"Có một người đàn bà tội lỗi ở thành đó nghe nói Ngài
đang ngồi ăn tại nhà người Pha-ri-si, nên đem đến một bình bằng ngọc đựng đầy dầu
thơm. Nàng đứng đằng sau,nơi chân Đức
Chúa Jêsus mà khóc, nước mắt thấm ướt cả chân Ngài; rồi nàng lấy tóc mình lau,
hôn chân Ngài, và xức dầu thơm lên. Ngươi không hôn Ta, nhưng từ khi Ta vào nhà
của ngươi, chị ấy luôn hôn chân Ta. 46 Ngươi không xức dầu cho đầu Ta, nhưng chị
ấy lấy dầu thơm xức chân Ta. Vì thế, Ta
bảo ngươi, tội lỗi của người đàn bà nầy nhiều lắm, nhưng đã được tha hết, nên
chị ấy yêu mến nhiều; còn người được tha ít thì yêu mến ít” (Lu ca 7: 36-46)-
Có 4 câu thơ hay:
"Chúa là Chủ nợ chánh,
Tha con nợ ít nhiều,
Nữ tội nhân kính yêu
Dâng dầu và nước mắt".
Tác giả bài viết nầy đã thường nghĩ đến đôi chân mệt mỏi của
Chúa yêu quý của chúng ta bước đi trên con đường bụi bặm. Những bàn chân đôi
khi bị những gai nhọn đâm vào và có vài hạt sỏi len lỏi giữa các ngón chân và
điều đó làm Chúa thật khó chịu khi đi đường. Một ngày nọ, một người phụ nữ quý
báu đã tự nhủ trước khi đến nhà Si-môn, một người Pha ri si. Cô sống cùng thị
trấn với ông Si môn quý nhân. Cô tự nói thầm:
"Ta sẽ rửa đôi chân của Chúa bằng nước sao? Ta sẽ khóc
ràn rụa khi hôn chân Ngài, để tỏ lòng ăn năn về lỗi của mình, và tỏ lòng yêu
kinh Chúa Đấng Nhân từ tha tội cho ta. Ta sẽ không dùng khăn tay để lau hai bàn
chân ấy. Ta sẽ dùng mái tóc, là vinh dự của người phụ nữ để lau khô chân Ngài, vì Ngài là Đấng cao quý tuyệt
vời đáng được ta tôn thờ đời đời. Ta không đáng đứng trước mặt Ngài, nhưng cúi
xuống phía sau chân Ngài trong sự hạ mình thấp hèn tột độ. Vì ta là người nữ tộii nhân ô uế, xấu xa"
Người phụ nữ này mang đến món quà dầu thơm quý giá. Bây giờ, bạn
chú ý những gì cô ấy đã làm. Theo thói quen, cô ấy nên rửa chân của Chúa, hôn
lên má của Ngài. Nhưng cô là phụ nữ nên chỉ được hôn hai bàn chân của Ngài...
cô ấy nhìn thấy đôi bàn chân đi bộ của Chúa, móng chân bị tét ra.
Nàng nào xức dầu
đầu của Chúa,
Chỉ xức dầu đôi
chân nhám thô.
Trước mặt Ngài nàng
không dám đứng
Đằng sau Ngài e ngại sợ lo.
Nàng tự nhủ: "không dùng nước rửa
"Mà
bằng nước mắt khổ cuộc đời,
"Không
dùng khăn để lau chân Chúa
" Mà mái
tóc vinh dự đầu tôi"
Bạn là Si môn người Pha ri si hay là nữ tội nhân nầy vậy???