Thứ Bảy, 25 tháng 11, 2017

ĐỊA NGỤC TRONG TÂM HỒN CON-


Đường tôi đi nỗi buồn vương vấn,
Không bình an hưng phấn cõi lòng,
Ô phần định mệnh long đong,
Đó là địa ngục chất chồng hồn tôi.
-
Tội tôi nỗi sầu nơi tâm khảm,
Nỗi buồn tê tái ảm đạm thay,
Một mình mất mát chịu hoài,
Đó là địa ngục dẫy đầy hồn tôi.
-
Sa-tan thoi vả nhồi hoạn nạn,
Cuộc đời ngoài giới hạn quản cai,
Lương tâm cắn, kí ức rầy,
Hồn tôi địa ngục đang giày đạp luôn.
-
Xin cho ngày mới hừng lên sớm,
Xua bóng đêm ảm đạm hồn con,
Ăn năn nước mắt lăn tròn,
Ban hi vọng giải thoát hồn, Chúa ơi.
-
Bên thập giá chân con quỳ xuống,
Thú nhận cuộc đời vướng tội nhiều,
Tàn lụi đời linh sống vất vưởng,
Xin Chúa hồi sinh, chữa trị sâu;
Từ nay mong được Ngài kiểm soát,
Hồn con thiên đàng vui dẫy đầy.
Cảm tác 25-11-2017









MANG SẸO VÌ CHÚA JESUS-




Galati 6: 17 "Từ rày về sau chớ ai quấy rối tôi nữa, vì tôi mang dấu vết của Jêsus đốt trên thân thể tôi".
Gióp 13:28 "Còn tôi bị bể nát ra như vật mục, Như một cái áo bị sâu cắn nát vậy".
1-Mang Dấu Vết Sự Khiêm Tốn-
Phao-lô cũng mang dấu vết sự khiêm tốn. Sâu mọt không thể làm hỏng áo choàng của Đức Chúa Trời ban cho ông. Ông ta không bao giờ dùng  lời khen ngợi làm mồi câu cá, nhưng đứng trong hàng dài của những tội nhân, và tự đặt mình vào vị trí đầu nhất -" trong những tội nhân đó, ta là người đứng đầu" (1 Tim 1:15).
       Nếu bạn biết tiếng Hê-bơ-rơ, Hi Lạp, và La-tinh, bạn đừng đặt chúng ở nơi mà Phi-lát đã viết tấm bảng bằng ba thứ tiếng đó và đặt trên đầu Đấng Christ, nhưng hãy đặt chúng dưới chân Ngài, dưới chân hội thánh. Phao lô nói, "xem những điều đó như rác rưởi, để được Đấng Christ". Có nhiều người dùng tiếng Hê bơ rơ và Hi lạp trong khi giảng lời Chúa trên tòa giảng cốt chỉ để khoe tài, đó là đặt những cổ ngữ đó trên đầu Chúa Jesus.
       Những gì một trái tim dễ chịu là đức hạnh khiêm tốn - niềm vui lớn là không còn có gì để bị mất mát nữa! Không có ý kiến gì về chính mình. Phao lô có thể có dáng điệu nghênh ngang trong những bộ y phục sang trọng của hiệu trưởng trường Hê-bơ rơ. Nhưng trong sự trang hoàng của một tâm linh nhu mì và yên tỉnh, ông tỏa sáng cách huy hoàng hơn.
2. Mang Dấu Hiệu Sự Đau Khổ-
      Kế tiếp, Phao-lô đã được mang dấu vết sự đau khổ. Hãy xem xét điều ông đề cập đến trong Rô-ma 8: "hoạn nạn (của tâm trí ), khốn cùng, bắt bớ (của tâm linh), đói khát, trần truồng, nguy hiểm, hay là gươm giáo (những sự khó chịu gay gắt trong thân thể). Ông chịu đựng tất cả những đau khổ này
      Người Do Thái đi lang thang này đã chiến đấu với tất cả những ai chiến đấu chống Đức Chúa Trời và con cái của loài người. Bậc thầy của những  giảng sư nầy và kẻ thù của ông, là vua của địa ngục, đã không dung tha cho nhau mà không thể không đánh nhau.     
    Nhìn cận cảnh vào Phao-lô -- gương mặt ông trầy trụa, tái nhợt, thân thể bị nhiều sẹo, cái dáng khòm khòm của một người chịu khổ lâu ngày vì đói, chịu kiêng ăn, lưng bị cày xới bởi làn roi da của vệ sĩ La mã quất vào; cơ thể nhỏ bé đó, bị ném đá dã man ở thị trấn Lít -trơ, còn bị đói ăn ở nhiều nơi; và da thịt ông bị ngâm ba mươi sáu giờ trong biển Địa Trung Hải qua ba lần chìm tàu! (2 Cor 11:24-25)
      Thêm vào danh sách này là các sự nguy hiểm tiếp đến nguy hiểm xảy ra; sau đó là sự cô đơn; cuối cùng đếm được 195 lằn roi, 3 cơn đắm tàu, 3 lần bị đánh đòn, một lần bị ném đá, một bản án ở tù, và rất nhiều lần suýt chết.
      Tất cả các sự đau khổ đều phải được viết tắt là không có gì, bởi vì hãy lắng nghe ông nói: "Vì sự hoạn nạn nhẹ và tạm của chúng ta sanh cho chúng ta sự vinh hiển cao trọng đời đời, vô lượng vô biên" (IICô-rinh-tô 4:17). Đó là sự khinh thường sự đau khổ vì Chúa của mình!


