Galati 6: 17 "Từ rày về sau chớ ai quấy rối tôi nữa, vì
tôi mang dấu vết của Jêsus đốt trên thân thể tôi".
Gióp 13:28 "Còn tôi bị bể nát ra như vật mục, Như một
cái áo bị sâu cắn nát vậy".
1-Mang Dấu Vết Sự Khiêm Tốn-
Phao-lô cũng mang dấu vết sự khiêm tốn. Sâu mọt không thể làm
hỏng áo choàng của Đức Chúa Trời ban cho ông. Ông ta không bao giờ dùng lời khen ngợi làm mồi câu cá, nhưng đứng trong hàng dài của
những tội nhân, và tự đặt mình vào vị trí đầu nhất -" trong những tội nhân đó, ta là người
đứng đầu" (1 Tim 1:15).
Nếu bạn biết tiếng
Hê-bơ-rơ, Hi Lạp, và La-tinh, bạn đừng đặt chúng ở nơi mà Phi-lát đã viết tấm bảng
bằng ba thứ tiếng đó và đặt trên đầu Đấng Christ, nhưng hãy đặt chúng dưới chân
Ngài, dưới chân hội thánh. Phao lô nói, "xem những điều đó như rác rưởi, để
được Đấng Christ". Có nhiều người dùng tiếng Hê bơ rơ và Hi lạp trong khi
giảng lời Chúa trên tòa giảng cốt chỉ để khoe tài, đó là đặt những cổ ngữ đó
trên đầu Chúa Jesus.
Những gì một trái tim dễ
chịu là đức hạnh khiêm tốn - niềm vui lớn là không còn có gì để bị mất mát nữa!
Không có ý kiến gì về chính mình. Phao lô có thể có dáng điệu nghênh ngang
trong những bộ y phục sang trọng của hiệu trưởng trường Hê-bơ rơ. Nhưng trong sự
trang hoàng của một tâm linh nhu mì và yên tỉnh, ông tỏa sáng cách huy hoàng hơn.
2. Mang Dấu Hiệu Sự Đau Khổ-
Kế tiếp, Phao-lô đã được
mang dấu vết sự đau khổ. Hãy xem xét điều ông đề cập đến trong Rô-ma 8: "hoạn
nạn (của tâm trí ), khốn cùng, bắt bớ (của tâm linh), đói khát, trần truồng,
nguy hiểm, hay là gươm giáo (những sự khó chịu gay gắt trong thân thể). Ông chịu
đựng tất cả những đau khổ này
Người Do Thái đi lang
thang này đã chiến đấu với tất cả những ai chiến đấu chống Đức Chúa Trời và con
cái của loài người. Bậc thầy của những giảng sư nầy và kẻ thù của ông, là vua của địa
ngục, đã không dung tha cho nhau mà không thể không đánh nhau.
Nhìn cận cảnh
vào Phao-lô -- gương mặt ông trầy trụa, tái nhợt, thân thể bị nhiều sẹo, cái
dáng khòm khòm của một người chịu khổ lâu ngày vì đói, chịu kiêng ăn, lưng bị cày
xới bởi làn roi da của vệ sĩ La mã quất vào; cơ thể nhỏ bé đó, bị ném đá dã man
ở thị trấn Lít -trơ, còn bị đói ăn ở nhiều nơi; và da thịt ông bị ngâm ba mươi
sáu giờ trong biển Địa Trung Hải qua ba lần chìm tàu! (2 Cor 11:24-25)
Thêm vào danh sách này là
các sự nguy hiểm tiếp đến nguy hiểm xảy ra; sau đó là sự cô đơn; cuối cùng đếm
được 195 lằn roi, 3 cơn đắm tàu, 3 lần bị đánh đòn, một lần bị ném đá, một bản án ở tù,
và rất nhiều lần suýt chết.
Tất cả các sự đau khổ đều
phải được viết tắt là không có gì, bởi vì hãy lắng nghe ông nói: "Vì sự hoạn
nạn nhẹ và tạm của chúng ta sanh cho chúng ta sự vinh hiển cao trọng đời đời,
vô lượng vô biên" (IICô-rinh-tô 4:17). Đó là sự khinh thường sự đau khổ vì
Chúa của mình!