúng ta dành cho Ngài – không bao giờ bị ép buộc, chủ nghĩa luật pháp hay sự vô tình một cách nguội lạnh ( Rô 12:1). Vì Ngài yêu chúng ta nên chúng ta cũng muốn yêu Ngài lại. “Yêu thương không phải bằng lời nói hay lưỡi, nhưng bằng việc làm và lẽ thật” (1 Giăng 3:18)