Thứ Năm, 23 tháng 11, 2017

TÔI BƯỚC ĐI-


Tôi bước đi như Phao-lô thuở trước,
Thời xa xưa hội thánh mới mở ra,
Tôi đi qua miền hôi thối địa ngục,
Bầu không khi thật nghẹt thở cho ta.
Người như giẻ rách mình đầy sẹo tội,
Mặt xanh xao tuyệt vọng sống sa đà,
Ngọn lửa mắt long lên đầy oán trách,
Tôi kêu: "hỡi Chúa của Gô-gô-tha,
"Hội thánh cần thức tỉnh chăm sóc mà!".
-

HÔN CÂY TRƯỢNG CỦA CHÚA-




Thi thiên 23:4: "Cây trượng và cây gậy của Chúa An ủi con".
-
Con cúi đầu, ôi lạy Chúa thánh,
Hôn cây trượng sửa trị yêu thương,
Con biết đã nhiều lần Chúa đánh
Là kỉ luật dạy dỗ tinh tường.
Cuộc đời thô thiển nầy, con muốn,
Làm bản sao sống động của Ngài,
Sống yêu thương, hạ mình, khiêm tốn,
Lòng nhu mì,  hối lỗi hôm nay.
Lẽ thật Chúa con hằng ao ước,
Đặt vào lòng thay đổi mới thay,
Mong hồn con cháy bùng lửa thánh,
Sinh nhiệt thành không mỏi mệt rày;
Chúa là Chủ, cho con cảm biết,
Nỗi đau quặn thắt Chúa đã mang,
Nắn đúc con giống Ngài duy nhất,
Mắt loài người sẽ thấy rõ ràng,
Trong con quặn thắt Chúa miên man!
Mk cảm tác 23-11-2017




Hương thơm nàng đổ ra trên Chúa đã trở lại cùng nàng!



"Có một người đàn bà tội lỗi ở thành đó nghe nói Ngài đang ngồi ăn tại nhà người Pha-ri-si, nên đem đến một bình bằng ngọc đựng đầy dầu thơm.  Nàng đứng đằng sau,nơi chân Đức Chúa Jêsus mà khóc, nước mắt thấm ướt cả chân Ngài; rồi nàng lấy tóc mình lau, hôn chân Ngài, và xức dầu thơm lên. Ngươi không hôn Ta, nhưng từ khi Ta vào nhà của ngươi, chị ấy luôn hôn chân Ta. 46 Ngươi không xức dầu cho đầu Ta, nhưng chị ấy lấy dầu thơm xức chân Ta.  Vì thế, Ta bảo ngươi, tội lỗi của người đàn bà nầy nhiều lắm, nhưng đã được tha hết, nên chị ấy yêu mến nhiều; còn người được tha ít thì yêu mến ít” (Lu ca 7: 36-46)-
 Có 4 câu thơ hay:
"Chúa là Chủ nợ chánh,                                    
Tha con nợ ít nhiều,                                       
Nữ tội nhân kính yêu                                     
Dâng dầu và nước mắt".
Tác giả bài viết nầy đã thường nghĩ đến đôi chân mệt mỏi của Chúa yêu quý của chúng ta bước đi trên con đường bụi bặm. Những bàn chân đôi khi bị những gai nhọn đâm vào và có vài hạt sỏi len lỏi giữa các ngón chân và điều đó làm Chúa thật khó chịu khi đi đường. Một ngày nọ, một người phụ nữ quý báu đã tự nhủ trước khi đến nhà Si-môn, một người Pha ri si. Cô sống cùng thị trấn với ông Si môn quý nhân. Cô tự nói thầm:
"Ta sẽ rửa đôi chân của Chúa bằng nước sao? Ta sẽ khóc ràn rụa khi hôn chân Ngài, để tỏ lòng ăn năn về lỗi của mình, và tỏ lòng yêu kinh Chúa Đấng Nhân từ tha tội cho ta. Ta sẽ không dùng khăn tay để lau hai bàn chân ấy. Ta sẽ dùng mái tóc, là vinh dự của người phụ nữ để lau  khô chân Ngài, vì Ngài là Đấng cao quý tuyệt vời đáng được ta tôn thờ đời đời. Ta không đáng đứng trước mặt Ngài, nhưng cúi xuống phía sau chân Ngài trong sự hạ mình thấp hèn tột độ. Vì ta là  người nữ tộii nhân ô uế, xấu xa"
Người phụ nữ này mang đến món quà dầu thơm quý giá. Bây giờ, bạn chú ý những gì cô ấy đã làm. Theo thói quen, cô ấy nên rửa chân của Chúa, hôn lên má của Ngài. Nhưng cô là phụ nữ nên chỉ được hôn hai bàn chân của Ngài... cô ấy nhìn thấy đôi bàn chân đi bộ của Chúa, móng chân bị tét ra.
        Nàng nào xức dầu đầu của Chúa,
        Chỉ xức dầu đôi chân nhám thô.
        Trước mặt Ngài nàng không dám đứng
         Đằng sau Ngài e ngại sợ lo.
         Nàng tự nhủ:  "không dùng nước rửa
         "Mà bằng nước mắt khổ cuộc đời,
         "Không dùng khăn để lau chân Chúa
        " Mà mái tóc vinh dự đầu tôi"
Bạn là Si môn người Pha ri si hay là nữ tội nhân nầy vậy???